“Hoàn cảnh xuất thân cùng với sự giáo dục mà anh nhận được từ khi còn nhỏ đã hình thành nên tính cách hiện tại.” Vĩnh Hải xoa xoa mày.
“Có lẽ vậy.” Nguyễn Quỳnh Anh vân vê móng tay của mình: "Thật ra năm đó tôi đã từng nghi ngờ anh, mặc dù quần áo anh mặc trông có vẻ rẻ tiền, nhưng khí chất toát ra từ anh cùng với những hành động nho nhã thường ngày đều không giống người thường.”
“Vậy tại sao em không vạch trần anh?” Vĩnh Hải ngước mắt lên nhìn cô.
Nguyễn Quỳnh Anh lạnh nhạt cười: "Bởi vì tôi yêu anh, tôi nguyện tin tất cả những gì mà anh nói, nhưng ..."
“Nhưng sao?” Vĩnh Hải siết chặt hai tay đặt trên đầu gối.
Nguyễn Quỳnh Anh lắc đầu: "Không có chuyện gì, chỉ muốn nói, anh trước nay đều không xứng với sự tin tưởng của tôi."
Tim anh đau thắt, Vĩnh Hải nắm lấy tay cô: "Anh biết, nhưng bây giờ anh hiểu ra rồi, đã biết làm thế nào để yêu một người, vậy nên Quỳnh Anh, em cho anh một cơ hội để anh bù đắp cho em được không?"
Nguyễn Quỳnh Anh nhẹ nhàng rụt tay lại: "Một khi bị thương, tuy miệng vết thương đã lành nhưng vết sẹo vẫn còn đó, tựa như thời gian, trôi qua rồi sẽ chẳng tìm lại được, tôi không cho anh cơ hội vì tôi không muốn một lần nữa đặt cả tương lai vào tay anh, những thứ này ... "
Cô đưa mắt nhìn chiếc hộp trước mặt anh rồi đẩy chiếc hộp lại trước mặt Vĩnh Hải: "Anh đem về đi, chúng ta kết thúc rồi, những thứ này tôi nên trả lại anh, thật ra năm năm trước tôi đã muốn nói với anh, mỗi món quà anh tặng tôi đều giữ gìn cẩn thận, nhưng anh chẳng chịu nghe bất cứ lời giải thích nào của tôi, thời gian cũng đã qua lâu rồi, tôi cũng chẳng còn muốn giải thích gì nữa. "
Món quà của anh, cho dù cô cũng chẳng thích thú đến thế
Nhưng là vì anh tặng, nên cô mới cất công bảo quản cẩn thận.
Nhưng kết quả thì sao? Anh chỉ toàn nói những lời gây tổn thương cô, chỉ vì một câu nói của anh, mỗi lần cô nhận được quà, hôm sau đều phải cho người mang trả lại.
Nghĩ đến những ký ức buồn bã này, tâm tình Nguyễn Quỳnh Anh lại càng nặng nề.
Cô khẽ thở dài: "Cũng được một lúc rồi, anh Vĩnh Hải, tôi về trước đây, tôi còn phải quay lại công ty."
Dứt lời, cô xách chiếc túi bên cạnh, đứng dậy rời đi.
Vừa bước được hai bước, cổ tay liền bị Vĩnh Hải nắm lấy.
Nguyễn Quỳnh Anh không đi được, chỉ đành dừng lại: "Vĩnh Hải, anh vẫn còn việc gì sao?"
Cô không hề quay lại, cũng không hất tay ra, biểu cảm lạnh nhạt để anh tùy ý nắm lấy tay mình,
“Quỳnh Anh, em thật sự tuyệt tình đến vậy sao? Vĩnh Hải cúi thấp đầu, đè ép hơi thở của mình.
Tựa như nghe được một câu chuyện cười, Nguyễn Quỳnh Anh ngẩng đầu cười nhạo: "Tôi tuyệt tình? Nếu mà nói về tuyệt tình thì còn ai có thể tuyệt tình hơn anh được nữa? Năm năm trước, anh có cho tôi cơ hội không? Anh chưa từng cho tôi cơ hội, anh dựa vào đâu bảo tôi phải cho anh một cơ hội? Có tiêu chuẩn kép quá không vậy! "
Vĩnh Hải nắm chặt cổ tay cô: "Anh không phải tiêu chuẩn kép, anh chỉ muốn em tha thứ cho anh."
“Tôi dựa vào đâu để tha thứ cho anh đây?” Nguyễn Quỳnh Anh quay đầu nhìn anh, ánh mắt lạnh lùng: "Cho dù anh không giết cha tôi, cũng không cho người giết tôi, nhưng những tổn thương mà anh gây ra cho tôi lại hoàn toàn là thật, tôi sao lại phải tha thứ cho người không từ thủ đoạn hạ nhục tôi? Nếu là anh, anh sẽ làm vậy ư? "
Đôi môi mỏng của Vĩnh Hải mấp máy, anh muốn nói điều gì, nhưng chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc.
Nguyễn Quỳnh Anh hất tay anh ra: "Anh không trả lời được đúng không, vậy tôi thay anh trả lời, anh sẽ không bao giờ tha thứ! Chín năm trước, tôi cùng lắm chỉ là dùng một cách thức cực đoan để chia tay anh, anh liền hận tôi bốn năm, nếu năm năm trước tôi cũng dùng những thủ đoạn anh dùng để đối phó tôi đối phó lại anh, chỉ sợ anh sẽ xé xác tôi thành từng mảnh mất"
Nghe từng lời của cô, Vĩnh Hải cảm thấy tựa như từng tảng đá lớn, không ngừng đập vào tim anh, khiến anh có chút khó thở.
Nguyễn Quỳnh Anh vẫn chưa dừng lại, xoa xoa cổ tay đau đớn, tiếp tục nói: "Vậy nên Vĩnh Hải, anh có tư cách gì để tôi phải tha thứ cho anh? Hay là vì chúng ta đã từng có thời gian bên nhau, bây giờ anh biết sai rồi, muốn bù đắp cho tôi thì tôi nhất định phải tha thứ cho anh? Xin lỗi, tôi không hèn mọn đến vậy!"
Dứt lời, cô ưỡn thẳng ngực, khuôn mặt không để lộ chút cảm xúc nào đi về phía cửa.
Đến trước cửa, Vĩnh Hải đột nhiên bước tới, từ phía sau ôm chầm lấy cô, ép cô tựa vào cửa.
Cánh cửa chỉ vừa mở ra nửa chừng cứ như vậy bị đóng lại lần nữa.
Nguyễn Quỳnh Anh bị động tác đột ngột của anh làm cho giật mình, mãi đến khi cánh tay ở bụng siết chặt khiến cô hơi đau, cô mới hoàn hồn lại, vẻ mặt tức giận, cô vùng vẫy: "Vĩnh Hải, anh định làm gì? Buông tôi ra! "
Vĩnh Hải giả vờ như không nghe thấy lời cô, trán đặt lên gáy cô, anh trầm giọng nói: "Vậy phải làm sao thì em mới chịu tha thứ cho tôi?"
Nguyễn Quỳnh Anh ngây người, cô không vùng vẫy nữa: "Tha thứ? Anh nghe không hiểu tiếng người sao? Tôi nói rồi, tôi sẽ không tha thứ cho anh!"
“Không còn cách nào khác sao?” Vĩnh Hải ôm cô chặt hơn.
Thắt lưng Nguyễn Quỳnh Anh bị siết đau, hai cánh tay anh cứng như sắt khiến cô không cách nào thoát ra được, ngược lại còn mệt đến mức đổ đầy mồ hôi, không kìm được lửa giận trong lòng, những lời giận dữ cũng không tự chủ mà phát ra miệng: “Không, trừ phi anh chết.”
Vĩnh Hải sững người: "Em nghĩ như vậy thật sao?"
“Đúng, tôi chính là nghĩ như vậy!” Nguyễn Quỳnh Anh có gắng vung tay ra sau: "Còn không buông ra, anh làm tôi đau rồi đấy!
Vĩnh Hải buông tay, lùi lại một bước: "Anh hiểu rồi, nếu đây là điều em muốn, anh cũng không phải là không thực hiện được..."
Nghe lời này của anh, trái tim Nguyễn Quỳnh Anh run rẩy, dừng chỉnh lại váy: "Anh nói gì cơ? Lẽ nào anh thật sự muốn chết hay sao?"
Cô kinh ngạc nhìn anh.
Vĩnh Hải mỉm cười nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm không đoán được điều gì, nhưng chắc chắn không mang ý cười.
“Không!” Anh lắc đầu.
Ít nhất không phải là bây giờ!
Nghe được câu trả lời của Vĩnh Hải, Nguyễn Quỳnh Anh theo bản năng thở phào nhẹ nhõm, nét mặt lạnh lùng: "Đúng vậy, không là đúng rồi, tôi không muốn ngày nào đó cảnh sát nghi ngờ tôi giết anh mà đến tìm tôi đâu."
Cô biết ngay mà, người như Vĩnh Hải sao có thể dễ dàng từ bỏ sinh mệnh được đây.
Người ta đắc tội anh ta một chút, anh ta nhất định sẽ trả lại gấp bội, người như vậy đương nhiên xem trọng nhất vẫn là sinh mạng của bản thân.
“Quỳnh Anh, nghe anh sẽ không chết, em hình như cũng rất vui, có phải em không nhẫn tâm để anh chết không?” Vĩnh Hải nhìn cô, khóe miệng hơi nhếch lên.
Vẻ mặt Nguyễn Quỳnh Anh nghiêm lại, ánh mắt chợt lóe, quay đầu sang một bên: "Sao tôi lại không nhẫn tâm? Tôi vừa nói rồi, tôi chỉ không muốn ngày nào đó cảnh sát đến tìm tôi mà thôi."
“Vậy sao?” Vĩnh Hải nhíu mày.
Nguyễn Quỳnh Anh bĩu môi: "Nếu không chẳng nhẽ anh cho rằng là tôi không nhẫn tâm để anh chết thật sao? Anh đúng là biết nói đùa."
Lúc nói ra câu này, chính cô cũng không hề nhận ra mình đã không khống chế được âm lượng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!