Cô xinh đẹp hơn, khí khái hào hùng hơn năm năm trước, nụ cười này, cũng lộ rõ sự mạnh mẽ.
Nam cảnh sát sắc mặt hơi đỏ lên, quay đầu lại, đưa cây bút máy cho Nguyễn Quỳnh Anh: “Cô phải ký tên mới có thể rời đi.”
“Ký ở đâu?” Nguyễn Quỳnh Anh đón lấy cây bút máy và hỏi.
Nam cảnh sát chỉ vào một vị trí trên văn kiện.
Nguyễn Quỳnh Anh liếc mắt nhìn qua và ký tên của mình lên.
Sau khi rời đồn cảnh sát, tâm trạng của cô khá vui vẻ, đón xe trở về tập đoàn Nguyễn Thị.
Trải qua những chuyện xảy ra trong phòng họp, bây giờ trên dưới Nguyễn Thị, đều biết rằng cô vẫn chưa chết và đã quay trở lại.
Từ cổng lớn của Nguyễn Thị, còn cách một đoạn đường nhỏ mới đến thang máy, trên đường đi cô cảm thấy có rất nhiều ánh mắt, tò mò có, kinh ngạc có.
Nguyễn Quỳnh Anh không để ý đến điều đó, đi thẳng đến văn phòng làm việc của mình.
Còn chưa kịp bước vào, cô đã nghe thấy tiếng cười lớn vui vẻ của con gái mình từ bên trong truyền ra.
“Chú, chú, chú rất lợi hại, cái này lắp ráp ở đâu?” Trần Vũ Tinh nhẹ giọng hỏi.
Nguyễn Quỳnh Anh dừng động tác đẩy cửa, lông mày của cô nhăn lại.
Chú?
Chú nào?
“Đừng lo lắng, để chú xem.” Lại một sự dịu dàng khác truyền vào màng nhĩ của Nguyễn Quỳnh Anh.
Hơi thở của Nguyễn Quỳnh Anh tức khắc trở nên lạnh lẽo, mặt cô tối sầm lại.
Qủa nhiên là Trần Vĩnh Hải!
Cô sớm nên đoán ra cái tên này rồi mới phải.
Có thể khiến con gái mình gọi là chú, hơn nữa lại yêu thích như vậy, ngoài Trần Vĩnh Hải, thì còn ai nữa?
Nguyễn Quỳnh Anh gương mặt lạnh lùng đẩy cửa đi vào: “Vũ Tinh, đến đây với mẹ!”
Trên sô pha, một lớn một nhỏ đang ngồi chơi đồ chơi, nghe thấy giọng nói của cô, đồng thời dừng động tác trong tay lại, nhìn về phía cô.
Động tác của bọn họ rất đồng điệu với nhau, ngay cả hướng quay đầu, cùng biểu cảm trên mặt cũng giống nhau, hơn nữa còn có một đôi mắt phượng giống nhau.
Nếu nói họ không phải bố con, chắc chắn không có ai tin!
“Nguyễn Quỳnh Anh, em đã về rồi.” Trần Vĩnh Hải cười với Nguyễn Quỳnh Anh.
Nguyễn Quỳnh Anh cũng không thèm nhìn anh, cau mày nhìn Trần Vũ Tinh: “Con không nghe lời đúng không? Mẹ bảo con qua đây!”
Ngữ điệu của cô có hơi nghiêm túc.
Trần Vũ Tinh có chút sợ hãi, chui vào vòng lòng của Trần Vĩnh Hải.
Khi nhìn thấy điều này, Nguyễn Quỳnh Anh mím môi, và âm lượng tăng lên: “Trần Vũ Tinh, con có phải không nghe lời mẹ nữa không?”
Trần Vũ Tinh từ trước đến nay chưa bao giờ nhìn thấy mẹ tức giận như vậy, trong nháy mắt cô bé bị dọa sợ, đánh rơi món đồ chơi trên tay và bật khóc.
Trần Vĩnh Hải đau lòng vỗ vỗ sau lưng cô bé, vừa dỗ dành cô bé, vừa bất bình nói với Nguyễn Quỳnh Anh: “Con còn nhỏ, em đừng nghiêm khắc với nó như vậy!”
Nguyễn Quỳnh Anh bước đến, kéo Trần Vũ Tinh ra khỏi vòng tay của Trần Vĩnh Hải: “Đây là con gái tôi, tôi muốn dạy nó như thế nào là việc của tôi, dù tôi có dạy nó không đúng, thì vẫn còn bố của nó, có liên quan gì đến anh?”
Trần Vĩnh Hải cảm thấy đau nhói trong lòng, siết chặt tay: “Bố của đứa trẻ là Trần Cận Phong sao?”
“Trần Cận Phong là chồng của tôi, anh nói không phải sao?” Nguyễn Quỳnh Anh khinh thường liếc anh một cái, đi về phía sau bàn làm việc ôm đứa nhỏ đi.
Trần Vĩnh Hải đứng dậy khỏi ghế sô pha, cũng đi theo cô: “Anh không tin!”
Nguyễn Quỳnh Anh rũ mắt xuống: “Anh có tin hay không thì tùy!”
Cô đặt con gái ngồi xuống ghế, rút khăn giấy lau nước mắt, giọng điệu nhẹ nhàng: “Được rồi, con đừng khóc, mẹ không có ý đó, mẹ không nên mắng con, mẹ xin lỗi con.”
Trần Vũ Tinh hít hít cái mũi nhỏ của mình, khóc nói: “Không liên quan đến mẹ, là do bé cưng không nghe lời, con xin lỗi mẹ, bé cưng sai rồi.”
Hạt đậu nhỏ bổ nhào vào lòng của Nguyễn Quỳnh Anh.
Nguyễn Quỳnh Anh vừa cảm động vừa đau lòng, phải mất một lúc lâu mới dỗ được con gái.
“Mẹ, con muốn ngủ.” Trần Vũ Tinh dụi mắt, giọng nói tràn đầy sự buồn ngủ.
“Được rồi, mẹ đưa con đi ngủ.” Nguyễn Quỳnh Anh ôm con gái, đi tới phòng nghỉ.
Trần Vĩnh Hải lần này không có đi theo nữa, mà ở bên ngoài đợi.
Sau khi đợi vài phút, Nguyễn Quỳnh Anh đi ra.
Anh nhìn chằm chằm vào mắt cô, trầm giọng hỏi: “Nguyễn Quỳnh Anh, em nói thật cho anh biết đi, Vũ Tinh rốt cuộc có phải là con gái anh không!”
“Tôi đã nói với anh mấy lần rồi, Vũ Tinh với anh không có bất kỳ quan hệ gì, anh nghe không vào sao?” Nguyễn Quỳnh Anh trợn mắt nhìn anh, lửa giận trong lòng dâng cao.
Trần Vĩnh Hải im lặng trong hai giây: “Anh đã điều tra rồi, em và Trần Cận Phong căn bản không có kết hôn, hồ sơ cũng không có ghi chép kết hôn của hai người! Vì vậy Vũ Tinh không phải là con của Trần Cận Phong.”
Trong mắt Nguyễn Quỳnh Anh lóe lên một tia kỳ lạ, nhưng chỉ thoáng qua trong nháy mắt, môi cô cười lạnh nói: “Đổi tổ tình báo đi, tính chính xác của cuộc điều tra của anh sẽ được nâng cao lên ít nhiều đấy. Anh nói không sai, tôi và Trần Cận Phong quả thật không có kết hôn, nhưng anh không thể phủ nhận rằng, tôi và anh ấy đang ở bên nhau, còn Vũ Tinh, ai nói rằng chỉ có kết hôn mới có thể sinh con?”
Trần Vĩnh Hải giật mình.
Đúng vậy, ai nói chỉ có kết hôn rồi, mới có thể sinh con?
“Vậy Vũ Tinh thực sự là...” Cổ họng Trần Vĩnh Hải trượt lên xuống hai lần, giọng nói có chút khô khan.
“Tôi đã nói với anh từ lâu rồi mà chính bản thân anh không tin, phải tìm chứng cứ lại nhiều lần, bây giờ trong lòng lại không mấy dễ chịu.” Nguyễn Quỳnh Anh cười vui vẻ, đi tới sau bàn làm việc và ngồi xuống.
Trần Vĩnh Hải hơi cúi đầu: “Tại sao?”
Nguyễn Quỳnh Anh dừng động tác mở văn kiện lại: “Tại sao cái gì?”
“Tại sao em lại muốn ở bên cạnh Trần Cận Phong?” Đôi mắt anh đỏ thẫm truy hỏi.
Nguyễn Quỳnh Anh ngả người ra phía sau: “Có lẽ là anh ấy đối xử tốt với tôi.”
“Chẳng lẽ anh đối với em không tốt sao?” Trần Vĩnh Hải vỗ bàn một cái, giọng nói trở nên to hơn ít nhiều.
Nguyễn Quỳnh Anh bình tĩnh lướt qua tay của anh, cuối cùng nhìn vào mắt anh: “Anh Trần, lúc anh nói điều này, anh không cảm thấy lương tâm đau nhói sao? Anh tốt với tôi sao? Anh vậy là đối tốt với tôi sao? Anh đem tôi dồn ép xuống địa ngục, đối xử với tôi như một kẻ thù không hơn không kém!”
Sau khi nghe những lời của cô, trên mặt Trần Vĩnh Hải lộ ra vẻ tự trách: “Lúc đó anh...”
“Đủ rồi!” Nguyễn Quỳnh Anh giơ tay, mặt không chút biểu tình nào ngăn anh lại: “Tôi không muốn nghe lúc đó của anh, đối với tôi mà nói, anh làm rồi thì chính là đã làm rồi, nói nhiều nữa thì cũng chỉ là ngụy biện đạo đức giả, tôi cũng đã từng nói, tôi hận anh cả đời và sẽ không bao giờ tha thứ cho anh “.
Trần Vĩnh Hải cứng đờ người, ánh mắt đều trở nên ảm đạm: “Anh biết, anh đều nhớ, anh cũng không muốn em tha thứ cho anh, anh chỉ muốn bồi thường cho em...”
Anh đã làm quá nhiều chuyện khiến cô tổn thương, cô không tha thứ cho anh cũng là chuyện bình thường.
Anh tuy cảm thấy mất mát, cũng sớm đã dự liệu tất cả, anh vẫn có thể chấp nhận được.
“Bồi thường?” Nguyễn Quỳnh Anh nhướng mày cảm thấy có chút thú vị: “Anh muốn bồi thường như thế nào?
Trần Vĩnh Hải nhìn cô với ánh mắt nghiêm túc: “Em muốn cái gì, anh đều sẽ cho em.”
Chỉ cần, cô không còn ghét anh nữa là được.
“Thực sự tôi muốn cái gì cũng được?”Nguyễn Quỳnh Anh nhấc bút từ ống đựng bút lên và xoay nó trên đầu ngón tay.
“Ừ.” Trần Vĩnh Hải gật đầu, trong lòng cảm thấy có chút vui vẻ.
Cô sẵn sàng chấp nhận sự đền bù của anh, nghĩa là mọi chuyện không đến nỗi tệ, có thể một ngày nào đó, cô có thể tha thứ cho những việc anh đã làm.
Nếu cô ngay cả sự bồi thường của anh, cũng không muốn, đối với anh mà nói, mới không phải là thông tin tốt.
“Vậy nếu...” Nguyễn Quỳnh Anh kéo dài phần còn lại: “Tôi muốn tập đoàn Vĩnh Phát thì sao?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!