Bạch Thanh Dung đỏ mặt nhìn vẻ mặt thâm tình của Lâm Thành Phong, nuốt một ngụm nước bọt nhỏ giọng nói: “Lâm Thành Phong, em vẫn chưa chuẩn bị xong, anh đã nói cho em thời gian rồi mà.” Bạch Thanh Dung nói xong liền cúi đầu nhìn ngón chân mình không nói nữa.
Lâm Thành Phong đưa tay lên nhẹ nhàng sờ gương mặt nhỏ nhắn của Bạch Thanh Dung, ngón cái và lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa môi Bạch Thanh Dung dịu dàng nói: “Thanh Dung, anh đã đồng ý với các điều khoản của em. Chúng ta đã là vợ chồng, đừng để chồng em đợi quá lâu được không.”
Bạch Thanh Dung quay đầu đi chỗ khác không nhìn Lâm Thành Phong, người đàn ông này nói thật, chuyện gì anh cũng theo ý cô. Bọn họ quả thực là vợ chồng, hơn nữa sắp tổ chức lễ kết hôn, quãng đời sau này phải ngủ chung với nhau rất nhiều.
Bạch Thanh Dung cúi đầu dáng vẻ thẹn thùng, thấy nhiệt độ trên người Lâm Thành Phong lại cao thêm mấy độ, cảnh đẹp trước mặt, người đẹp như thế. Lâm Thành Phong cảm thấy cổ họng khô rang, không tự chủ được nuốt nước bọt mấy lần.
Thấy Bạch Thanh Dung im lặng nửa ngày, lẳng lặng đứng đó đấu tranh tư tưởng, không trả lời cũng không từ chối. Lâm Thành Phong là đàn ông, lúc này còn không chủ động vậy thì anh thật không được coi là đàn ông rồi.
Lâm Thành Phong dùng lực kéo Bạch Thanh Dung vào lòng mình, cúi đầu dán hai mảnh môi mình hôn lên môi Bạch Thanh Dung.
Đôi tay lớn di chuyển trên người Bạch Thanh Dung, cũng không biết cơ thể Bạch Thanh Dung bị làm sao nữa. Chỉ cần Lâm Thành Phong vừa đụng nhẹ là giống như mất đi sức lực, mềm nhũn ra. Mặc cho Lâm Thành Phong điều khiển, môi cũng bị Lâm Thành Phong hôn đến có chút tê dại.
Ngón tay khéo léo của Lâm Thành Phong kéo khóa áo sau lưng Bạch Thanh Dung, nhanh gọn cởi hết sạch quần áo trên người Bạch Thanh Dung, làn da trắng nõn của Bạch Thanh Dung phơi bày trong căn phòng có mùi hương dịu nhẹ, phơi bày cả trong đôi mắt xấu xa của Lâm Thành Phong.
Lâm Thành Phong cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên cổ Bạch Thanh Dung, Bạch Thanh Dung cảm nhận được cảm giác tê dại trước nay chưa từng có, hơi thở nóng ấm tinh tế của Lâm Thành Phong phả vào cổ cô dày đặc.
Bạch Thanh Dung mở mắt ra nhìn hoa hồng đẹp đẽ khắp phòng và ánh đèn mờ nhạt, trong nhất thời ý loạn tình mê, lập tức buông bỏ được cảm giác xa cách với Lâm Thành Phong trước đó.
Bạch Thanh Dung từ từ buông ra bàn tay vây trước ngực mình, tùy ý để Lâm Thành Phong giày vò trước người cô. Cơ thể cô đã không ghét bỏ Lâm Thành Phong như hai lần trước nữa, ngược lại có chút khao khát được Lâm Thành Phong lâm hạnh.
Lâm Thành Phong cảm nhận mùi thơm ấm áp từ cơ thể người đẹp, cảm thấy cô gái nhỏ trong lòng đã thả lỏng mình, chuẩn bị sẵn sàng tiếp nhận anh, sức mạnh hoang dã trong người anh cũng không kìm chế nổi nữa.
Lâm Thành Phong nhanh tay nhanh chân cởi bỏ tất cả chướng ngại vật trên người mình, vung tay lên cởi sạch những món quần áo và trang sức trên người Bạch Thanh Dung.
Trong biển hoa màu đỏ, hai người nhìn nhau vô cùng chân thành, ngọn lửa dục vọng bùng lên trong nháy mắt. Lâm Thành Phong đẩy Bạch Thanh Dung lên chiếc giường lớn phủ kín cánh hoa, nhìn cô gái mình đã muốn từ rất lâu nằm trên giường hoa, đôi mắt to ngại ngùng nhìn đi chỗ khác, gương mặt lớn chừng bàn tay đỏ bừng lên.
Người đẹp trước mặt đẹp đến phát thèm chắc là nói ý này, ý thức và lý trí trong đầu Lâm Thành Phong trong nháy mắt đã sụp đổ hoàn toàn, bây giờ trong mắt, trong lòng anh, sinh lý anh chỉ muốn có Bạch Thanh Dung.
“Thanh Dung, anh sẽ nhẹ nhàng một chút.” Lâm Thành Phong khàn giọng thủ thỉ bên tai Bạch Thanh Dung, sau đó chính là một trận yêu say đắm và triền miên như mưa rền gió dữ.
Cơ thể Bạch Thanh Dung bị Lâm Thành Phong khuấy động đến vô cùng nóng, tạo với những cánh hoa hồng giá lạnh bên dưới một sự chênh lệnh nhiệt độ rất lớn.
Phía trên là Lâm Thành Phong tình cảm trào dâng mãnh liệt, còn dưới người lại truyền đến cảm giác mát lạnh của cánh hoa. Bóng đêm mê người, người triền miên trong biển hoa lại càng mê người, lúc này đây Bạch Thanh Dung cảm thấy không tồi tệ như hai lần trước, cơ thể truyền đến từng cơn khoan khoái, sau một hồi co giật mình mẩy, Bạch Thanh Dung như hôn mê bất tỉnh.
Trong tiếng gầm khẽ của người đàn ông, Bạch Thanh Dung cũng đạt tới cực điểm, là thiên đường cựa sung sướng mà rất nhiều người nói. Người đàn ông giằng co trên người Bạch Thanh Dung đã rất lâu cuối cùng mệt mỏi nằm trên chiếc giường lớn phủ kín hoa hồng mà thở dốc.
Bạch Thanh Dung dưới người Lâm Thành Phong trần truồng toàn thân, gương mặt nhỏ nhắn ửng hồng. Nhắm chặt hai mắt, khóe môi nhếch lên nụ cười khe khẽ, Lâm Thành Phong đặt một nụ hôn lên vầng trán sáng bóng của cô xong mới thỏa mãn ôm người con gái anh yêu nhắm mắt ngủ thật say.
Hôm sau, ánh mặt trời xuyên qua rèm cửa sổ bằng lụa mỏng, lấp lánh chiếu trên mặt Bạch Thanh Dung và Lâm Thành Phong.
Bạch Thanh Dung nép vào vai Lâm Thành Phong, chân mày nhỏ bé khẽ nhíu lại, lông mi khẽ run mở đôi mắt nhập nhèm. Nhìn Lâm Thành Phong không mảnh vải che thân, thậm chí còn chẳng đắp chăn mà cứ thế ngủ, con rồng hung mãnh ở giữa hai chân người đàn ông đang ngẩng đầu ưỡn ngực nhìn cô.
Gương mặt nhỏ nhắn của Bạch Thanh Dung nóng lên một hồi, vội vàng kéo chăn dưới người đắp lên trên người cả hai. Nhìn căn phòng đầy hoa hồng đỏ tươi và cả người đàn ông trần trụi bên cạnh, tất cả những gì tối qua hiện lên trước mắt Bạch Thanh Dung, trong tim không khỏi lỡ một nhịp.
Cô không ngờ cô vậy mà lại thật sự cuộn ga trải giường một lần nữa với Lâm Thành Phong. Bạch Thanh Dung nhìn tất cả những vết bầm lớn nhỏ trên người mình, không khỏi trách móc Lâm Thành Phong quá điên cuồng, quá nhiệt liệt, chẳng chừa lại cho cô một mảng da lành lặn nào.
Nhìn trên người mình trần như nhộng, Bạch Thanh Dung rất sợ lát nữa Lâm Thành Phong tỉnh lại hai người sẽ đối diện chân thành, hình ảnh đó nghĩ mà đỏ mặt. Tuy hai người bọn họ đã xảy ra chuyện nên xảy ra, nhưng Bạch Thanh Dung vẫn không quen hai người thấy nhau trần trụi vào sáng sớm.
Bạch Thanh Dung rón ra rón rén vén chăn ra, chuẩn bị nhân lúc giờ Lâm Thành Phong vẫn chưa tỉnh lại sẽ xuống giường đi thay quần áo trước, không phải cô không nhìn thấy thứ đặc trưng nam tính của Lâm Thành Phong ban nãy, nếu lúc người đàn ông này tỉnh lại cơ thể cô còn trần trụi, ngộ nhỡ Lâm Thành Phong hoang dã quá độ thì không xong.
Bạch Thanh Dung vừa đứng dậy, Lâm Thành Phong sau lưng đã vụt mở đôi mắt thâm sâu, vung tay lên thành thạo kéo Bạch Thanh Dung vào lồng ngực mình một lần nữa, hai cánh tay giam Bạch Thanh Dung thật chặt.
“Sao hả? Ăn thịt anh rồi định bỏ chạy?” Lâm Thành Phong chất vấn Bạch Thanh Dung như chất vấn tội phạm: “Ai… ai ăn thịt anh chứ. Em là con gái, em rất thiệt thòi có được không hả.” Bạch Thanh Dung phản bác.
Da mặt người đàn ông này cũng dày thật, rõ ràng là tối qua anh ăn thịt cô, vừa ngủ dậy đã cảm giác như là cô làm gì anh, anh còn nói với giọng điệu như là thiệt thòi lắm.
“Ai nói con gái thiệt thòi nhất, anh vừa bỏ sức ra lại vất vả nữa, chắc chắn anh thiệt thòi hơn một chút rồi? Em nói xem? Bà xã đại nhân?” Khóe miệng Lâm Thành Phong khẽ cong lên, thú vị hỏi Bạch Thanh Dung.
Bạch Thanh Dung bị Lâm Thành Phong ôm chặt vào lòng không thể động đậy, không thể làm gì khác hơn là dùng ánh mắt của mình giết tới, dùng ánh mắt lăng trì Lâm Thành Phong một triệu lần ở góc độ mà Lâm Thành Phong không nhìn thấy.
Tuy Lâm Thành Phong không nhìn thấy được động tác của cô gái nhỏ bé trong lòng, nhưng trời sinh anh nhạy bén với sự vật xung quanh, động tác nhỏ này của Bạch Thanh Dung sao có thể thoát khỏi tầm mắt anh.
Lâm Thành Phong cười nhẹ cúi đầu kéo cằm Bạch Thanh Dung lên, ấn xuống một nụ hôn lên khuôn miệng đỏ thắm của Bạch Thanh Dung, thì thầm nói: “Sau này nếu còn dám trừng anh, anh sẽ xử lý theo gia pháp.”
“Gia pháp? Gia pháp gì?” Bạch Thanh Dung nghiêm túc nói, người đàn ông chết tiệt này nghiện điều hành công ty rồi, trong nhà mà còn muốn dùng gia pháp với cô. Làm ơn đi, cô không phải là nhân viên của anh có được không.
“Thanh Dung, em cố ý muốn anh hôn em sao?” Lâm Thành Phong trêu chọc, dứt lời liền cúi đầu hôn môi Bạch Thanh Dung lần nữa.
Thấy gương mặt to của Lâm Thành Phong ngày càng tiến gần lại, Bạch Thanh Dung vội vã né tránh, cúi đầu nói: “Hôm nay không không đến công ty sao? Bây giờ đã muộn lắm rồi đấy.” Lúc này Bạch Thanh Dung ước gì con sói đuôi to Lâm Thành Phong này mau chóng biến mất, cô không muốn đấu khẩu với anh nữa.
“Sao hả? Sung sướng rồi liền muốn vứt bỏ ông chồng này?” Lâm Thành Phong ngồi dậy nghiêng người dựa vào đầu giường, đôi mắt hờn dỗi nhìn Bạch Thanh Dung. Bộ dạng như thật cứ như là bị Bạch Thanh Dung vứt bỏ.
“Không nói với anh nữa, em phải dậy rồi.” Bạch Thanh Dung đã từ bỏ việc nói chuyện với Lâm Thành Phong, bởi vì cô căn bản không noi lại Lâm Thành Phong, thông thường không phải đều là đàn ông không nói lại phụ nữ sao? Đến lượt cô và Lâm Thành Phong lại ngược lại.
Lần này Lâm Thành Phong không ngăn cản Bạch Thanh Dung dậy, công ty anh quả thực còn rất nhiều chuyện phải xử lý. Vì một tuần lễ sau có thể có thời gian tổ chức một lễ kết hôn hoành tráng với Bạch Thanh Dung, anh như muốn hoàn thành hết mọi chuyện trước đó ba ngày, cho nên gần đây anh nhất định phải để cô vợ nhỏ của anh hiu quạnh vài ngày, lo xử cho xong công việc trong mấy ngày này.
Bạch Thanh Dung cũng không phải lần đầu trần như nhộng trước mặt Lâm Thành Phong, vén chăn xong chạy vào phòng để đồ với tốc độ nhanh nhất, tìm một bộ đồ có thể che kín hoàn toàn các vết bầm trên người cô.
Vừa mới thay quần áo xong, Bạch Thanh Dung quay đầu đã thấy Lâm Thành Phong không mảnh vải che thân đứng ở phía sau cô: “Sao anh không mặc quần áo, bị khùng hả!” Bạch Thanh Dung hét to: “Đột nhiên xuất hiện sau lưng người ta như vậy sẽ dọa chết người đấy có biết không.”
“Chồng em đẹp trai thế này, sao lại hù chết em được. Yêu em còn chả hết í.” Lâm Thành Phong nói xong lại tiến thêm một bước tới gần Bạch Thanh Dung, kéo lại khoảng cách giữa bọn họ.
Lâm Thành Phong tiến thêm một bước Bạch Thanh Dung liền lùi một bước. Bạch Thanh Dung không dám cúi đầu nhìn xuống, rất sợ nhìn thấy cái gì đó khiến người ta đau mắt hột, mắt không thể làm gì khác hơn là không yên phận quét bốn phía xung quanh.
“Sao hả? Không hài lòng với cơ thể anh?” Lâm Thành Phong thấy ánh mắt Bạch Thanh Dung đảo vòng khắp nơi, không dám nhìn về phía người anh. Anh vẫn luôn rất hài lòng với vóc dáng của mình, lẽ nào cô gái này lại ghét bỏ vóc người anh.
Lâm Thành Phong mạnh mẽ đưa tay giữ cằm Bạch Thanh Dung, ép ánh mắt Bạch Thanh Dung chỉ có thể nhìn chằm chằm một mình anh, theo kinh nghiệm của Bạch Thanh Dung nhiều lần bị Lâm Thành Phong xâm phạm như vậy, cô đã tổng kết ra một đạo lý.
Chỉ cần người đàn ông này nhìn cô chằm chằm bất động, tiếp theo không phải hôn cô thì chính là sờ cô. Bạch Thanh Dung không muốn lại có hành động thân mật quá mức với anh nữa, đối phó với đàn ông nguy hiểm nhất định phải tỏ vẻ phục tùng mới được.
“Không, vóc dáng anh đẹp như vậy. Chắc chắn là bình thường rất thường xuyên rèn luyện sức khỏe, rất hoàn mỹ.” Bạch Thanh Dung nói, ngoài cười nhưng trong không cười, sao Lâm Thành Phong có thể không nhìn ra Bạch Thanh Dung đang giả tạo chứ.
Anh biết cô gái nhỏ này sợ anh sẽ làm ra chuyện gì với cô, trong lòng không khỏi bất đắc dĩ sao cô gái này lại không tin tưởng mình thế chứ. Anh đáng sợ đến vậy sao? Xem ra sau này phải đối tốt với cô gấp bội mới được.
Lâm Thành Phong buông lỏng tay giữ cằm Bạch Thanh Dung ra, nghiêng người lấy một chiếc quần chíp trong ngăn kéo mặc vào xong nhỏ giọng nói: “Thanh Dung, có phải em nên làm trọn nghĩa vụ của một người vợ không. Ví dụ như giúp chồng em mặc quần áo?”
Bạch Thanh Dung xem thường trong lòng một cái, muốn cô mặc quần áo giúp anh cứ việc nói thẳng, cần gì phải vòng vo một vòng như thế, những người có tiền đều dùng thời gian để vòng vo nhiều vậy sao?
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!