Khi Phó Nhiễm trở về, Minh Thành Hữu cùng Lý Vận Linh đang vừa nói vừa cười ngồi ở ghế sô pha trong phòng khách. Minh Thành Hữu đoán không lầm, cô không thể đi được.
Phó Nhiễm từng bước một đi về phía trước, dọc đường như có chút sương mù thấm vào mặt.
Minh Thành Hữu không biết nói gì đó, chọc cho Lý Vận Linh làm bộ phất tay muốn đánh hắn. Phó Nhiễm đứng ở ngoài cửa, gặp Minh Thành Hữu không trốn tránh, hai ba câu nói chọc cho Lý Vận Linh có vẻ vui mừng.
“Đứa nhỏ này, không có đứng đắn.”
Minh Thành Hữu ngẩng đầu, ánh mắt né qua Lý Vận Linh, trông thấy Phó Nhiễm đứng ở chỗ không xa, mắt hắn thoáng ý cười, cũng không nói chuyện, mặt lạnh tanh nhìn cô chật vật.
Phó Nhiễm cúi đầu nhìn vào hướng mũi chân của mình, cô biết rõ một cước này ý làm cho cô có thể bước ra như thế nào, dưới chân đột nhiên cảm thấy nặng nề, có thể cảm giác sau lưng lại có một lực khổng lồ đang xô đẩy. Cô không có đường lui hiện tại quả là không cam lòng.
“Tiểu Nhiễm đã trở lại.”
Lý Vận Linh cười nhẹ nhàng, vẫy tay với cô. Phó Nhiễm ở ngoài cả đêm chịu đựng gió lạnh, giờ này đầu đau như muốn nứt tung, con mắt rõ ràng vì thiếu hụt giấc ngủ mà sưng vù, tinh thần cũng không tốt, xem ra là đã khóc. Chân phải cô bước vào phòng khách, chân trái dừng một chút, Minh Thành Hữu tùy ý nâng cánh tay dài tại ghế sô pha dựa lên đệm.
Phó Nhiễm thu hồi tầm mắt, dùng sức nâng bước chân lên đi về phía trước.
Lý Vận Linh thông minh tinh ý, lúc này đã hiểu là con mình nói dóc, nhìn lại bộ dạng Phó Nhiễm, bà nghĩ thầm khẳng định chuyện Minh Thành Hữu cùng người phụ nữ bên ngoài kia có quan hệ với nhau. Nhưng dù sao bà có lòng nghiêng về con trai mình nhiều hơn, nên trên mặt làm bộ như không nhìn thấy vẻ khác thường của Phó Nhiễm, bà đứng dậy kéo một tay Phó Nhiễm.
“Tiểu Nhiễm, Thành Hữu, có chuyện mẹ nghĩ nhắc nhở các con, hôn sự của lão Đại gần đây cũng đã định ra rồi, ba con có ý kết thông gia với La bá bá, bối cảnh nhà ông ta các con rõ ràng đi?”
Bàn tay Phó Nhiễm lạnh buốt, cả người cô lạnh như vớt từ dưới hồ lên.
Thái độ của Minh Thành Hữu đột ngột như bừng tỉnh thấy rõ, con mắt liếc qua Phó Nhiễm, lại dần dần nheo lại.
“Gia thế không sai, nhưng lão Đại có thể đồng ý không?”
“Như thế nào không đồng ý?”
Lòng bàn tay Lý Vận Linh xoa nhẹ tay Phó Nhiễm.
“Lạnh như vậy, cũng không cảm mạo.”
Bà dặn dò, thần thái khôi phục lại thành vẻ tự phụ trong ngày thường, giọng nói luôn không nặng không nhẹ lại làm cho người không thể bỏ qua cảm giác tàn khốc bên trong.
“Lão Đại đối với chuyện này đã gật đầu đồng ý, cô con gái của La gia kia ta đã thấy, nếu chỉ nhìn tướng mạo mà nói, xứng đôi với Lão đại.”
“Nếu đã như vậy, lúc trước vì cái gì không dứt khoát dành cho con trước?”
Lý Vận Linh cười lạnh, nhưng nhớ tới Phó Nhiễm đang ở đây, cũng không nên nói lời quá khó nghe.
“Bên trong ý này, còn cần nói rõ cho ta và các con sao?”
Đơn giản là La gia so với Phó gia quyền thế cao hơn một bậc mà thôi.
“Tiểu Nhiễm, ngày mai muốn ta cùng con đi bệnh viện sao? Làm kiểm tra trước khi mang thai, đối với việc về sau sinh con mới có lợi.”
Lý Vận Linh thích hợp đánh vào tâm lý cũng không phải thật muốn cùng Phó Nhiễm đi. Ngực Phó Nhiễm như có nỗi đau chặn phải không hiểu sao nôn nao, khó nói ra thêm một câu nào. Sắc mặt cô so với lúc đi vào còn trắng bệch hơn, nhớ tới lời nói của Minh Thành Hữu tối hôm qua, trong lòng càng thêm đau nhức khó chịu.
“Mẹ, chúng con vẫn đang dùng lực phối hợp.”
Minh Thành Hữu gặp việc này cũng thấy phiền, Lý Vận Linh hiểu, con trai của mình có vài tâm địa gian xảo, bà còn không rõ ràng hay sao? Phía ngoài tiểu yêu tinh một ngày chưa trừ diệt, chỉ sợ đối với hắn chuyện giường chiếu này đều là qua loa. Chuyện tương lai không ai nói được chính xác, nhưng quan hệ đến người nắm quyền về sau của Minh gia, có một cháu ruột luôn có chút ít chắc chắn.
Lý Vận Linh đi rồi, Phó Nhiễm vẫn ngồi ngây ngốc ở một bên, Minh Thành Hữu tiến đến gần, cầm mu bàn tay cô vỗ nhẹ lên.
“Đại ca đính hôn, chúng ta phải chuẩn bị đại lễ.”
Phó Nhiễm bất động không trả lời, đẩy tay của hắn ra, đi lên lầu.
Cô đứng ở dưới dòng nước ấm tắm rửa, nhiều năm như vậy, cô tự mình tưởng niệm, người khác lại sớm đã đem cô để lên đến chín tầng mây, hay là như người nào trải qua hồi lâu không gặp ánh mặt trời trong góc tối.
Minh Thành Hữu vẫn không đụng vào Phó Nhiễm, lại không ở trước mặt cô kiêng kỵ, ví dụ như lúc này, hắn ngay trước mặt Phó Nhiễm đang lau tóc, thay toàn bộ quần áo ở nhà, ngón tay cầm lưng quần nhấc ra, rồi đem quần màu cà phê kéo che lại phần xương hông gợi cảm.
Phó Nhiễm suốt ngày đối mặt như vậy, đã sớm luyện thành da mặt dày, Minh Thành Hữu có thể không chỉ một lần mặc quần lót đứng trước mắt cô lắc lư.
Hai người đối với chuyện tối ngày hôm qua đều không hề đề cập tới, nhưng Minh Thành Hữu biết rõ, chuyện này đã lưu lại vết sẹo ở tim Phó Nhiễm, dù là kết vảy cũng không quên được sẽ thường xuyên nhớ tới, thường xuyên dính dấp đau nhức.
“Này ”
Minh Thành Hữu ngồi xuống bên cạnh Phó Nhiễm, thấy vành mắt cô phía dưới thâm quầng.
“Đây là cô làm cho ai xem? Cho tới bây giờ cũng không gặp cô nghe lời như vậy, tôi nói cái gì cô sẽ tin cái đó?”
“Anh – -”
Phó Nhiễm mở to mắt nhìn về phía hắn, Minh Thành Hữu mở hai tay ra.
“Xem như đã nói, còn tưởng rằng cô biến thành người câm.”
Một nửa hy vọng còn sống sót lại bị Minh Thành Hữu làm trò đùa, tất cả liền tan biến, hắn rõ ràng thấy niềm vui của mình là tại trên sự đau khổ của người khác. Phó Nhiễm mắt đỏ lên, trở nên không quan tâm ngó ngàng đứng lên, cầm lấy khăn lông trong tay hướng Minh Thành Hựu ném. Hắn tay mắt lanh lẹ bắt lấy nhưng vai né tránh không kịp, lúc này mới thấy
đau.
Người phụ nữ này thật đúng là xuống tử thủ.
“Cô điên rồi phải không? Cũng không nhìn một chút người cô ném chính là ai?”
“Minh Thành Hữu, đừng cho là tôi không biết trong lòng anh nghĩ như thế nào, anh chính là muốn cho tôi không về được Phó gia, cùng anh ở đây hao tổn, anh thật đúng là cho là phụ nữ nhìn thấy gương mặt này đầu óc đều muốn choáng váng? Chuyện bóc vết sẹo của người ta rất sảng khoái đúng không? Anh không để cho tôi yên ổn anh cũng đừng mơ tưởng có ngày tốt lành, anh thực dối trá, các người đều dối trá!”
“Ai u, giơ móng vuốt cho tôi xem một chút, trong ánh mắt này đúng là còn nước mắt? Còn xinh đẹp quá sao, không trách được dùng một từ người già trên TV để hình dung…”
Minh Thành Hữu phát huy lại lời nói kia, nói ra mà không làm cho người ta kinh ngạc thì chết cũng không hết bản chất. Khóe miệng Phó Nhiễm tức run, kéo lại khăn lông thấy hắn không buông tay, trong lòng cũng thêm tức giận.
Một cái đầu nóng nảy lại nhào tới.
Minh Thành Hữu thuận thế ngã xuống giường, hai chân Phó Nhiễm đè ép đầu gối của hắn, hắn thấy thế một tay dò xét hướng bên eo cô.
“Cô còn thật sự?”
Cô đem khăn lông kéo trở về, lại muốn đánh hắn, Minh Thành Hữu trong miệng nói ra chân tướng cũng gián tiếp giải thích rõ mấy năm trước đêm đó, Minh Tranh cũng không có chạm vào cô. Khi cô tỉnh lại chỉ phát hiện y phục ném ở bên cạnh, trên chiếc giường đơn có máu, lúc đứng dậy mới phát hiện ‘bà dì’ cũng cùng đi theo. Tống Chức hỏi, cô nói không rõ ràng, bởi vì chính trong lòng cô cũng có nghi ngờ, không biết máu kia là kinh nguyệt, hay là…
“Đừng không biết tốt xấu, em còn phải cảm tạ tôi, làm cho em biết là xử nữ nhiều đáng giá…”
“Anh – -”
Phó Nhiễm giữ chặt vạt áo trước của Minh Thành Hữu.
“Miệng chó không mọc được ngà voi!”
Hắn xoay người một cái, người đè lên người cô, bàn tay chiếm lấy cái cằm non mịn, ngón tay kia thăm dò vào trong miệng cô, Phó Nhiễm nhanh chóng há mồm muốn cắn.
“Anh làm gì?”
Minh Thành Hữu vẻ mặt chuyên chú, rút ngón tay ra chỉ vào Phó Nhiễm
“Đến, ói cái răng ngà cho anh xem một chút.”
Phó Nhiễm thẹn quá hoá giận, đánh một cái vào tay Minh Thành Hữu.
“Tôi không phải là chó!”
” Anh biết rõ ”
Hắn trịnh trọng gật đầu nhẹ.
“Trong miệng nhả không ra răng ngà mới là chó.”
“…”
Phó Nhiễm đầu óc thật nhanh xoay một vòng.
“Minh Thành Hữu!”
Xe Bentley màu sâm banh thuận tiện rời cổng đi ra đường lớn, Vương thúc là người làm lâu năm trong nhà, lái xe rất ổn, hơn nữa Lý Vận Linh không thích đi nhanh. Ông dựa theo thói quen của Lý Vận Linh mở ra một khúc nhạc nhẹ.
“Phu nhân, bà có tâm sự?”
Sắc mặt Lý Vận Linh mệt mỏi, đầu khẽ lay động, ánh mắt lướt qua ngoài cửa sổ, đập vào trong mắt là một người nào đấy.
“Lão Vương, ngược trở lại.”
Xe thuận đường lùi ngược lại, Lý Vận Linh ý bảo Vương thúc mở cửa sổ xe xuống, bà chăm chú nhìn kỹ, quả nhiên thấy rõ ràng cô gái ngồi trên ghế trong chiếc xe màu xanh ngọc kia đúng là Thẩm Ninh.
Lý Vận Linh mặt hơi mỉm cười.
“Thẩm tiểu thư.”
Thẩm Ninh nằm nghiêng ở trên tay lái ngẩng đầu lên, con mắt nhìn thấy Lý Vận Linh, sợ hãi đẩy cửa xe ra đi xuống.
“Bác, bác gái…”
“Thẩm tiểu thư như thế nào lại ở đây?”
“Con…”
Thẩm Ninh khó có thể nói là Minh Thành Hữu không chịu gặp cô, cô không có cách nào mới đến đầu đường này chờ đợi.
“Con có việc đi qua nơi này, vừa mới dừng xe tiếp điện thoại.”
Lý Vận Linh khẽ gật đầu, dáng vẻ ung dung cao quý, trang điểm vừa phải.
“Thành Hữu cùng Tiểu Nhiễm đang ở nhà, cô thuận đường có thể vào trong nhà làm khách.”
Sắc mặt Thẩm Ninh không thể che đậy hết vẻ khó coi, lại vẫn phải miễn cưỡng cười.
“Không cần đâu, con còn có việc.”
“Thẩm tiểu thư, kỳ thật ta rất thích cô” Lý Vận Linh ngồi ngay ngắn ở cửa sổ xe, một đôi mắt đẹp có thể thấy được phong thái cao quý.
“Nhưng cô cũng biết, cô cùng Thành Hữu không môn đăng hộ đối, nếu cô cố ý dây dưa ngược lại là tự làm khổ mình.”
“Bác gái, bác có thể cho con gặp anh ấy một lần sao?”
Trước đó Lý Vận Linh vẫn đang hoài nghi Minh Thành Hữu tối hôm qua là ở chỗ Thẩm Ninh qua đêm, nhưng bây giờ thấy bộ dạng Thẩm Ninh hồn bay phách lạc như vậy, hiển nhiên không giống thế, bà thoáng cười, mở miệng nhàn nhạt nói.
“Thẩm tiểu thư, y theo tính tình của Thành Hữu có thể sẽ mềm lòng, nhưng cô lãng phí thời gian như vậy, nó cũng không nhìn thấy, ta khuyên cô hay là đi về đi.”
Cửa sổ sau từ từ được kéo lên, thân xe màu sâm banh đi qua mũi chân Thẩm Ninh, cô không biết tránh né, mép váy sát vào gương chiếu hậu. Lý Vận Linh thu hồi tầm mắt, Vương thúc một lần nữa mở âm nhạc.
“Phu nhân, tôi xem Thẩm tiểu thư này không giống người thông minh.”
“Ông cũng đã nhìn ra?”
Lý Vận Linh mím môi “Nếu thật cô ta tự mình giày vò ngay trước mặt Thành Hữu, đó mới là chê cười, về điểm này, ta thích Tiểu Nhiễm, cứ việc không nghe lời nhưng cuối cùng vẫn phải thông minh làm theo.”
“Tôi xem, Thẩm tiểu thư khả năng không hiểu lời của phu nhân là ý ở ngoài lời.”
“Vậy cũng tốt, kệ cô ta như vậy chờ đợi, không thể gặp Thành Hữu mới không hợp ý ta.”
Hôn sự giữa con trai lớn Minh gia cùng La gia rất nhanh ấn định, hai nhà mặc dù đã gặp mặt vài lần, nhưng cũng không gọi là đã quen thuộc. Lý Vận Linh đứng ra tận tâm tận lực thu xếp. Một tuần lễ sau hẹn cùng La gia chính thức gặp mặt tại khách sạn Hi Vân.
Cùng ngày Minh Thành Hữu lại có việc, chỉ gọi điện thoại cho Phó Nhiễm bảo cô hãy đi trước, cũng nói cho cô biết chỗ ngồi cùng thời gian cụ thể, nói cô không được tới trễ. Phó Nhiễm không thích ăn mặc trang trọng nhưng cũng không tùy ý quá mức, cũng coi như ở nhà.
Lúc lái xe tới khách sạn Hi Vân trời vừa chạng vạng, đúng 4h 50′, cách thời gian ước định còn kém mười phút. Phục vụ viên đưa Phó Nhiễm đến tận ngoài cửa phòng đã hẹn, người nhân viên phục vụ mặc đồng phục khẽ khom người.
“Mời”
Cô còn chưa kịp nói lời cảm ơn, đã thấy cửa trước mắt từ từ bị đẩy ra, Phó Nhiễm đi vào, sau đó mới phát hiện cả căn phòng đã đặt này chỗ ngồi rộng rãi, có thể thấy ngay là chiếc bàn tròn lớn chiếm hơn một nửa diện tích đặt giữa phòng. Bộ ghế sofa vàng nhạt phảng phất ánh sáng rạng rỡ trong ngọn đèn hắt ra, nhân viên phục vụ săn sóc đóng cửa đi ra.
Chỗ ngồi ở trên tầng 28, cao vút trong mây, từ trước đến nay ai đến đây cũng thích đứng ở chỗ này quan sát bên dưới. Lúc này Phó Nhiễm lại không có tâm tư ngắm cảnh đẹp, đến gần cửa sổ thấy trên một hàng ghế nhỏ, ngay vị trí chính giữa chủ tọa, lướt qua thấy một bóng người mặc đồ màu đen.
Cánh tay người đàn ông duỗi thẳng để xuống trên mặt quầy bar, trong chén rượu đỏ óng ánh trong suốt tràn ngập trông như thêm một loại máu diêm dúa chói mắt.
Trời đang rất sáng liền tối xuống, bởi vì ở chỗ cao, trước mắt lộ vẻ hiu quạnh cô đơn. Phó Nhiễm đứng tại chỗ cũ, cô nhận ra cái bóng lưng kia, chỉ là không có đi lên phía trước. Trong lòng cô thấy kỳ quái, rõ ràng đã nói là năm giờ, như thế nào một người khác cũng chưa thấy tới?
Minh Tranh uống một hớp rượu, cả người nghiêng đi đến nửa bên, thần sắc rút đi vẻ lạnh lùng cô đã quá quen thuộc, nhiều hơn là một chút lười nhác.
“Tiểu Nhiễm, tới đây ngồi.”
Cô vẫn đứng lại tại cửa.
“Có phải tôi đến sớm không?”
“Bọn họ còn đang ở trên đường, nhất thời không thể đến ngay được.”
Phó Nhiễm kéo cái ghế ra, cả căn phòng rộng lớn có thể nghe được tiếng vọng. Giống như Minh Tranh luôn không để cho người khác có khí thế tiến tới gần.
Trước kia còn không có rõ ràng như bây giờ, hai tròng mắt hắn thâm thúy như hồ sâu, không cười lớn, cũng không giống như trong lòng Minh Thành Hữu không thể đoán trước được như vậy, nhưng hai anh em này đều là làm người ta suy nghĩ đoán không ra tâm tình.
Trong phòng liên tục duy trì im lặng, bàn tay Phó Nhiễm chống lên cằm, con mắt khẽ rủ xuống nhìn qua. Thân hình cao lớn của Minh Tranh tựa như là toàn bộ lần lượt dựa ở trên quầy bar, ánh mắt hắn ngó bốn phía xung quanh, có phần nào hơi trào phúng mở miệng.
“Chỗ này là không sai đi? Em cùng Thành Hữu đính hôn trước kia cũng đã gặp mặt sao?”
Phó Nhiễm khẽ lắc đầu.
“Tiểu Nhiễm, tới đây ngồi, chúng ta khi nào trở nên xa lạ như vậy rồi?”
Phó Nhiễm cười để che giấu trong lòng đang chứa nhiều cảm xúc hỗn loạn.
“Trước kia chúng ta đâu phải gần như vậy, cuối cùng tôi cho là anh cách tôi thật cũng không có xa, cho đến ngày đó nhìn thấy anh, tôi mới hiểu được thì ra là tôi và anh chỉ kém một bước mà thôi. Chỉ là một bước này quá sâu, quá xa, khó có thể vượt qua.”
Minh Tranh khẽ nhếch môi mỏng, cầm lấy chén rượu hướng ra Phó Nhiễm.
“Lời này thật sự là thâm thúy, Tiểu Nhiễm, chúng ta không có đi xa, thậm chí là đã thành người một nhà.”
Thông minh như hắn mới là chơi ván cờ chấp mạng người kia, dùng mọi cách đễ thử dò xét cô, không để một chỗ cạm bẫy nào lộ ra ngoài.
“Đúng vậy, người một nhà”
Con mắt Phó Nhiễm ngó ra ngoài cửa sổ, đèn neon phản chiếu một sắc đẹp kiều diễm đến trong đáy mắt cô.
” Thiên kim tiểu thư La gia nhất định sẽ đối với anh si tình, lại là đám hỏi môn đăng hộ đối, chuyện thật tốt.”
Lời nói này đi ra, có chứa bao nhiêu hàm ý giận dỗi.
“Tiểu Nhiễm, đừng quên em cũng chỉ là vật hi sinh trong chuyện này.”
Chỉ một câu nói, cô liền bại trận, chớ nói chi là chống đỡ.
Minh Tranh đứng lên đi tới, tiếng bước chân đạp lên thảm lông mềm mại, Phó Nhiễm chỉ nghe thấy trên đầu một giọng nói ấm áp vang lên.
“Tiểu Nhiễm, anh nghĩ muốn nghe em gọi anh một tiếng ca ca.”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!