Bác sĩ kiểm tra cho Bạch Thanh Dung xong, tỏ vẻ nặng nề rồi bất đắc dĩ thở dài một hơi. Bạch Thanh Dung vừa nghe thấy tiếng thở dài của bác sĩ khám cho cô thì trong lòng không khỏi căng thẳng, thầm nghĩ lẽ nào cô sót lại mầm bệnh rồi sẽ tàn tật suốt đời hay sao?
Bạch Thanh Dung căng mắt nhìn bác sĩ trẻ kia, bác sĩ cầm bút viết gì đó trên sổ khám bệnh, một lát sau mới ngẩng đầu nói với Bạch Thanh Dung: “Cô gái, toàn thân cô có nhiều chỗ bị lệch xương. Tôi chỉ là một thầy thuốc ở nông thôn không thể nhận nối xương cho người khác được, haiz” Bác sĩ trẻ thở dài một hơi bó tay.
Thì ra bác sĩ trẻ tuổi này chỉ là vì mình không thể nối xương cho mình được nên mới thở dài, Bạch Thanh Dung thở phào trong lòng. Chỉ cần không phải tàn tật suốt đời có thể sống sót bình thường đã rất may mắn với cô rồi.
“Xin hỏi anh có điện thoại không?” Bạch Thanh Dung nhẹ giọng nói, mặc dù cô không biết giờ là lúc nào rồi nhưng cô đoán thời gian cô mất tích nhất định đã rất lâu rồi, cũng không biết Lâm Thành Phong có chạy tới cứu Kiệt hay không. Cô nhất định phải mau chóng bắt được liên lạc với bên ngoài.
“Tôi có, nhưng nơi đây không có tín hiệu.” Thanh niên có chút ngượng ngùng nói: “Bên này nhiều vùng núi lắm, tín hiệu không được tốt.”
Bạch Thanh Dung không khỏi có chút thất vọng, không liên lạc được không thể làm gì khác hơn là ra khỏi núi đến thành phố X tìm Lâm Thành Phong, có điều may mà mình ngã từ trên cao như vậy mà không nguy hiểm đến tính mạng.
Anh Thanh bưng một chén nước từ gian ngoài vào đưa cho bác sĩ trẻ rồi nói: “Vết thương của cô gái nhỏ này nếu cậu đã không giúp được, vậy cậu cứ kê cho cô ấy ít thuốc giảm đau đi.” Thanh niên đón lấy chén nước thành khẩn nói: “Đó là chuyện đương nhiên, chỉ là bệnh tình này không được trì hoãn nữa.”
“Haiz, ngày mai tôi đến chỗ ông Lưu ở thôn các cậu đi mượn xe kéo tự động kéo cô gái này tới thành phố chẳng phải là được sao.” Anh Thanh nói năng đầy vẻ chính nghĩa: “Ngày mai cậu giúp tôi một tay.”
Bác sĩ trẻ gật đầu đồng ý, lấy ra mấy chai thuốc trong hòm thuốc tùy thân đưa cho Bạch Thanh Dung: “Mỗi loại một ngày hai viên, chia ba lần. Có thể giảm bớt đau đớn trên người cô.”
Bạch Thanh Dung cảm kích đón lấy chai thuốc, vẻ mặt kích động nhìn anh Thanh: “Ngày mai tôi có thể đến thành phố X sao?” nếu như theo anh Thanh nói thì khi đến thành phố, cô sẽ có thể mau chóng liên lạc với Lâm Thành Phong.
“Ừ.” Anh Thanh gật đầu: “Cô yên tâm, tôi nhất định sẽ đưa cô đến bệnh viện trong thành phố một cách bình an để cô có thể sớm liên lạc với người nhà.” Anh Thanh an ủi Bạch Thanh Dung: “Đợi lát nữa tôi thịt một con gà mái trong lồng bồi bổ cho cô.”
“Như vậy sao được, tôi đã rất làm phiền ông rồi. Sao còn có thể ăn gà mái của ông chứ.” Bạch Thanh Dung ngượng ngùng nói, có lẽ một con gà mái ở trong thành phố thì chẳng là gì, nhưng đối với một ông lão trong núi mà nói gà mái mỗi ngày đều sẽ đẻ trứng, không chừng còn là nguồn dinh dưỡng duy nhất của người ta nữa, cô sao có thể ăn được.
Bác sĩ trẻ cất xong hòm thuốc thì trêu đùa: “Anh Thanh, không ngờ bình thường ông keo kiệt như vậy mà cũng có lúc rộng lượng thế cơ ha ha ha”
Anh Thanh giả vờ không vui nhìn bác sĩ trẻ: “Thằng nhóc này cậu dám lôi anh đây ra nói đùa, làm xong việc thì mau về đi. Chờ lát nữa mẹ cậu tới tìm tôi đòi người thì không tốt.”
“Được, tôi về trước, tiện thể tìm ông cụ Lưu mượn xe kéo của ông ấy luôn, ngày mai tôi tới gọi ông, hai chúng ta vào thành phố.” Sau đó bác sĩ trẻ rời khỏi nhà anh Thanh.
Anh Thanh lại lấy một chén nước nóng cho Bạch Thanh Dung uống thuốc rồi kêu Bạch Thanh Dung nằm xuống, mình thì xoay người đi ra phòng ngoài vác dao chặt ra lồng tre túm một con gà mái ra ngoài làm thịt.
Bạch Thanh Dung nằm trên giường gỗ nhỏ, một đôi mắt trong suốt mở to nhìn chằm chằm trần nhà bằng gỗ ngẩn người. Giờ phút này trong đầu của cô hiện lên tất cả mọi việc cùng Lâm Thành Phong, trước đây thường ở bên Lâm Thành Phong nên cô vẫn không phát hiện ra thực ra Lâm Thành Phong vẫn rất tốt với cô.
Chỉ là kiểu tốt này không nổi bật, mặc dù không giống như Hạ Dũng luôn xuất hiện khi cô gặp nguy hiểm cũng không có sự hài hước thú vị và ấm áp của Hạ Dũng, nhưng cái tốt của Lâm Thành Phong vẫn luôn như suối nước nhỏ chảy vào mạch sông dài, giống như một bậc bề trên thầm lặng tốt với cô.
Suy nghĩ một chút rồi dần dà khóe mắt Bạch Thanh Dung chợt thấy ướt át, không biết Lâm Thành Phong lúc này có đang tìm cô hay không? Hay là Lâm Thành Phong không tìm được cô rồi trực tiếp bỏ cuộc luôn? Bạch Thanh Dung bắt đầu suy nghĩ miên man nên càng thêm mong ước mau chóng được gặp lại Lâm Thành Phong.
Cuộc tìm kiếm trên vách núi vẫn không hề gián đoạn, ngoại trừ đội cảnh sát còn có vệ sĩ của nhà họ Hạ do Hạ Dũng kêu Tề Vũ điều tới để cùng nhau tham gia tìm kiếm, Hạ Dũng và Lâm Thành Phong đều gác lại chuyện của hai tập đoàn, ngày đêm tham gia tìm kiếm.
Hai đội ai cũng bận rộn, đội trưởng đội cảnh sát cũng rất sốt ruột, ngọn núi này cũng sắp bị hắn san bằng rồi mà một chút bóng dáng của Bạch Thanh Dung vẫn không thấy đâu. Bạch Thanh Dung không thể hóa thành tiên trong núi rồi biến mất chứ.
“Tề Vũ, nơi bọn họ từng tìm rồi thì không cần tìm nữa.” Hạ Dũng nói với Tề Vũ ở sau lưng, Tề Vũ hiểu ý cầm bộ đàm căn dặn vệ sĩ của nhà họ Hạ đi tìm những nơi chưa tìm.
Hạ Dũng nhìn ngọn núi xa xa, dãy núi liền nhau cây rừng trùng điệp xanh mướt. Nếu như Bạch Thanh Dung không được cứu đi thì nhất định đang ở dưới vách núi, tìm lâu như vậy ngọn núi này cũng sắp bị bọn họ san thành đất bằng rồi mà vẫn không thấy bóng Bạch Thanh Dung đâu, vậy chỉ có một khả năng.
Bạch Thanh Dung được cứu đi, có thể là ở trên những ngọn núi gần đây. Người không ở đây thì cho dù anh và Lâm Thành Phong điều cả bộ đội đặc chủng tới cũng vô dụng.
“Tề Vũ, kêu người đến các núi khác tìm xem, không cần đánh động tới những người khác, cần phải tìm được cô ấy trước Lâm Thành Phong.” Hạ Dũng nói. Tề Vũ hiểu ý rồi lui xuống.
“Chủ tịch Hạ không lo chuyện của công ty, đến rừng sâu núi thẳm này làm gì?” Tề Vũ mới vừa đi, Lâm Thành Phong liền bước tới lạnh nhạt nói, Hạ Dũng nhếch miệng lên không kiềm chế được nụ cười: “Tôi tìm bạn tôi, Hạ Dũng tôi có thể xả thân vì bạn. Không như mấy kẻ ngay cả vợ mình cũng không bảo vệ được còn chạy đến chỗ của người khác để tìm.”
Lâm Thành Phong không thèm để ý tới sự chế giễu của Hạ Dũng, Bạch Thanh Dung mất tích hắn rất nôn nóng, nếu không hắn tuyệt đối sẽ không đi tìm Hạ Dũng. Hơn nữa Hạ Dũng cũng điều động một đống người qua đây cùng nhau tìm kiếm, Lâm Thành Phong lo lắng Hạ Dũng sẽ tìm được Bạch Thanh Dung trước hắn, vốn dĩ hắn đã luôn để ý đến chuyện giữa Hạ Dũng và Bạch Thanh Dung, giờ Hạ Dũng lại gióng trống khua chiêng mang người tới cùng anh tìm Bạch Thanh Dung, đây không phải muốn tát vào mặt hắn sao?
Lâm Thành Phong vừa tới đã chú ý tới việc Tề Vũ đi sang một hướng khác, xem ra Hạ Dũng và hắn có cùng suy nghĩ. Lâm Thành Phong ngoài mặt thì kêu đội cảnh sát tìm kiếm nhưng thực chất đã ngầm kêu Cường dẫn người tới các ngọn núi xung quanh để tìm, trước khi trời tối hẳn sẽ có kết quả.
Tít tít tít điện thoại di động của Lâm Thành Phong vang lên, Lâm Thành Phong ấn nghe rồi vội vã rời đi, Hạ Dũng cũng thu lại vẻ nhởn nhơ vừa rồi và đi theo xa xa đằng sau Lâm Thành Phong, trực giác của anh nói cho anh biết cú điện thoại này có liên quan tới Bạch Thanh Dung.
Trực giác của Hạ Dũng quả nhiên đã đúng, điện thoại của Lâm Thành Phong do Cường gọi tới. Cường nói đã phát hiện một đường hầm trong núi ở phía Đông có thể nhanh chóng đi từ thành phố X ra một thôn nhỏ bên ngoài, bên ngoài đường hầm có dấu bánh xe nhỏ trên đất bùn, đoán là Bạch Thanh Dung hẳn đã được người trong thôn kia cứu đi.
Tròn một ngày một đêm, rốt cục tra được tin tức của Bạch Thanh Dung. Lâm Thành Phong chạy nhanh đến chỗ đường hầm mà Cường nói, Hạ Dũng cũng theo sát phía sau, dọc theo đường đi Hạ Dũng đã thông báo cho Tề Vũ mau chóng dẫn đội chữa trị tới, nếu thật sự tìm được con thỏ nhỏ của anh thì cần nhất chắc chắn là bác sĩ.
“Có đầu mối, mau tìm đi.” Lâm Thành Phong ra lệnh như một vị vua, cũng không biết người cứu Bạch Thanh Dung là người tốt hay người xấu, còn nữa cô nàng kia có bị thương ở đâu không. Lo lắng và bồn chồn xoắn lại với nhau, Lâm Thành Phong quả thực sắp điên rồi, chỉ ước có thể mọc cánh bay đến thôn kia để tìm Bạch Thanh Dung.
Khi Bạch Thanh Dung tỉnh lại đã là buổi trưa, nằm trên giường gỗ nhỏ ngửi mùi thơm từ ngoài bay vào. Thì ra. Bác sĩ hôm qua khám bệnh cho cô đã lái xe kéo tới cửa nhà anh Thanh, anh Thanh thì đang ở phòng ngoài nấu mì cho bác sĩ trẻ và Bạch Thanh Dung.
Anh Thanh múc cho bác sĩ trẻ một bát mì rồi lại múc một bát cho Bạch Thanh Dung mang vào phòng trong. Bởi vì trong phòng chỉ có một chiếc giường lớn nên tối hôm qua anh Thanh phải ra phòng ngoài tùy tiện dựng một chiếc giường cỏ ở tạm một đêm, thấy anh Thanh lớn như vậy cũng là người đã có tuổi rồi còn phải chăm lo cho mình, Bạch Thanh Dung vô cùng áy náy trong lòng, nhưng cô quả thực không thể cử động được.
Đón lấy cái bát anh Thanh đưa cho, cô cảm kích nói: “Thật cám ơn ông, anh Thanh. Tôi gây phiền hà lớn như vậy cho ông còn bắt bậc bề trên như ông phải chăm lo cho mình nữa.”
Trong đôi mắt nhăn nheo của anh Thanh có ánh sáng lóe lên mà nói nhẹ nhàng nhưng hàm ý sâu xa: “Không cần phải thấy ngại, coi như để tôi trả nợ đi.”
Bạch Thanh Dung đang chậm rãi ăn mì, nghe anh Thanh nói như vậy Bạch Thanh Dung nhìn anh Thanh có chút kì lạ. Rõ ràng là anh Thanh cứu cô, nói là nợ cũng là cô nợ anh Thanh mới phải. Anh Thanh sao lại nói với cô với vẻ ảm đạm rằng ông đang trả nợ chứ?
Anh Thanh lập tức nhận ra mình lỡ lời, vội vã vòng qua chủ đề khác nói: “Nhanh ăn đi, ăn xong tôi và Mắt Kính đưa cô vào thành phố.” Nói xong, anh Thanh vội vã rời khỏi phòng trong sợ mình nói ra điều gì.
Bạch Thanh Dung vừa nghe thấy vào thành phố, nghĩ tới chuyện sắp có thể liên lạc với Lâm Thành Phong thì trong lòng vui vẻ, theo bản năng cho rằng anh Thanh vừa rồi chỉ là nói nhầm mà thôi, cũng không nghĩ nhiều nữa mà vội vã ăn mì trong bát.
Anh Thanh và Mắt Kính xếp rất nhiều cỏ khô và sợi bông còn có ga giường bên trong buồng xe phía sau xe kéo, bởi vì toàn thân Bạch Thanh Dung bị thương quá nặng, chắc chắn không thể ngồi ngồi đằng trước nên chỉ có thể nằm trong buồng xe phía sau, chặng đường lên núi dằn xóc nên vì muốn Bạch Thanh Dung thoải mái một chút, anh Thanh mới phủ nhiều thứ như vậy.
“Ây da, anh Thanh này. Không nhìn ra ông còn rất biết thương hoa tiếc ngọc nha, tôi chỉ thấy lạ cách hành xử của ông cũng không đến nỗi kém, sao lại thành một ông già FA luôn vậy.” Mắt Kính trêu ghẹo anh Thanh, cậu ta cảm thấy anh Thanh này lúc còn trẻ chắc cũng không xấu, cách hành xử cũng không đến nỗi, cho dù có nghèo cũng không không đến mức không cưới được vợ chứ.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!