Trong phút chốc, nội tâm của Nguyễn Quỳnh Anh ngày càng rung động.
Trần Vĩnh Hải thấy cô cắn chặt môi, đại loại đã đoán ra được cô đang nghĩ gì.
“Cũng là anh không đúng, tối qua anh cũng đã uống say, không có sức lực phản kháng.”Anh cúi mắt xuống, vẻ mặt tội lỗi.
Nguyễn Quỳnh Anh nghe thấy vậy, liền tức giận nhìn anh “Cái gì gọi là không có sức lực phản kháng chứ, nói như thể tôi cưỡng ép anh vậy.”
Rõ ràng người chịu thiệt là cô mà.
Anh ta bày ra vẻ mặt của người bị hại là có ý gì chứ!
Trần Vĩnh Hải chỉnh lại ống tay áo: "Anh không nói là em cưỡng ép anh, có điều tối qua thực sự là em……”
“Được rồi!” Nguyễn Quỳnh Anh ngắt lời anh: "Tối qua chúng ta đều đã uống say, hãy coi như là tất cả mọi chuyện chưa từng xảy ra đi.”
“Chưa từng xảy ra?” Trần Vĩnh Hải chau mày lại: "Em không muốn chịu trách nhiệm sao?”
“Chịu trách nhiệm sao?” Nguyễn Quỳnh Anh lại kéo chăn lên: "Đều đã là người trưởng thành cả rồi, tình một đêm chẳng phải rất phổ biến sao? Tôi không tin rằng 5 năm nay Trần tiên sinh chưa từng tìm tới phụ nữ.”
Khi cô nói lời này, ngữ khí có chút sắc bén, còn có chút hơi ghen mà ngay cả bản thân cô cũng không nhận ra.
Vẻ mặt của Trần Vĩnh Hải sầm xuống: "Nguyễn Quỳnh Anh, giờ em nhìn nhận anh như vậy sao?”
Tình một đêm sao?
Lại còn nói anh 5 năm nay tìm tới phụ nữ.
Trong mắt cô, anh là một người đàn ông tùy tiện như vậy sao?
“Không phải là tôi nhìn nhận anh như vậy, mà là tôi cảm thấy, anh chính là người như vậy.” Nguyễn Quỳnh Anh mím môi nói.
Trần Vĩnh Hải tức giận đến mức mỉm cười: "5 năm nay, nếu như anh thực sự tìm tới phụ nữ, thì chắc em đã nghe thấy scandal rợp trời của anh rồi.”
“Ai bảo là tôi chưa từng nghe thấy chứ?” Nguyễn Quỳnh Anh trừng mắt lên.
Trần Vĩnh Hải nheo mắt lại: "Em từng nghe thấy sao?”
Lẽ nào lại là tên phóng viên nào đó ăn nói lung tung?
“Đúng, 9 năm trước, chẳng phải anh chính là thiếu gia phong lưu nhất Hà Nội sao? Người trong giới vẫn luôn lưu truyền truyền thuyết của anh, thậm chí còn nói rằng anh từng chơi đến chết.” Nguyễn Quỳnh Anh nhìn anh, bằng ánh mắt khinh thường.
Trần Vĩnh Hải tức giận đến mức cả tim gan đều đau nhức, anh hơi nghiêng người, hai tay nắm chặt lại: "Những tin tức đó đều là giả.”
“Giả sao?” Nguyễn Quỳnh Anh liếc mắt, vẻ mặt rõ ràng là không tin.
Trần Vĩnh Hải xoa bóp huyệt thái dương có chút hơi sưng lên: "Những tin tức đó là anh cố ý bảo người khác truyền ra bên ngoài, mục đích chính là kích thích em.”
“Kích thích tôi sao?” Nguyễn Quỳnh Anh ngây người ra.
Trần Vĩnh Hải mím đôi môi mỏng: "Năm đó, không dễ gì anh mới chờ được em về nước, vừa mới về nước đã tìm kim chủ, anh rất tức giận, cố ý sai người tung những thông tin giả này ra ngoài.”
Lời giải thích của Trần Vĩnh Hải, thật sự khiến cho Nguyễn Quỳnh Anh vô cùng bất ngờ.
Cô vẫn luôn cho rằng, những tin tức đó đều là thật.
Nhưng hiện giờ anh nói với cô, những tin tức đó đều là giả, là một chiêu bài để cố ý kích thích cô.
“Cho nên……..anh vẫn luôn…..”
“Anh vẫn luôn chỉ có một người phụ nữ là em!” Trần Vĩnh Hải tiếp lời.
Nguyễn Quỳnh Anh mím chặt môi hai lần, cô muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không thể nói ra, nhưng sự khó chịu trong lòng cô đã dần biến mất, biểu cảm cũng trở nên ôn hòa hơn.
Nhìn thấy cảnh tượng này, ánh mắt của Trần Vĩnh Hải lóe lên, anh biết đã có một tia rạn nứt trong hàng phòng ngự của cô.
Nhân cơ hội này, anh lại tiếp tục mở lời nói: “Vậy cho nên là Quỳnh Anh à, chuyện tối qua em định chịu trách nhiệm kiểu gì đây?”
“Tôi….” Đôi mắt của Nguyễn Quỳnh Anh khẽ đung đưa: "Vẫn là câu nói đó, chuyện xảy ra tối qua, hãy coi như chưa có chuyện gì xảy ra đi, cứ coi đó là một sự cố là được, vả lại tôi cũng không so đo việc anh tỉnh lại cũng không gọi tôi dậy, cho dù lúc đó anh không có sức, nhưng việc gọi tôi dậy thì chắc anh vẫn phải làm được chứ?”
Nghe xong câu nói của cô, Trần Vĩnh Hải ngây người ra trong giây lát, sau đó anh liền mỉm cười.
“Anh cười cái gì chứ?” Nguyễn Quỳnh Anh bất mãn nhìn chằm chằm vào anh.
Trần Vĩnh Hải lắc đầu: "Không sao, chỉ là cảm thấy không ổn lắm, em có thể coi như tối qua chưa xảy ra chuyện gì, nhưng anh thì không thể, cho nên Quỳnh Anh à, đổi lại để anh chịu trách nhiệm với em đi.”
“Không cần!” Nguyễn Quỳnh Anh lập tức từ chối.
Cô không cần anh phải chịu trách nhiệm gì hết.
Trần Vĩnh Hải thu nụ cười lại, giọng nói nghiêm túc: "Em không cần là chuyện của em, có chịu trách nhiệm hay không là chuyện của anh, Quỳnh Anh, em không thể can thiệp vào được.”
“Anh……” Nguyễn Quỳnh Anh tức đến mức trừng mắt lên.
Anh lại lấy lí do!
“Được rồi, mau dậy đi.” Trần Vĩnh Hải nhặt quần áo ở dưới đất lên rồi đưa cho cô.
Một tay Nguyễn Quỳnh Anh nắm lấy, nhưng cô không mặc vào, cặp mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Trần Vĩnh Hải.
Trần Vĩnh Hải lập tức hiểu ý của cô, đang định nói gì đó, đột nhiên có tiếng người gõ cửa phòng: "Mẹ, mẹ dậy chưa đó? Con đói rồi!”
Giọng nói của nhóc con, nhất thời khiến cho Nguyễn Quỳnh Anh ý thức được điểm quan trọng nhất, chính là thời gian.
Cô ném quần áo trong tay xuống, vội vàng hỏi Trần Vĩnh Hải: "Mấy giờ rồi?”
Trần Vĩnh Hải với chiếc điện thoại ở tủ đầu giường: "8 rưỡi.”
“Cũng may!” Nguyễn Quỳnh Anh thở phào nhẹ nhõm.
Mới có 8 rưỡi, vẫn sớm!
Đưa nhóc con đi học sẽ không bị muộn.
“Mẹ, mẹ có ở bên trong không?” Sao mẹ không trả lời con chứ?” Nhóc con lại bắt đầu hét lên ở ngoài cửa.
Đại khái là lần trước Nguyễn Quỳnh Anh không trả lời, nên giọng nói của bé con lần này, có chút như muốn khóc.
Nguyễn Quỳnh Anh nghe xong, liền vội vàng trả lời: "Mẹ ở trong này, mẹ vừa mới dậy, con yêu, con đừng khóc.”
Nghe thấy tiếng nói của Nguyễn Quỳnh Anh, cảm xúc của bé con lập tức bình ổn lại, nó gõ cửa phòng rồi nói: “Vâng, bảo bối không khóc, mẹ mở cửa cho con đi, con không với tới.”
“Muốn mở cửa sao?” Sau khi Trần Vĩnh Hải bước đến cửa phòng, liền hỏi Nguyễn Quỳnh Anh.
Nguyễn Quỳnh Anh liếc nhìn anh một cái: "Không được mở, tôi vẫn chưa, mặc quần áo.”
“Nhưng mà Bảo Nhi muốn vào.” Trần Vĩnh Hải cười như không cười quay sang nhìn cô.
Nguyễn Quỳnh Anh chum chăn lên rồi bước xuống giường: "Tôi tới phòng tắm thay đồ, đợi tôi vào rồi anh hãy mở cửa.”
“Ừm.” Trần Vĩnh Hải trả lời.
Một tay Nguyễn Quỳnh Anh cầm lấy đống quần áo ở trên giường, cố nén chịu nỗi đau nhức, lê từng bước vào trong nhà tắm.
Thấy cô đóng cánh cửa nhà tắm lại, Trần Vĩnh Hải mới mở cửa ra.
Bé con chống nạnh, nói một cách bất mãn: “Mẹ, mẹ đúng là một con sâu lười biếng, còn dậy muộn hơn cả con nữa.”
“Bé con, con nhìn kĩ xem ta là ai?” Trần Vĩnh Hải cúi đầu, mỉm cười nhìn cô bé trông nhưu bà cụ non.
Trần Bảo Nhi nghe thấy giọng nói của anh, đầu tiên ngây ra một lúc, sau đó vui mừng ngẩng đầu lên: “Bố!”
“Là bố.” Trần Vĩnh Hải cúi người xuống, rồi bế cô bé lên.
Bé con thân thiết ôm lấy cổ anh: "Sao bố lại ở trong phòng mẹ chứ, mẹ đâu rồi?”
Cô bé thò đầu ngó vào trong phòng.
Trần Vĩnh Hải ôm lấy cô bé bước ra phòng khách: "Mẹ đang tắm, chúng ta ở bên ngoài đợi mẹ.”
“Vâng” Bé con gật đầu lia lịa.
Cô bé rất vui, vì bố bước ra từ trong phòng của mẹ.
“Bố.” Cô bé gọi một tiếng.
Trần Vĩnh Hải vuốt ve khuôn mặt cô: "Sao thế?”
“Có phải mẹ làm lành với bố rồi không?” Bé con hỏi.
Trần Vĩnh Hải nhướn mày lên: "Tại sao bảo bối lại nói như vậy”
Bé con chỉ vào ngón tay của mình: “Bởi vì tối qua bố nói, chỉ cần bé con giúp bố, thì mẹ sẽ tha thứ cho bố, tối qua con đã khiến cho mẹ đồng ý không chuyển đi, hôm nay nhìn thấy bố bước ra từ trong phòng của mẹ, có phải mẹ đã tha thứ cho bố rồi không?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!