Vân vê sống mũi, Nguyễn Quỳnh Anh nhìn ra ngoài cửa sổ xe, cả người cảm thấy nặng nề.
Mãi đến khi đến trường mẫu giáo, cô mới tạm nguôi ngoai mọi cảm xúc và tập trung đi dạo quanh trường cùng con gái.
Đến khi xem xong trường thì đã một giờ sau.
Nguyễn Quỳnh Anh không thích trường mẫu giáo này, nguyên nhân chính là vấn đề thức ăn khiến cô cảm thấy hơi lo lắng, cuối cùng cô quyết định đi thăm thêm một vài chỗ nữa để chọn chỗ phù hợp nhất.
Tuy nhiên, rõ ràng hôm nay không còn nhiều thời gian, cô đã hứa với con gái sẽ đưa cô bé đến công viên nhi đồng, cô không thể thất hứa được.
“Mẹ ơi, chơi cầu trượt.” Khi đến công viên, cô bé nhìn thấy cầu trượt liền chỉ vào đó.
Cầu trượt được bơm hơi, không có góc cạnh cứng, Nguyễn Quỳnh Anh không sợ làm đau con nên đã mua vé và để con tự chơi.
Trong khi con gái nhỏ đang chơi, Nguyễn Quỳnh Anh đứng bên cạnh rồi dùng điện thoại chụp ảnh.
Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của con gái trong bức ảnh, trái tim Nguyễn Quỳnh Anh gần như tan chảy.
“Mẹ ơi, con khát.” Cô bé chạy tới với khuôn mặt đỏ bừng.
Nguyễn Quỳnh Anh lấy khăn giấy ra lau mồ hôi cho cô bé: “Vậy con ở đây nghỉ ngơi một lát, mẹ đi mua nước cho con.”
“Vâng.” Cô bé gật đầu.
Nguyễn Quỳnh Anh vứt khăn giấy đi và đến máy bán hàng tự động gần đó để mua nước.
Khi đem nước về, đưa cho cô bé uống xong, thì cô bé vội vàng rời khỏi Nguyễn Quỳnh Anh và nhanh chóng quay trở lại cầu trượt.
Nhìn thấy điều này, Nguyễn Quỳnh Anh dở khóc dở cười, cầm lấy nửa chai nước còn lại, đi đến chiếc ghế bên cạnh ngồi xuống.
Ngồi được một lúc, điện thoại trong túi vang lên.
Cô lấy ra xem, sau đó nhấn vào nút trả lời: “Anh Cận Phong.”
“Nguyễn Quỳnh Anh, em đang ở đâu?” Trần Cận Phong quan tâm hỏi qua điện thoại.
Nguyễn Quỳnh Anh liếc nhìn con gái rồi trả lời: “Em đưa Vũ Tinh đến trường mẫu giáo, anh về chưa?”
“Anh về rồi, không thấy hai mẹ con đâu nên anh gọi điện hỏi.” Trần Cận Phong nói, giọng khàn khàn mang vẻ mệt mỏi.
Nguyễn Quỳnh Anh có chút lo lắng: “Bao lâu rồi anh chưa ngủ?”
“Ba mươi sáu tiếng.” Trần Cận Phong cười nhẹ.
Nguyễn Quỳnh Anh nghe vậy liền kinh ngạc: “Anh điên rồi à? Vậy sao giờ anh chưa đi nghỉ đi?”
“Không vội!” Trần Cận Phong đáp.
Nguyễn Quỳnh Anh có chút tức giận, sắc mặt có phần nhăn nhó: “Được rồi, em không nói nữa, em cúp máy đây, anh nghỉ ngơi đi, một lát nữa em và Vũ Tinh sẽ về với anh.”
“Ừ.” Trần Cận Phong gật đầu.
Nguyễn Quỳnh Anh định cúp máy, nhưng trước khi cúp máy, cô chợt nghĩ ra điều gì đó, vội vàng nói: “À đúng rồi, Trần Cận Phong, Trần Vĩnh Hải có gọi cho anh không?”
Trần Cận Phong nhớ tới cuộc gọi nhỡ khi mở máy ra, anh ta nói: “Có gọi, anh ta có đến tìm em sao?”
“Vâng, anh ta có đến khách sạn một lần, và nói rằng muốn tìm anh có việc.” Nguyễn Quỳnh Anh cong môi.
Trần Cận Phong im lặng vài giây: “Anh biết rồi, lát nữa anh sẽ liên lạc lại với anh ta.”
“Vâng, cứ vậy đi, cũng trễ rồi, em đưa Vũ Tinh về đây.” Nguyễn Quỳnh Anh nhìn đồng hồ rồi nói.
Cô không bao giờ đeo đồng hồ.
Nhưng khi tự tử bằng cách cắt cổ tay cách đây năm năm trước đã để lại một vết sẹo rất dễ thấy trên cổ tay, thay vì phẫu thuật để loại bỏ nó, cô đã mua một chiếc đồng hồ và dùng nó để che vết sẹo.
Sau khi cúp máy, Trần Cận Phong vân vê chiếc điện thoại với biểu cảm khó hiểu. Sau đó, anh ta bấm vào nhật ký cuộc gọi, nhìn thấy cuộc gọi nhỡ đầu tiên, trên mắt kính dội lại chút ánh sáng, anh ta bấm gọi cho Trần Vĩnh Hải.
Như thể đang ngồi chờ cuộc gọi này, Trần Vĩnh Hải nhanh chóng bắt máy.
Khi Trần Cận Phong nói chuyện với Trần Vĩnh Hải, thái độ không hề ấm áp như cách anh ta đối với Nguyễn Quỳnh Anh, ánh mắt anh ta sắc lạnh: “Chủ tịch Vĩnh Hải tìm tôi có việc gì?”
Thái độ của Trần Cận Phong không làm Trần Vĩnh Hải tức giận.
Bên cạnh đó, thái độ của Trần Vĩnh Hải cũng không kém cạnh, anh lạnh lùng đáp: “Năm năm trước, là anh cứu Nguyễn Quỳnh Anh?”
Trần Cận Phong nheo mắt: “Tôi không hiểu ý của chủ tịch Vĩnh Hải.”
Trần Vĩnh Hải hừ lên lạnh lùng: “Anh đừng giả vờ nữa. Năm năm trước anh đến tìm tôi nói hết sự thật, nhưng trước khi tìm tôi, có phải anh đã đi cứu Nguyễn Quỳnh Anh không?”
“Ồ...” Trần Cận Phong kéo dài âm thanh ngạc nhiên: “Hóa ra là chủ tịch Vĩnh Hải muốn nói đến chuyện này. Đúng vậy, trước khi đến tìm anh, tôi đã đi cứu cô ấy, nhưng nghe giọng điệu của anh, dường như tôi không nên cứu cô ấy.”
Gò má Trần Vĩnh Hải căng thẳng: “Trần Cận Phong, anh đừng đổi trắng thành đen, anh đã cứu Nguyễn Quỳnh Anh, tôi rất biết ơn anh, nhưng lúc đó sao anh không nói với tôi rằng anh đã cứu cô ấy! Tôi cứ nghĩ rằng cô ấy thật sự đã chết.”
“Tại sao tôi phải nói cho anh biết?” Trần Cận Phong giọng điệu giễu cợt: “Tôi còn mong anh nghĩ cô ấy đã chết để Nguyễn Quỳnh Anh rời đi với tôi mà không bị cản trở. Hơn nữa anh đã khiến Nguyễn Quỳnh Anh khổ sở như thế, vậy dựa vào đâu tôi phải để cô ấy ở bên anh!”
Trần Vĩnh Hải mím chặt cánh môi mỏng, đột nhiên không nói nên lời, toàn thân lạnh đến đáng sợ.
Đúng vậy, cô ở bên cạnh anh, luôn phải chịu tổn thương.
Anh thậm chí đã khiến cô tự tử đến hai lần.
“Chủ tịch Vĩnh Hải tìm tôi chỉ để hỏi chuyện này thôi sao?” Trần Cận Phong lấy lại bình tĩnh, nhàn nhạt nói.
Trần Vĩnh Hải bóp chặt điện thoại: “Anh và Nguyễn Quỳnh Anh hiện tại là quan hệ gì?”
Nguyễn Quỳnh Anh nói rằng cô sống chung với Trần Cận Phong, và tất nhiên anh không bao giờ muốn tin điều đó.
“Quan hệ?” Trần Cận Phong cong cong cánh môi: “Nguyễn Quỳnh Anh không nói cho anh biết hiện tại chúng tôi là vợ chồng sao?”
Trần Vĩnh Hải giọng giễu cợt: “Các người còn chưa kết hôn!”
“Chưa kết hôn, nhưng chúng tôi ở bên nhau. Nói là vợ chồng cũng không có gì sai, chưa kể tôi và Nguyễn Quỳnh Anh còn có một cô con gái Vũ Tinh ngoan ngoãn.” Trần Cận Phong dụi dụi kính.
Khi nói về cô con gái, giọng điệu anh ta trở nên dịu dàng, dường như ẩn chứa một hàm ý khác.
Trần Vĩnh Hải không nghĩ nhiều, sắc mặt xám xịt lạnh lùng đến đáng sợ: “Trần Cận Phong, anh có biết mình đang nói gì không? Vợ chồng? Anh xứng đáng sao? Hôn nhân của tôi với Nguyễn Quỳnh Anh vẫn chưa bị hủy bỏ, cho nên cô ấy vẫn còn là vợ tôi!”
Về phần Vũ Tinh...
Ánh mắt Trần Vĩnh Hải tối sầm lại.
Không thể phủ nhận rằng anh thích cô bé đó, dù sao cô bé vẫn là con gái của Nguyễn Quỳnh Anh.
Từ nay, anh sẽ coi cô bé như con gái ruột của mình.
“Vợ à?” Như nghe được một câu chuyện đùa, Trần Cận Phong phì cười không chút giấu giếm: “Chủ tịch Vĩnh Hải, anh có chắc là anh đã từng coi Nguyễn Quỳnh Anh như vợ của mình chưa? Anh đem người vợ ra để giam cầm? Để sỉ nhục, để bắt nạt ư?”
Trần Vĩnh Hải im lặng vài giây rồi trầm giọng nói: “Chuyện năm xưa, là tôi sai. Tôi sẽ dành phần đời còn lại của mình để bù đắp cho cô ấy.”
“Tôi nghĩ Nguyễn Quỳnh Anh chắc đã nói với anh rằng cô ấy không cần anh bù đắp, đúng không?” Trần Cận Phong hỏi lại một cách thích thú.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!