“Tôi không tin anh chẳng phải là chuyện rất đỗi bình thường sao?” Nguyễn Quỳnh Anh vén nhẹ mái tóc, giọng nói mang đầy sự chế nhạo và khinh thường.
“Cũng như ngày trước anh không tin tôi. Hiện giờ tôi cũng vậy, chẳng có nhẽ anh lại thấy khó chịu sao?”
Trần Vĩnh Hải trầm mặc không nói, hai nắm đấm siết chặt.
Anh không còn gì để phản bác.
Đúng như cô nói, năm đó anh chưa từng tin cô. Giờ đây anh lất tư cách gì để yêu cầu cô tin tưởng anh?
Hơn thế nữa, nếu như năm đó anh tin cô hơn một chút, có thể mọi chuyện đã không đi đén bước này.
“Nguyễn Quỳnh Anh, anh xin lỗi.” Trần Vĩnh Hải nói xin lỗi thêm một lần nữa.
Nguyễn Quỳnh Anh không thể chấp nhận được bịt chặt tai lại: “Tôi không muốn nghe lời xin lỗi của anh. Lời xin lỗi của anh hiện giờ căn bản vô dụng đối với tôi, anh biết không?”
Khóe miệng Trần Vĩnh Hải vạch lên một đường cong chua sót “Anh biết.”
“Biết rồi thì hãy biến khỏi đây, tôi không muốn thấy mặt anh một lần nào nữa!” Nguyễn Quỳnh Anh chán nản nói.
Vĩnh Hải yên lặng không nói chỉ nhẹ nhàng rút điện thoại từ trong túi ra: “Anh sẽ bảo Bảo Quốc chuẩn bị sẵn một bản chuyển nhượng cổ phần.”
“Anh có ý gì?” Nguyễn Quỳnh Anh nhìn hắn.
Trần Vĩnh Hải đang liên lạc với Bảo Quốc, vẫn quay lại nói với cô: “Anh đã nói rồi, anh sẽ bồi thường cho em. Bao gồm tất cả cổ phần của tập đoàn Vĩnh Phát, tất cả các tài sản khác của anh, toàn bộ sẽ đứng tên em. Em….”
“Anh điên rồi!” Nguyễn Quỳnh Anh đứng bật dậy sắc bén ngắt lời hắn.
Đến giờ phút này cô mới dám khẳng định, anh thật sự sẽ làm điều đó!
Trần Vĩnh Hải nhìn Nguyễn Quỳnh Anh liền nở một nụ cười rồi đưa điện thoại lên tai anh: “Bảo Quốc, chuẩn bị xong…”
Chưa kịp nói xong Nguyễn Quỳnh Anh đã hất mạnh điện thoại di động của anh xuống đất: “Ai cần cổ phần của Vĩnh Phát, ai cần tài sản của anh? Anh nghĩ rằng tất cả những điều ngươi làm hôm nay đều có thể bù đắp được những hành động đã tổn thương tôi trong quá khứ ư? Tôi nói cho anh biết, không bao giờ. ”
Trần Vĩnh Hải nhìn chiếc điện thoại rơi trên mặt đất, trầm mặc không nói lời nào.
Nguyễn Quỳnh Anh quay trở lại ghế ngồi, cơn giận của cô cũng bớt đi một chút, lạnh lưng nói: “Nhưng nếu thật sự anh muốn bồi thường cho tôi, anh cũng có thể giúp tôi một việc.”
“Chuyện gì?” Vĩnh Hải đưa mắt nhìn cô.
Nguyễn Quỳnh Anh nhẹ nhàng cười nhìn anh: “Tống Tô Hồng Yên vào tù, tôi muốn cô ta phải ngồi tù suốt cuộc đời này. Nếu như anh có thể làm được, mọi việc trước đây tôi đều có thể xem như chưa từng xảy ra. Nhớ rằng, tôi muốn anh đích thân đưa cô ta vào tù. ”
Cô ta nhấn mạnh, rõ ràng từng chữ một.
Tuy rằng bỏ qua những chuyện tổn thương cô trong quá khứ, nhưng thù giết bố này dù thế nào vẫn phải báo!
“Đưa Tô Hồng Yên vào tù?” Trần Vĩnh Hải bất giác nhíu mày.
Nguyễn Quỳnh Anh cười nhìn hắn “Đúng.”
“Tại sao?” Vĩnh Hải mím môi nói “Hồng Yên, cô ấy không làm gì, em”
“Không làm chuyện gì? ”Nguyễn Quỳnh Anh cười lớn, nhìn Vĩnh Hải như một gã khờ trước mặt nói: “Anh là người duy nhất nghĩ rằng cô ta vô tội. Năm năm trước tôi vẫn nhớ như in mọi chuyện cô ta làm với tôi. Lần này tôi về nước mục đích chính là để trả thù, nếu như anh không thể, vậy thì để tôi tự ra tay!”
Vĩnh Hải yên lặng không nói.
“Anh xem đi, anh yên lặng như vậy là đồng ý đúng không?”
Nguyễn Quỳnh Anh cầm ly nước trong tay nhẹ nhàng nhấp một ngụm nói tiếp” Quả nhiên, anh nói bồi thường cho tôi, nhưng đến cái việc nhỏ như vậy mà anh cũng không thể làm được, thật nực cười.”
Cô nặng nề đặt cốc nước xuống, vẻ mặt đầy khinh thường nhìn hắn ta.
Trần Vĩnh Hải bất giác xoa xoa lông mày: “Anh hiểu rồi, anh sẽ điều tra xem lúc ấy Hồng Yên đã làm gì . Nếu thực sự cô ta làm sai, tôi nhất định sẽ tống cô ta vào tù. Nếu không….”
Những lời nói sau đó, anh thực tế không nói thành lời nhưng ắt hẳn ai cũng hiểu anh muốn nói chuyện gì.
Nguyễn Quỳnh Anh cắn môi nói: “Được, tôi sẽ chờ tin tốt từ anh Trần. Mặc dù, tôi không biết anh điều tra được được đến đâu, nhưng tôi nói cho anh biết, Tô Hồng Yên, tôi nhất định sẽ không bỏ qua. ”
Vĩnh Hải mấp máy môi, không trả lời. Nhìn cô một lúc rồi rời khỏi văn phòng.
Sau khi hắn ta rời đi, cô cho gọi thư ký Diêm vào phòng cất giọng hỏi: “Trần Vĩnh Hải đến đây rốt cuộc là có mục đích gì?”
“Đưa tài liệu.” Thư ký Diêm trả lời: “Mấy năm gần đây anh ta tiếp quản Nguyễn Thị, có rất nhiều việc anh ta đứng ra xử lý. Hiện giờ, cô đã trở lại, anh ta nói muốn đưa những tài liệu này trả lại cho cô.”
“Đường đường là chủ tịch tập đoàn Vĩnh Phát, chuyện đưa tài liệu bình thường như vậy lại phải nhờ đến anh ta sao?” Nguyễn Quỳnh Anh cầm bút ném mạnh lên bàn.
Thư ký Diên họ nhẹ, không dám nói thêm bất cứ câu gì.
Cô cũng cảm thấy việc chủ tịch tập đoàn Vĩnh Phát đến đây đưa tài liệu, có gì đó khó thể giải thích được.
Tuy nhiên, có thể giải thích bằng việc đưa tài liệu chỉ là vẻ bề ngoài còn mục đích thật sự của việc anh ta đến đây là để gặp chủ tịch.
“Thôi được rồi, thư ký Diêm, ông có thể đi ra ngoài.” Nguyễn Quỳnh Anh vẫy vẫy tay.
Thư ký Diê, gật đầu rồi lặng lẽ bước ra ngoài.
Nguyễn Quỳnh Anh để ý đến tập tài liệu, nhẹ nhàng mở ra đọc.
Giờ đây, cô đã trở lại. Muốn tiếp quản Nguyễn Thị một lần nữa, cô nhất định phải hiểu rõ tình hình hiện tại của công ty.
Xoa xoa hai mắt một hồi lâu, Nguyễn Quỳnh Anh bắt đầu trở lại và chìm đắm trong công việc.
Mãi đến chiều, khi Trần Vũ Tinh tỉnh dậy, cô mới nghỉ làm.
“Mẹ, khi nào chúng ta đi gặp ông bà?” Trần Vũ Tinh dịu dịu đôi mắt ngái ngủ hỏi.
Nguyễn Quỳnh Anh vỗ trán: “Mẹ quên mất, đi, hiện tại chúng ta đi luôn.”
Bận tối mắt tối mũi, cô thậm chí còn quên mất hôm nay phải đi gặp bố mẹ.
“Được, đi gặp ông bà nào.” Trần Vũ Tinh vui sướng nhảy dựng lên.
Nguyễn Quỳnh Anh mỉm cười nhìn con bé trong mắt đầy yêu thương, hai mẹ con dắt tay nhau rời khỏi phòng.
Hai mẹ con bắt taxi đến nghĩa trang.
Lần này đến, cô không chỉ nói với bố mẹ về bí mật cô con gái nhỏ của mình. Cô còn muốn nói với mẹ mình rằng, cô đã tìm được ông bà ngoại.
Cũng thật trùng hợp khi cô và Trần Cận Phong vừa ra nước ngoài. Họ đã gặp được tổng giám đốc Dương, cũng chính là giám đốc bảo tàng.
Anh ta kể với cô ấy về gia đình, ông bà anh ta có một cô con gái tên An Tú Nhã là em gái song sinh của dì anh. Vì yêu một chàng trai nghèo, nên bố mẹ nhất quyết phản đối, bà liền cắt đứt mối quan hệ với gia đình. Vì vậy, cái tên An Tú Nhã trở thành từ cấm kỵ trong gia đình, các con cháu cũng không biết rằng họ có một người cô như vậy.
Nhà họ An biết được tin bố mẹ cô đã qua đời liền tỏ ra rất buồn. Đặc biệt là ông bà ngoại của cô, cả hai đều tỏ ra rất tức giận. Lần này nếu như không có sự giúp đỡ của nhà họ An, cô cũng không thể tìm được bằng chứng cho thấy người đã sát hại mẹ cô chính là Lê Diệu Ngọc.
“Mẹ, lần này không chỉ tìm lại được ông bà ngoại, con còn tìm thấy Húc Thanh.” Nguyễn Quỳnh Anh nhẹ nhàng sờ vào tấm ảnh ố vàng trên bia mộ của mẹ. Nhẹ nhàng nói.
“Cậu?” Cô bé nói.
Nguyễn Quỳnh Anh gật đầu “Đúng rồi, là cậu.”
“Cậu làm sao vậy?” Cô bé nghiêng đầu hỏi.
Nguyễn Quỳnh Anh cười nói “Cậu không sao. Mẹ nói với bà, mẹ đã tìm được cậu rồi, để bà đừng lo lắng cho mẹ.”
“Ồ.” Cô bé gật gật đầu. Nguyễn Quỳnh Anh xoa xoa cái đầu nhỏ của cô bé, cười trìu mến.
Sau khi nhận lại ông bà ở Nhà họ An, Nhà họ An đã chủ động giúp cô tìm Húc Thanh. Cuối cũng cũng tìm thấy, Húc Thanh không ngờ lại là cậu hai của nhà họ Khương, Khương Hạo Kỳ.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!