Trần Cận Phong suýt nữa thì lao xe xuống nước: “Nguyễn Quỳnh Anh, em nói em muốn quên Trần Vĩnh Hải đi sao?”
“Không phải.” Nguyễn Quỳnh Anh lắc đầu: “Em sẽ không quên anh ta, tôi chỉ muốn quên đi tình yêu của mình dành cho anh ta, em là người đa sầu đa cảm, nặng tình nặng nghĩa, chỉ dựa vào chính mình thì tôi không cách nào có thể hết yêu anh ta trong một thời gian ngắn. Vì vậy em mong anh sẽ giúp em!”
Chỉ có hoàn toàn hết yêu Trần Vĩnh Hải, cô mới thực sự có thể trả thù anh ta.
Nếu không, sớm muộn gì cô cũng sẽ mềm lòng mất!
Trần Cận Phong trầm mặc vài giây: “Có thể, nhưng em thực sự quyết định như vậy sao?”
“Đúng thế, em quyết định rồi. Từ nay về sau, em sẽ không yêu anh ta nữa. Giữa em và anh ta sẽ chỉ có hận thù, không có tình yêu!” Nguyễn Quỳnh Anh hai mắt trừng thật lớn, một giọt nước mắt từ trong hốc mắt chậm rãi chảy ra.
Trần Cận Phong từ kính chiếu hậu nhìn vào đôi mắt cô, khóe miệng khẽ nhấc lên: “Được, sau khi ra nước ngoài, anh sẽ lập tức thôi miên cho em.”
“Ừ.” Nguyễn Quỳnh Anh nặng nề gật đầu.
Trần Cận Phong dừng xe chờ đèn xanh, nói: “Đã thu xếp hành lý ổn thỏa rồi chứ?”
“Thu xếp xong rồi.” Nguyễn Quỳnh Anh nhìn bầu trời đêm bên ngoài cửa kính, nhẹ nhàng đáp.
“Vậy tập đoàn Nguyễn Thị thì sao?”
“Thư ký Diêm sẽ giúp em quản lý.”
“Vậy thì tốt.” Trần Cận Phong nhẹ vuốt cằm đáp.
Lúc này đèn xanh đã báo, anh ta khởi động xe: “Vậy chúng ta trở về nhà lấy hành lý rồi đi thẳng tới sân bay.”
“Được.” Nguyễn Quỳnh Anh chớp nhẹ mi mắt.
Một đường đi không ai nói chuyện tiếp, về đến nhà, Nguyễn Quỳnh Anh từ trong phòng mình kéo ra một chiếc vali nhỏ. Trần Cận Phong giúp cô phủ vải bạt che bụi cho đồ đạc trong nhà.
Cô nói một câu cảm ơn, ánh mắt quyến luyến quét qua một lượt gian phòng nhỏ, sau đó đem chìa khóa đặt lên bàn trà, viết cho thư ký Diêm một mẩu giấy nhắn liền cùng Trần Cận Phong đi.
“Đi thôi, chúng ta tới sân bay.” Trần Cận Phong kéo vali của cô rời đi.
Nguyễn Quỳnh Anh không cự tuyệt, cô đi theo sau anh ta, bước vào thang máy, sau đó vội vàng tới sân bay, lên máy bay bay ra nước ngoài.
Năm năm sau, một chiếc máy bay xuyên qua tầng mây, chậm rãi đáp xuống sân bay quốc tế Hà Nội.
Nguyễn Quỳnh Anh với mái tóc ngắn cắt gọn gàng, khoác trên mình một bộ đồ công sở màu đen, kéo hành lý bước ra khỏi cửa sân bay.
Ra khỏi sân bay, cô kéo kính râm xuống, ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, đôi môi đỏ tươi nở một nụ cười lạnh lẽo.
Rời xa năm năm, cô lại một lần nữa trở về thành phố đã từng khiến cô đau lòng muốn chết đi.
Năm năm trước, cô chật vật rời đi, lần này trở lại, trong lòng cô ngập tràn ý chí trả thù, nhất định cô phải khiến những kẻ đã đem lại đau khổ cho cô phải trả giá hết thảy!
Nghĩ đến đây, trong mắt Nguyễn Quỳnh Anh lóe tia lạnh lùng, kéo kính râm lên, bắt một chiếc xe taxi rời đi. Cô chuẩn bị tới chỗ Trần Cận Phong để đón con gái, buổi tối còn tham gia buổi tiệc từ thiện.
Tối đó, tại bữa tiệc.
Nguyễn Quỳnh Anh nói chuyện điện thoại xong liền từ ban công quay trở lại bữa tiệc, nhưng cô chợt phát hiện con gái không biết từ lúc nào đã biến mất.
Cô theo bản năng nhíu mày: “Vũ Tinh?”
“Mẹ ơi con ở đây nè.” Sau lưng cô truyền đến một thanh âm non nớt của bé gái.
Nguyễn Quỳnh Anh thở phào một hơi, quay đầu nhìn khuôn mặt đang cười hì hì của con gái, không vui nhẹ nhéo một cái: “Không phải mẹ đã nói với con không được chạy lung tung sao?”
“Hi hi, mẹ cứ gọi điện thoại suốt thôi, con chán lắm.” Trần Vũ Tinh dùng đôi bàn chân nhỏ xíu của mình vẽ thành những vòng tròn trên đất, làm nũng đáp.
Nguyễn Quỳnh Anh dở khóc dở cười, chọt vào đầu mũi nhỏ xinh của con gái: “Tiểu quỷ này, mẹ thấy con chính là tham ăn thì có, nếu mà buồn chán thì sao con lại chạy tới khu điểm tâm vậy?”
Trần Vũ Tinh có chút chột dạ, khẽ cúi đầu nói: “Mẹ ơi, vậy con có thể ăn thêm một miếng bánh kem nữa được không?”
Vừa nói, đôi mắt long lanh của cô bé vừa thòm thèm nhìn về phía bánh kem đủ màu sắc bên kia.
Nguyễn Quỳnh Anh khoác tay: “Không được, con quên lời ba nói rồi sao? Mỗi ngày chỉ được ăn một miếng bánh kem, ăn nhiều sẽ không tốt cho răng đâu. Hôm nay con đã ăn một miếng rồi.”
“Bố thật xấu xa....” Trần Vũ Tinh chu chiếc miệng nhỏ nhắn lên, đôi mắt vốn sáng lấp lánh chợt ảm đạm đi.
Nguyễn Quỳnh Anh vuốt tóc con gái: “Được rồi con gái cưng, mẹ đi nhà vệ sinh một lát, con ngồi ngoan ở đây nhé, không được phép chạy lung tung, càng không được chạy đi lấy bánh kem nữa, nếu mẹ quay lại mà không tìm thấy con là mẹ sẽ tức giận đó.”
“Con biết rồi, vậy mẹ đi nhanh về nhanh đó.”
“Được.” Nguyễn Quỳnh Anh vuốt nhẹ mũi con gái, sau đó quay đầu đi về phía nhà vệ sinh.
Đi được nửa đường, đột nhiên cô nghe thấy đằng sau vang lên tiếng huyên náo.
Cô tò mò quay đầu lại nhìn, nhưng lại không nhìn ra chuyện gì nên cũng không để tâm nữa, quay người tiếp tục đi ra khỏi hội trường.
Ngay vào lúc cô vừa rời đi, đối tượng được mọi người bàn tác huyên náo đó liền bước từng sải chân dài tiến vào bên trong hội trường bữa tiệc.
Anh ta dường như trời sinh đã tỏa sáng, vừa xuất hiện, tất cả ánh mắt của mọi người đều tập trung trên người anh ta.
Mà anh ta lại nhắm mắt làm ngơ, trên gương mặt anh tuấn không có chút biểu tình nào, trên người tản ra hàn khí khiến mọi người phải cách xa, nhưng trong đôi mắt lạnh băng ấy lại lộ ra vài phần tang thương, vừa nhìn là biết anh ta đã từng phải trải qua một chuyện gì đó.
Anh ta không hề dừng bước vì ánh mắt xung quanh, trực tiếp đi thẳng tới chỗ chủ bữa tiệc hôm nay.
Chờ anh ta bước qua, những người có mặt ở đó mới dám nhỏ giọng nghị luận vài câu.
“Anh ta chính là chủ tịch Vĩnh Hải của tập đoàn Vĩnh Phát?”
“Đúng vậy, đúng là khí chất con của trời mà, những người đàn ông khác không có được loại khí chất này đâu, có điều hình như hơi lạnh lùng quá.”
“Cô thì hiểu gì chứ, tôi nghe người trong ngành nói, từ sau khi vợ anh ta qua đời, anh ta mới thành ra như vậy.”
“Anh ta đã từng kết hôn sao?”
“Nghe nói đã từng kết hôn, nhưng cụ thể là ai thì không biết.”
Những âm thanh bàn tán tuy rằng rất nhỏ nhưng vẫn có vài câu lọt vào tai Trần Vĩnh Hải, dù nét mặt anh vẫn không chút biến hóa, nhưng sâu trong đôi mắt lại lóe lên một tia đau xót.
Anh vô thức đưa tay xoay chiếc nhẫn trên ngón tay trái áp út.
Chiếc nhẫn này là chiếc nhẫn cưới mà anh ta đã chuẩn bị để trao cho Nguyễn Quỳnh Anh vào ngày hôn lễ.
Nhưng bởi vì anh lúc đó đã làm chuyện sai lầm, nên cuối cùng chiếc nhẫn cũng không được lấy ra, mà thậm chí cô còn đem trả lại nhẫn cầu hôn của anh.
Bây giờ chiếc nhẫn cầu hôn đó cùng với nhẫn cưới chuẩn bị cho cô được anh xâu lại thành một chiếc vòng đeo trên cổ, nhưng cho dù như vậy, cô cũng sẽ không quay lại nữa.
“Nguyễn Quỳnh Anh...” Trần Vĩnh Hải thống khổ thấp giọng than một tiếng.
Sau đó, anh hít sâu một hơi, lại khôi phục về con người lạnh lùng của năm năm nay, tới chào hỏi chủ bữa tiệc.
Sau khi chào hỏi sau, bởi vì lát sau còn có bài phát biểu nên anh vẫn chưa rời đi ngay, rót cho mình một lý rượu vang, anh tùy ý đi dạo xung quanh.
Đi quanh một vòng, trên tay anh ta là một đống danh thiếp của những kẻ xu nịnh cố nhét vào, anh hừ lạnh một tiếng, uống cạn ly rượu rồi đem đống danh thiếp đó vứt lại trên khay phục vụ, chuẩn bị tìm một góc yên tĩnh để nghỉ ngơi phút chốc.
Kết quả là khi anh vừa ngồi xuống, đôi mắt còn chưa kịp khép lại liền cảm thấy có thứ gì đang lôi kéo ống quần anh ta.
Trần Vĩnh Hải nhíu mày, cúi đầu nhìn liền sững sờ.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!