Chương 13: Tin tôi không
Đột nhiên nghe một tiếng va chạm cực mạnh, thân xe chợt rung lên một cái.
Lê Nhật Linh nghe thấy bên cạnh mơ hồ truyền tới một tiếng rên rỉ, đang định đi kiểm tra tình trạng của hẳn, xe chợt lách vào một cái cua gắt, khiến trọng tâm cô không vững liền ngã nhào.
Thật chặt gượng dậy vào ghế ngồi, ngẩng đầu nhìn về phía người ngồi căng thẳng ở ghế lái, giọng nói hơi run rẩy: ‘Lâm Quân, anh, anh ổn chứ?”
Mặc dù sắc mặt rất khó coi, nhưng Lâm Quân vẫn nhếch môi cười, giọng biếng nhác cợt nhả: “Tôi còn chưa cưới em mà, sao có thể không ổn được?”
Lê Nhật Linh cau mày: “Anh có thể nghiêm túc một chút hay không hả! Bọn họ rốt cuộc là ai?
Tại sao phải đuổi tận giết tuyệt anh? Chúng ta, chúng ta phải làm gì bây giờ?”
Cô có cảm giác thân xe đã bị tổn hại nặng, dòng xe phía sau cũng càng ngày càng gần.
Một khi bọn họ đuổi kịp, hai người bọn họ tay.
không tấc sắt, hoàn toàn trở thành cá nằm trên thớt, mặc người chém giết…
Lâm Quân nấy giờ vẫn một mực chú ý tình hình quân địch, nghe vậy bỗng nhiên cúi đầu nhìn về phía cô: “Sợ à?”
Lê Nhật Linh nhìn chăm chằm vào hản không nói gì.
Nói nhảm, tình cảnh sống chết ngàn cân treo sợi tóc này, đương nhiên là sợ, làm gì có ai không sợ chết chứ ?
“Păng pằng păng!”
Lại một tràng tiếng súng nổ vang, xe lắc lư rung chuyển, bánh xe bị bắn thủng một lỗ.
Thấy trong con ngươi cô gái nhỏ bé bên cạnh đã ngân ngấn nước vì sợ hãi, nhưng vẫn cố chịu đựng không khóc òa lên, trong lòng Lâm Quân chợt nảy lên một tiếng thịch’, hỏi: “Tin tôi không?”
Nhìnđôi mắt đen thâm thúy kiên nghị của hẳn, cặp mắt đào hoa ngả ngớn ngày thường lúc này toát lên sự trầm ổn làm người an lòng, Lê Nhật Linh căn răng, gật đầu một cái.
Không tin thì có thể làm gì? Bây giờ bên cạnh cô chỉ có hẳn…
Lâm Quân cười, không phải nụ cười giả tạo ngoại giao của các chính trị gia như trước kia, mà là nụ cười phát ra từ con tim.
Lâm Quân tay trái năm vô lăng, tay phải vươn về phía cô: “Năm lấy”
Nhìn bàn tay đưa đến trước mắt, Lê Nhật Linh lúc này mới chú ý trên tay hẳn không ngờ đã đỏ thãm một mảng.
Hảẳn bị thương?
Cầm hản tay cẩn thận kiểm tra, phát hiện vết thương trên mu bàn tay.
Nhớ lại lúc tiếng súng đầu tiên vang lên, cảnh tượng hẳn ưu tiên bảo vệ mình nằm xuống, chẳng lẽ là bị thươngkhi đó?
Lê Nhật Linh trong lòng nói không ra tư vị gì nữa.
Lâm Quân nảm chặt bàn taynhỏ bé của cô, dùng một chút sứckéo người ung dung khảm vào ngực mình: ‘Đừng sợ, tôi sẽ bảo vệ em.”
Nói xong, liếc nhìn đoàn xe phía sau sắp vây quanh mình, xoay chết vô lăng về phía bên trái, xe đột nhiên va chạm ầm ầm với lề trái đường.
Ngay vào lúc này, Lâm Quân liền mở cửa xe, ôm Lê Nhật Linh lập tức nhảy ra khỏi xe, nhào về phía lan can lề trái đại lộ!
“Anh điên rồi sao!”
Ngay trong lúc xe đang chạy tốc độ cực cao lại nhảy ra khỏi xe, hản nhất định là điên rồi!
Đi đôi với một tràng tiếng súng nổ vang là tiếng thăng xe phía sau cùng tiếng va chạm, Lâm Quân vững vàng che chở cho Lê Nhật Linh lăn xuống dốc ven đồi.
Không biết lộn bao nhiêu vòng, hai người rốt cuộc đụng vào một cây đại thụ mới dừng lại.
Lê Nhật Linh ôm miệng nôn khan, vùng thoát khỏi vòng tay đang ôm trong ngực của Lâm Quân, lúc này mới phát hiện hai người đang ở một nơi nào đó trong rừng rậm, trên mặt đất đều là cỏ dại bụi cây, trên cánh tay, trên đùi cô mặc dù có trầy da chảy máu, nhưng vẫn không có gì nghiêm trọng.
“HỪ.: Nghe được tiếng kêu ẩn nhẫn cố kìm nén, Lê Nhật Linh lập tức đỡ người bảo vệ mình dậy, lo lắng hỏi: “Lâm Quân, Lâm Quân, anh có sao không!”
Lâm Quân chống tay gượng đứng dậy, mệt mỏi tựa vào thân cây, nhếch khóe môi, một lần nữa khôi phục dáng vẻ ngả ngớn thường ngày, ngước mắt nhìn cô gái vẻ mặt lo lắng, cười nói: “Tôi đã nói rồi, còn chưa cưới em, tôi làm sao mà chết được.”
“Cho cho tôi anh bị thương chỗ nào? ÁI” Lê Nhật Linh không có tâm trạnghưởng ứng câu pha trò của hẳn, nhanh chóng kiểm tra vết thương trên ngườ hẳn ¡.
Nhìn một lượt từ trên xuống, liền phát hiện sau vai hẳn trúng đạn!
Máu cơ hồ nhuộm đỏ một mảng lưng áo.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!