Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Vợ Yêu, Em Chạy Không Thoát (FULL)

Nguyễn Quỳnh Anh lúc này vô cùng đau lòng, đưa tay ra đón lấy con gái từ vòng tay của Vĩnh Hải: "Con yêu, con sao vậy?"

"Mẹ ơi..." Cô bé ghé đầu trên vai Nguyễn Quỳnh Anh nức nở: "Bố mẹ đừng cãi nhau nữa, con sợ lắm."

Nguyễn Quỳnh Anh sững người.

Phải rồi, con gái cô trước giờ chưa từng thấy bố mẹ cãi nhau.

Lần đầu tiên chứng kiến, nhất định là đã sợ hãi lắm.

“Xin lỗi con, mẹ không cố ý.” Nguyễn Quỳnh Anh vỗ nhẹ vào lưng con gái, áy náy nói.

Cô tức giận chẳng qua là vì Vĩnh Hải đã tự ý can thiệp vào việc của cô mà thôi.

Vậy nên mới nhất thời không kiềm chết được mà nổi giận.

Cô bé không nói tiếng nào, chỉ ôm chặt lấy cổ Nguyễn Quỳnh Anh .

Nguyễn Quỳnh Anh biết cảm xúc của bé con vẫn chưa ổn định, cô thầm thở dài, tay vẫn không ngừng lại, nhẹ nhàng vỗ lưng, dỗ dành nhóc con.

Không biết đã qua bao lâu, Nguyễn Quỳnh Anh nghe thấy hơi thở của cô bé dã dần ổn định trở lại.

Cô cúi đầu nhìn xuống, thấy con gái đang dựa vào vòng tay mình ngủ mất rồi.

“Con bé này!” Nguyễn Quỳnh Anh dở khóc dở cười.

Mới vừa nãy còn khóc lóc, thế mà lúc này đã ngủ ngon như vậy, thật đúng là con nít.

"Đưa Bảo Nhi cho anh đi, em ôm lâu như vậy chắc mệt rồi?" Vĩnh Hải đưa tay ra.

Nguyễn Quỳnh Anh liếc nhìn anh, không nói lời nào, nhưng cũng đưa đứa bé sang cho anh.

Quả thực, bế con một lúc lâu, cánh tay cô đã mỏi nhừ.

Vĩnh Hải đón lấy cô bé, Nguyễn Quỳnh Anh cảm thấy nhẹ nhõm cả người..

Cô xoa xoa cánh tay, lại lắc lắc cổ, liền nghe thấy Vĩnh Hải nói: "Quỳnh Anh, sau này chúng ta gặp nhau, có thể đừng nói chuyện nóng nảy như vậy được không, vừa rồi em cũng thấy tình trạng của Bảo Nhi rồi, bố mẹ cãi nhau ảnh hưởng không tốt đến con cái."

Nguyễn Quỳnh Anh quay đầu sang một bên: "Tôi không nghĩ tới việc sẽ tranh cãi với anh trước mặt Bảo Nhi."

"Được, vậy anh không nhiều lời nữa, giờ em mở cửa được chưa? Bảo Nhi còn đang ngủ, em cũng không thể cứ như thế đem con ra khách sạn được đúng không?" Vĩnh Hải nhìn cô, ánh mắt mang một chút ý cười.

Nguyễn Quỳnh Anh chán ghét ánh mắt của anh, nhưng lại không thể không nghe theo, cô lấy chìa khóa từ túi xách ra mở cửa.

Như lời anh nói, Bảo Nhi đã ngủ, cô đúng là không thể đêm hôm thế này ôm con đi ở khách sạn được.

Cửa mở, Vĩnh Hải nhanh chóng bước vào trước Nguyễn Quỳnh Anh.

Quả nhiên, đúng là nhà anh thật, vừa bước vào, đến hỏi cũng không cần hỏi, cứ thế ôm Trần Bảo Nhi bế vào trong phòng của nhóc.

Nguyễn Quỳnh Anh vẫn luôn theo sau, nhìn anh cởi giày, cởi áo khoác cho Bảo Nhi, lại giúp con đắp chăn, rõ là hình ảnh của một người bố tốt.

“Anh Vĩnh Hải, trước đây anh từng chăm sóc trẻ con bao giờ chưa?” Nguyễn Quỳnh Anh đứng bên giường, nhìn Vĩnh Hải bằng ánh mắt phức tạp.

Nhìn cách anh chăm sóc Bảo Nhi, vừa nhẹ nhàng, vừa thuần thục, không giống một người lần đầu làm bố tí nào.

Vĩnh Hải đang lau mặt cho con gái, nghe thấy câu hỏi của Nguyễn Quỳnh Anh, anh quay đầu lại, mỉm cười với cô: “Chưa từng, là thời gian gần đây anh cố ý học hỏi đấy.”

“Học?” Nguyễn Quỳnh Anh kinh ngạc, khóe miệng khẽ mở: "Là vì Bảo Nhi?

“Đúng vậy.” Vĩnh Hải gật đầu: "Nhóc con là con anh, là một người cha, anh đã bỏ lỡ thời gian bé vừa sinh ra cũng như năm năm đầu đời của nó, giờ đây anh muốn bù đắp lại, chỉ có thể bắt đầu lại từ đầu”

“À, vậy ư.” Nguyễn Quỳnh Anh bĩu môi, xoay người đi ra ngoài.

Vĩnh Hải nhìn cô biến mất ngoài cửa, sau một tiếng thở dài bất lực, anh tập trung tinh thần, lau sạch tay chân cho con gái.

Làm xong việc anh rời khỏi phòng, liền nhìn thấy Nguyễn Quỳnh Anh đang ngồi trên sofa trong phòng khách đợi anh.

Trước mặt cô đặt một chai rượu vang và hai chiếc ly uống rượu.

“Uống một ly không?” Nguyễn Quỳnh Anh chỉ vào ly rượu.

Vĩnh Hải bất ngờ, nhướng mày: "Được."

Anh bước tới, ngồi xuống đối diện với cô, cầm lấy một ly rượu lên, đưa mũi ngửi, thỏa mãn nhắm mắt lại.

Một lúc sau, anh mở mắt và lắc nhẹ chiếc ly.

Chất lỏng đỏ tươi trong ly theo động tác của anh mà lăn tăn từng đợt tựa như những con sóng nhỏ xinh đẹp.

“Rượu không tồi” Vĩnh Hải nhếch môi tán thưởng.

Nguyễn Quỳnh Anh nhấp một hớp trong ly: "Nguyễn thị kinh doanh khách sạn, trên danh nghĩa cũng có một số nhà máy sản xuất rượu, chai rượu vang đỏ này là một trong những chai của lô rượu đầu tiên của một trong những nhà máy đó, là quà ông ngoại tặng cho tôi." . "

“Ông Phan yêu rượu như mạng, hiếm thấy rượu ngon như vậy, ông ấy lại còn cho em một chai, có thể thấy ông ấy nhất định rất thích em.” Vĩnh Hải ngẩng đầu nhấp một ngụm.

Nhà họ Phan không đơn giản như nhà họ Trần, không có quá nhiều họ hàng thân thích.

Nhà họ Phan từ đời tổ tiên đã đông con cái, trải qua mấy đời, các chi thứ trực hệ lại càng rắc rối phức tạp hơn, những đứa cháu ngoại giống như Nguyễn Quỳnh Anh cũng không ít, một đứa cháu gái khiến nhà họ Phan xem trọng rõ là không nhiều, ông Phan tặng Nguyễn Quỳnh Anh rượu có thể thấy được địa vị của Nguyễn Quỳnh Anh ở nhà họ Phan không hề thấp chút nào.

Ít nhất thì cô sẽ không bị bắt nạt, nghĩ đến điểm này, khiến anh ấy cảm thấy yên tâm hơn nhiều.

“Đúng vậy, ông bà đều đối xử tốt với tôi.” Nguyễn Quỳnh Anh thản nhiên đáp.

“Tốt quá rồi.” Vĩnh Hải gật đầu, sau đó đặt ly rượu xuống, nói: “Em mời anh uống rượu, đúng là làm anh ngạc nhiên, em trước đây hình như chẳng bao giờ uống rượu.”

Chỉ có một lần, là một người phụ nữ họ Ngô đưa cô đến quán rượu.

"Con người rồi cũng sẽ thay đổi, năm năm qua tôi đã học được nhiều thứ, thưởng thức rượu chỉ là một trong số đó, dần dần tôi bắt đầu say mê uống rượu, thỉnh thoảng khi chỉ có một mình tôi liền uống vài ly", Nguyễn Quỳnh Anh lắc lắc ly trong tay, bình tĩnh nói.

Vĩnh Hải nghe xong bật cười: "Vậy nên anh chỉ là người được em nhân tiện mời khách uống rượu thôi?"

“Cũng thế cả thôi, chủ yếu là tôi có vài lời muốn nói với anh, uống rượu vào rồi khi nói chuyện sẽ dễ dàng kìm nén tính khí hơn, nếu không tôi sợ mình không nhịn được mà cãi nhau với anh, như thế sẽ đánh thức Bảo Nhi.” Nguyễn Quỳnh Anh gác một chân lên chân còn lại. .

“Em muốn nói chuyện gì?” Vĩnh Hải nhìn cô.

Nguyễn Quỳnh Anh chỉ tay lên phía trên: "Căn nhà này, tối nay Bảo Nhi đã ngủ thì đành chịu, nhưng ngày mai tôi và Bảo Nhi sẽ dọn ra ngoài."

Nghe vậy, Vĩnh Hải mím đôi môi mỏng: "Chỉ vì đây là nhà của anh, nên em đến ở cũng không muốn ở lại đây?"

"Đây chỉ là một trong những lý do."

"Còn lý do gì nữa?"

“Thật ra thì cũng không có chuyện gì, trừ Bảo Nhi, tôi không muốn dính líu bất kỳ điều gì với anh nữa, nhất là về phương diện quyền lợi, anh Vĩnh Hải, anh hiểu không?” Nguyễn Quỳnh Anh đối diện nhìn anh.

Vĩnh Hải sắc mặt trầm xuống, có chút tức giận: "Quyền lợi? Em nhất định phải phân biệt rõ ràng như vậy sao?"

“Không phải tôi muốn phân biệt như thế, nhưng tôi cảm thấy nếu đã đứt rồi, thì phải cắt đứt sạch sẽ mới được.” Nguyễn Quỳnh Anh một hơi uống cạn ly rượu, cầm chai lên tiếp tục rót cho mình một ly.

Vĩnh Hải cũng đẩy ly của mình sang: "Quỳnh Anh, em thật quá ngây thơ, chỉ dựa vào sự tồn tại của Bảo Nhi, đời này em và anh sẽ không bao giờ cắt đứt được."

Nguyễn Quỳnh Anh không bị lời nói của anh ảnh hưởng, bình tĩnh rót rượu vào ly của anh: "Chỉ cần ly hôn là được."

Ly hôn?

Vĩnh Hải bóp chặt ly: "Em lại còn nghĩ đến cả chuyện ly hôn?"

"Có gì không đúng sao? Tình trạng của chúng ta so với ly hôn cũng đâu có gì khác biệt? Tốt hơn hết là cứ dứt khoát ly hôn cho xong." Nguyễn Quỳnh Anh liếc nhìn anh, lạnh giọng nói.

Vĩnh Hải uống một ngụm rượu: "Sao lại không có gì khác biệt? Hiện tại chúng ta vẫn là vợ chồng, chỉ cần em đồng ý, chúng ta lại có thể trở thành một đôi vợ chồng danh chính ngôn thuận.”

“Nhưng tôi không muốn!” Nguyễn Quỳnh Anh xoa xoa thân cốc.

Vĩnh Hải nhắm mắt lại: "Em hận anh đến thế sao?"

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận