"Không có." Nhân viên cảnh sát lắc đầu.
Nguyễn Quỳnh Anh trầm mặc vài giây: "Vậy thì thôi, tôi cũng không có gì hay mà gặp bà ấy."
Lê Diệu Ngọc có cơ hội cố định xin gặp người thân và bạn bè, đương nhiên cô cũng có quyền từ chối gặp mặt.
Viên cảnh sát không quá ngạc nhiên về sự từ chối của Nguyễn Quỳnh Anh, họ đều đã quen rồi, lại trả lời một cách máy móc: "Được rồi, tôi đã biết."
"Cảm ơn sĩ quan.” Nguyễn Quỳnh Anh cười cảm ơn.
“Không cần cảm ơn.” Viên cảnh sát lịch sự mỉm cười, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, giọng điệu nghiêm túc lại: “Tiện thể, cô Quỳnh Anh, còn một việc nữa."
“Anh nói đi?” Nguyễn Quỳnh Anh cũng nghiêm túc theo.
"Nửa giờ trước, chúng tôi nhận được lệnh từ trên sắp xếp một vài tù nhân tội nặng đến ký túc xá của Lê Diệu Ngọc. Ngay khi những tù nhân nghiêm trọng đó vào ký túc xá, họ đã đánh bà ấy. Lê Diệu Ngọc liền biết có người đặc biệt cho tù nhân đến chính mình, liền vừa mặt, vừa xin gặp cô. Tôi nghĩ bà ấy chắc đang nghĩ chuyện này là do cô sắp xếp."
Sau khi nghe được lời nói của viên cảnh sát, Nguyễn Quỳnh Anh cả kinh: "Tôi sắp xếp?"
"Tôi biết không phải cô mà là tổng giám đốc Trần của Trần thị."
Cô liền ngạc nhiên: "Là anh ấy!"
“Đúng vậy, nhưng vì thân phận của anh ta, chúng tôi không tiết lộ chuyện này cho Lê Diệu Ngọc.” Viên cảnh sát cất giọng xin lỗi.
Nguyễn Quỳnh Anh cảm thấy không sao, nở nụ cười: "Tổng giám đốc của Trần thị chắc cũng đang trả thù, cứ theo anh ấy đi, chỉ cần Lê Diệu Ngọc không chết là được."
Chỉ cần bà ta không chết, mỗi ngày đều bị đánh, bị đánh gãy tay gãy chân cô cũng cảm thấy vui vẻ.
Ai bảo Lê Diệu Ngọc tự làm tự chịu.
Còn về phần Trần Vĩnh Hải làm thế chắc là do bà ta đã tung tin đồn nhảm là anh giết bố cô, nếu không sao trùng hợp đến vậy, vừa rời khỏi chỗ cô không lâu, đã phái người đến chăm sóc Lê Diệu Ngọc.
"Yên tâm đi cô Quỳnh Anh, tổng giám đốc Trần cũng nói điều tương tự, chúng tôi sẽ không để cho bà ta chết." Cảnh sát nói.
Cai ngục như bọn họ mỗi ngày đều thấy nhàm chán, chỉ ước ngày nào tù nhân cũng đánh nhau gây sự thôi.
Cúp máy, cô liền cho điện thoại di động vào túi xách.
Bé con tò mò hỏi: "Mẹ, là ai vậy ạ?"
"Trẻ con đừng quan tâm, con ăn xong chưa?" Nguyễn Quỳnh Anh nhìn trong khay của con gái vẫn còn nhiều gà rán, hỏi một câu.
Cô bé sờ bụng: "Không ăn hết, nhưng mà con no lắm rồi, những thứ này đều không ăn được nữa."
“Không ăn được thì cứ gói đi.” Nguyễn Quỳnh Anh lấy ví ra, gọi người phục vụ trả tiền.
Người phục vụ đóng gói gà rán còn sót lại.
Bé con liền tự mình cầm.
Thấy con gái tích cực như vậy, trong lòng cô liền hiểu, con gái vì gọi cho cả mình mới ăn không hết, thế là liền cảm thấy áy náy trong lòng.
"Được rồi, chúng ta đi thôi." Nguyễn Quỳnh Anh xoa đầu con gái, nhắc nhở.
Cô bé cúi đầu nói: "Mẹ, tối nay mẹ rán nóng cái này lại cho con ăn đi."
"Không được, thức ăn nhanh ăn một bữa là được rồi." Nguyễn Quỳnh Anh từ chối nói.
Thức ăn nhanh vốn không có dinh dưỡng gì, hâm nóng lần hai lại càng không tốt.
Lần này cô mới thấy rõ bé con này cũng có chút lòng tham.
Sở dĩ không ngăn cả là muốn cho cô bé một bài học, để lần sau cô bé không gọi nhiều như vậy nữa.
Bé con bĩu môi: "Vậy mẹ, phải làm sao bây giờ?"
Mẹ đã bảo gói mang về thì chắc chắn sẽ không vứt đi.
Nguyễn Quỳnh Anh nhìn bộ dạng muốn khóc mà không được của cô bé, nhịn không được cười lắc đầu: "Yên tâm đi, trước khi vào cửa hàng, mẹ nhìn thấy ở ngõ nhỏ đối diện có rất nhiều chó hoang, chúng ta cho nó ăn được không?"
Nghe Nguyễn Quỳnh Anh nói vậy, mắt bé con lập tức sáng lên: "Được, chúng ta cho chó ăn đi."
"Ừm, đi thôi." Nguyễn Quỳnh Anh cầm tay bé con, đi về phía ngõ đối diện.
Trong ngõ có ba con chó không lớn đang lang thang, có lẽ thường xuyên bị người ta đuổi nên có hơi sợ người.
Nguyễn Quỳnh Anh cũng không dám cho con gái lại gần chó con, bảo con gái đổ gà rán ra, để ở đầu ngõ, rồi đưa con gái đi.
Cô bé vừa đi vừa ngoảnh đầu nhìn lại, thấy chó hoang đến ăn thì vui vẻ cười ra tiếng.
Trở lại Nguyễn thị, Nguyễn Quỳnh Anh bảo con gái vào phòng nghỉ chơi, còn cô thì tiếp tục xử lý tài liệu.
Bây giờ Nguyễn thị cũng tương xứng với Tô thị rồi, mỗi ngày đều phải xử lý rất nhiều tài liệu, cũng phải gấp bội năm năm trước.
Nguyễn Quỳnh Anh vẫn chưa hoàn toàn điều hành được Nguyễn thị, việc xử lý tài liệu có phần hơi sơ sài, kết quả là bận đến lúc tan làm vẫn chưa làm xong.
Bé con đã sớm thấy chán, nhiều lần hỏi lúc nào mới có thể trở về khách sạn.
Nguyễn Quỳnh Anh nhìn thời gian và đống tài liệu trước mặt, cuối cùng cô dứt khoát đem về khách sạn xử lý.
"Thư ký Diêm, những thứ này đã xử lý xong, còn lại tôi cần về khách sạn." Nguyễn Quỳnh Anh chỉ hai chồng tài liệu trên bàn.
"Được, cô cứ lấy về." Thư ký Diêm gật đầu, sau đó tò mò hỏi: "Chủ tịch, cô vẫn còn ở khách sạn à? Có muốn cân nhắc đến việc mua nhà không, bây giờ cô hoàn toàn có khả năng mua rồi."
"Nhà thì không cần, có điều có thể thuê, có điều vẫn chưa có thời gian đi xem."
Cô không có ý định ở lại Hà Nội, chờ trả thù xong, cô sẽ rời Nguyễn thị sang nước ngoài, sau này cũng không quay lại nữa, cho nên không cần thiết phải mua nhà ở đây.
Thư ký Diêm cũng hiểu rõ dự định của cô, nên cũng không khuyên nữa.
"Chuyện thuê phòng cứ giao cho tôi đi." Anh chủ động nhận chuyện này.
Nguyễn Quỳnh Anh tin tưởng anh, mừng rõ gật đầu: "Vậy thì nhờ thư ký Diêm."
"Khách sáo rồi." Thư ký Diêm cười nói.
Nguyễn Quỳnh Anh xếp gọn đống tài liệu chưa xử lý xong trên bàn vào trong túi, rồi gọi con gái cùng đi.
Con gái thấy cô cầm túi xách thì khoác ba lô tới, chủ động cầm túi nhỏ muốn chia sẽ với cô.
Nguyễn Quỳnh Anh nhìn bé con chưa cao đến đầu gối mình, lại nhìn túi tài liệu không nặng lắm trên tay mình, cuối cùng vẫn từ chối lòng tốt của con gái.
Trở lại khách sạn, Trần Cận Phong còn chưa về.
Nguyễn Quỳnh Anh cũng không ngạc nhiên, cô đã sớm quen rồi.
Từ lúc về nước đến nay, không biết Trần Cận Phong có ca phẫu thuật hay không, đều ra ngoài từ sáng, hoặc nửa đêm mới về, hoặc không về.
Có đôi khi điện thoại của anh còn không gọi được, cũng không biết là bận cái gì.
Trịnh Na cũng mấy lần hỏi anh ở chỗ nào, cô cũng đều không trả lời được.
"Cục cưng đói bụng chưa?" Nguyễn Quỳnh Anh để tài liệu lên bàn sách, hỏi bé con bên cạnh.
Bé con gật đầu: "Con đói rồi ạ."
"Vậy con ngồi đây chơi, mẹ đi làm cơm." Nguyễn Quỳnh Anh đi tới phòng bếp.
Bé con ngồi chơi xếp gỗ một mình trên thảm.
Chuẩn bị cơm tối cho hai người cũng chỉ mất hơn nửa tiếng là xong.
Ăn cơm với con, lại chơi ghép tranh với con, thấy cũng gần đến giờ đi ngủ, cô liền bế con gái đi rửa mặt.
Dỗ con gái ngủ xong, cũng đã đến mười giờ.
Nguyễn Quỳnh Anh vươn vai một cái, đi vào phòng làm việc, lúc này mới bắt đầu xử lý đống tài liệu mình cầm về.
Nháy mắt đã tới rạng sáng.
Nguyễn Quỳnh Anh xử lý xong tờ tài liệu cuối cùng, duỗi lưng một cái, thư giãn gân cốt, mở cửa phòng làm việc, chuẩn bị rửa mặt nghỉ ngơi.
Lúc cô đi vào phòng khách bỗng ngửi thấy mùi rượu nồng nặc.
Cô nhíu mày, nhìn thấy một người đàn ông nằm sấp trên ghế sô pha, đúng là Trần Cận Phong rồi.
Anh về từ lúc nào?
Chỉ thấy hai mắt anh nhắm nghiền, kính rơi trên đất, gương mặt đẹp trai ửng đỏ, mùi rượu nồng nặc tỏa ra trên người anh.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!