Trong phòng khách.
Bác sĩ Lý đặt tay Bạch Thanh Dung lên bàn, nhíu mày kiểm tra vết thương của cô, không ngừng than thở. Có lẽ vì máu đã bắt đầu lạnh đi, nên Bạch Thanh Dung bắt đầu cảm thấy một cơn đau thấu xương truyền đến từ cổ tay, gương mặt cô đau đến tái nhợt.
Bác sĩ Lý nhìn thấy vẻ đau đớn của cô thì khẽ nói: “Vết thương trên tay cô chủ rất nghiêm trọng, cần lấy mảnh thủy tinh ra mới được.” Lâm Thành Phong ở bên cạnh nhìn mảnh thủy tinh găm vào cổ tay mềm mại của Bạch Thanh Dung, miệng viết thương chảy máu ròng ròng.
Đôi mắt sâu hút càng thêm vẻ lạnh lùng: “Nhanh chóng chữa đi.” Lâm Thành Phong gằn từng tiếng. Khuôn mặt bác sĩ Lý lộ ra vẻ khó xử: “Dụng cụ thì có rồi, nhưng lại không có thuốc tê.”
Bạch Thanh Dung nhịn đau, khó khăn lên tiếng: “Đi bệnh viện.” Bác sĩ Lý bất đắc dĩ nói: “Mảnh thủy tinh sắc nhọn kia găm vào vị trí gần gân tay, để nó ở trong cổ tay lâu, chỉ sợ lúc di chuyển nó sẽ cắt đứt gân mạch. Như vậy hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.”
Thím Trương kêu lên: “Trời ơi, sao mới ngã một cái mà nghiêm trọng như vậy chứ!” Bạch Thanh Dung hiểu lời của bác sĩ Lý, thủy tinh cắt vào gân tuyệt đối không phải chuyện nhỏ.
Hơn nữa tay cô còn phải vẽ tranh, cô còn phải dựa vào đôi tay này để kiếm tiền nuôi sống bản thân và mẹ mình, cũng phải dựa vào nó để gây dựng tương lai của mình. Nếu đôi tay này hỏng rồi thì cuộc đời cô cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Vừa rồi tay chảy máu ròng ròng, trên tay toàn là máu, cô cũng không lo lắng như vậy. Sau khi nghe thấy lời bác sĩ Lý, tim cô như bị dao cắt, cơn đau trên cổ tay càng nhức nhối hơn.
“Đừng phí lời nữa, nên làm gì thì làm đi!” Đôi mắt đen láy của Lâm Thành Phong nhìn thẳng vào bác sĩ Lý, khiến sống lưng bác sĩ Lý lạnh cóng, nuốt nước Tiếng nói: “Nhất định phải lấy ra ngay lập tức, không có thuốc tê cô chủ sẽ rất đau đớn.”
“Vậy thì lấy đi, tôi chịu được, phiền anh làm nhanh một chút!” Bạch Thanh Dung thấp giọng khẩn cầu bác sĩ Lý, cô gắng gượng chịu đựng cơn đau trên cổ tay. Cô nắm lấy tay bác sĩ Lý, kiên định nói: “Cứ lấy mảnh thủy tinh ra đi, bàn tay này rất quan trọng với tôi!”
“Cái này…” Bác sĩ Lý khó xử nhìn Lâm Thành Phong xin ý kiến, ánh mắt của Lâm Thành Phong không có chút cảm xúc nào, anh khẽ gật đầu với bác sĩ Lý. Bác sĩ Lý nhận được chỉ thị liền lấy dụng cụ và thuốc men trong hộp thuốc ra bày lên bàn.
Sau khi Bác sĩ Lý sát trùng vết thương cho Bạch Thanh Dung, lấy một chiếc nhíp gắp thủy tinh và một thanh gỗ để Bạch Thanh Dung ngậm: “Quá trình gắp thủy tinh vô cùng đau đớn, cô chủ cắn cái này sẽ không cắn phải mình.”
Bạch Thanh Dung nghe lời ngậm lấy miếng gỗ, hít sâu một hơi để chuẩn bị tâm lý. Bác sĩ Lý cầm nhíp, trấn an cô: “Cô chủ, mảnh thủy tinh nằm gần gân mạch nên không thể lấy ra nhanh chóng được, chỉ có thể từ từ rút ra. Cô gắng chịu đựng!”
Bạch Thanh Dung lặng lẽ gật đầu. Bác sĩ Lý cầm nhíp kẹp lấy mảnh thủy tinh rồi từ từ rút ra, một cơn đau thấu xương lập tức lan ra. Bạch Thanh Dung đau đến trào nước Tắt, trái tim cũng thắt lại.
“Cô chủ, cô đừng để ý tay cô, hãy nghĩ đến chuyện khác để phân tán sự chú ý, như vậy có thể giảm bớt đau đớn.” Bác sĩ Lý ôn tồn nói với Bạch Thanh Dung, động tác vẫn không ngừng lại một giây nào, chậm rãi rút mảnh thủy tinh ra.
Bạch Thanh Dung đau đớn rơi nước Tắt, trên trán và chóp mũi lấm tấm mồ hôi, cắn chặt răng chịu đựng. Nhìn thấy cảnh này, thím Trương đau lòng gạt nước Tắt, lo lắng nói: “Trời ơi, đây đúng là nỗi đau cắt da cắt thịt mà!”
Đôi mắt của Lâm Thành Phong thoáng lóe lên, ân cần ngồi xuống ôm Bạch Thanh Dung vào lòng, dịu dàng nói: “Sắp xong rồi, kiên trì thêm một lúc nữa.”
Bạch Thanh Dung đã đau đến không có sức lực thoát khỏi vòng tay của Lâm Thành Phong, cô chỉ có thể mềm nhũn dựa vào lòng anh. Cắn chặt miếng gỗ, cơn đau thấu xương kia càng lúc càng mãnh liệt hơn, khiến ý thức của cô dần mơ hồ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước Tắt xen lẫn những giọt mồ hôi.
Lâm Thành Phong có thể cảm thấy được người trong lòng đang chịu đựng đau đớn, cõi lòng anh có chút khó chịu sốt ruột nói với bác sĩ Lý: “Còn bao lâu nữa?”
Trên trán bác sĩ Lý lấm tấm mồ hôi, mảnh thủy tinh này quá dài, để không làm ảnh hưởng đến gân cốt của Bạch Thanh Dung, anh ta không thể không cẩn thận. Công việc đòi hỏi sự cẩn trọng này còn mệt hơn những công việc xoa bóp kia. Thấy mảnh thủy tinh chỉ còn lại một đoạn, bác sĩ Lý hít sâu một hơi, cổ tay khéo léo rút nhanh mảnh thủy tinh ra.
Cơn đau này càng mãnh liệt hơn cơn đau trước, Bạch Thanh Dung cảm thấy như có ngàn mũi tên xuyên qua tim mình, trong nháy mắt liền ngất đi. Bác sĩ Lý nhanh chóng băng bó vết thương cho Bạch Thanh Dung, dặn dò thím Trương những việc cần lưu ý rồi rời đi.
Lâm Thành Phong bế Bạch Thanh Dung đã mê man về phòng ngủ, đặt cô trên giường. Anh ngồi một bên nhìn dải băng trên cổ tay cô, lòng anh trĩu nặng. Anh biết với cô đôi tay này quan trọng đến nhường nào, nên vừa rồi anh mới ngầm cho phép bác sĩ Lý chữa trị cho cô.
Nếu anh biết người phụ nữ này lại đau đến ngất xỉu như này thì nhất định anh sẽ không cho phép bác sĩ Lý làm như vậy. Lâm Thành Phong nhìn Bạch Thanh Dung ngủ thiếp đi, hàng lông mày càng nhíu chặt.
“Thành Phong, cô Bạch vẫn ổn chứ?” Giọng nói dịu dàng của Đinh Mẫn Ly vang lên từ phía sau, Lâm Thành Phong không thèm quay đầu lại, lạnh lùng nói: “Ai cho em vào!”
Giọng nói Đinh Mẫn Ly đầy vẻ tủi thân: “Thành Phong, anh đang trách em sao? Em cũng chỉ tự vệ thôi mà, là cô ấy đẩy em trước.”
Trong cơn mơ màng, Bạch Thanh Dung nghe thấy tiếng nói chuyện ồn ào bên cạnh. Cô hé mắt ra liền nhìn thấy người đàn ông lạnh lùng đẹp trai ngồi trên giường nhìn mình, đôi mắt sáng như sao trời, đẹp đến nỗi khiến người ta say mê.
Sau khi nhìn rõ người đàn ông là Lâm Thành Phong, cô sợ hãi ngồi bật dậy: “Sao anh lại ở đây?”
Nhìn thấy phản ứng này của Bạch Thanh Dung, Lâm Thành Phong rất khó chịu, anh là thú dữ chắc?
Người phụ nữ này sợ hãi đến như vậy, uổng công vừa rồi mình còn lo lắng thương xót cô như vậy, đúng là một người phụ nữ không biết điều. Lâm Thành Phong lạnh lùng nhìn Bạch Thanh Dung.
Anh đứng dậy đi đến ôm lấy eo của Đinh Mẫn Ly, dịu dàng hỏi: “Mẫn Ly, em không sao chứ?” Đinh Mẫn Ly rất bất ngờ với sự quan tâm đột ngột của Lâm Thành Phong, cô ta cười rạng rỡ: “Thành Phong, em vẫn ổn, chỉ hơi khó chịu một chút thôi.”
“Một chút? Như vậy không được.” Lâm Thành Phong hờ hững nói: “Thanh Dung, là cô đẩy ngã Mẫn Ly. Bây giờ người làm trong nhà chỉ còn thím Trương nên rất bận rộn, cô cũng phải giúp bà ấy chăm sóc Mẫn Ly.”
Vừa tỉnh lại, Bạch Thanh Dung đã bị Lâm Thành Phong hắt cho gáo nước lạnh, tâm trí cô tê dại không biết phải làm sao. Tuy cô là vợ của Lâm Thành Phong nhưng cô hoàn toàn không có tư cách phản kháng anh.
Bạch Thanh Dung nghĩ phải giải thích với Lâm Thành Phong rằng không phải cô đẩy Đinh Mẫn Ly, nhưng cô mãi không chịu cất lời. Bởi cô biết, dù cô có giải thích như thế nào thì Lâm Thành Phong cũng không tin, vậy cô cần gì phải giải thích nữa.
Anh cho rằng mình đẩy ngã người tình bé nhỏ của anh, nên sai mình chăm sóc Đinh Mẫn Ly cũng là điều hiển nhiên. Nghĩ đến đây Bạch Thanh Dung không khỏi cười khổ, cô đúng là người vợ uất ức nhất thể kỷ này, bị người thứ ba tìm đến nhà thì thôi, bây giờ còn phải hầu hạ cô ta.
Cũng may cô không phải con nhà được nuông chiều mà không biết cúi đầu. Chăm sóc thì chăm sóc, vì cuộc sống yên bình của mình, có chịu chút uất ức này cũng chẳng sao cả.
“Tôi biết rồi.” Bạch Thanh Dung lạnh lùng nói, không nhìn Lâm Thành Phong lấy một cái.
Lâm Thành Phong thấy Bạch Thanh Dung không có phản ứng gì, nỗi khó chịu trong lòng càng trào dâng mãnh liệt. Anh biết chắc chắn Bạch Thanh Dung sẽ không đẩy Đinh Mẫn Ly, anh làm như vậy để người phụ nữ này giải thích đôi câu với anh, chỉ cần cô giải thích thì anh nhất định sẽ tin cô.
Nhưng cô không làm như vậy, cô thà chịu oan ức cũng không muốn giải thích với anh. Lâm Thành Phong buông Đinh Mẫn Ly ra, lạnh nhạt nói: “Anh đi trước đây.”
Lâm Thành Phong bước nhanh ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại Bạch Thanh Dung và Đinh Mẫn Ly. Đinh Mẫn Ly đứng nhìn Bạch Thanh Dung đang nằm trên giường, cô ta giễu cợt: “Cô đúng là chẳng cẩn thận gì cả, ngã một cái là tay bị thương luôn. Nếu còn không cẩn thận thì đi đời như chơi đấy!”
“Nói xong chưa? Xong rồi thì ra ngoài!” Bạch Thanh Dung hờ hững đuổi Đinh Mẫn Ly, Đinh Mẫn Ly khinh thường nói: “Ngày tháng còn dài, tôi sẽ cho cô hiểu cảm giác đau đến cháy lòng như thế nào.”
Nói xong thì nghênh ngang rời khỏi đó. Bàn tay nắm chặt trong chăn của Bạch Thanh Dung mướt mồ hôi, nỗi uất nghẹn trong tim không thể giải tỏa, ngay cả nước Tắt cũng trào ngược vào trong lòng.
Phụ nữ chỉ rơi lệ khi đau lòng khổ sở, khi tức giận gắng kiên cường chỉ có thể âm thầm chịu đựng. Bạch Thanh Dung chỉ mong thời gian trôi qua thật nhanh, cô thật sự muốn rời khỏi nơi này, khoản tiền ba tỷ này đúng là không dễ kiếm chút nào.
Tuy trước kia cô và Lâm Thành Phong cũng có những lúc cãi vã nhưng ít ra không có người ức hiếp cô, cũng không có người vênh váo ra oai phủ đầu với cô như vậy. Giây phút Lâm Thành Phong tin lời Đinh Mẫn Ly mà cho rằng cô là người đẩy cô ta, thì cô đã thu lại tất cả cảm xúc của mình, không nên hao tâm tổn sức vì người đàn ông này nữa, việc cô có thể làm ngoài nhẫn nhịn ra thì chỉ có nhẫn nhịn.
Dẫu sao thì cô cũng chỉ là bình hoa mà Lâm Thành Phong mua về, anh bảo mình hầu hạ ai thì mình cũng chỉ có thể nhẫn nhịn mà nghe theo. Cổ tay Bạch Thanh Dung vẫn đau râm ran.
Đau đến nỗi Bạch Thanh Dung phải hít mạnh một hơi. Cô cảm thấy Đinh Mẫn Ly cố ý ngã để đẩy cô ngã xuống đống thủy tinh, mọi chuyện nhìn có vẻ tự nhiên nhưng không thể nào diễn ra một cách hiển nhiên như vậy.
Bạch Thanh Dung bất đắc dĩ lắc đầu: “Những người tìm mọi cách để bước chân vào nhà giàu, thật sự đầu óc có thể sánh bằng hậu cung ba ngàn giai lệ của hoàng đế.” Cũng may, cô chưa từng có suy nghĩ này, cô không muốn sống như Đinh Mẫn Ly.
Bạch Thanh Dung ngồi dậy đi xuống lầu, thấy thím Trương đang bận rộn trong phòng bếp, cô đi vào giúp nhưng bị thím Trương khách sáo đuổi ra: “Ôi, cô chủ. Tay của cô vừa mới băng bó cô đừng động tay vào, đây chẳng phải là muốn bức chết bà già này sao?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!