Kể từ khi Hạ Ly quay về nhà, cô bé không muốn rời khỏi Lê Nhật Linh. Mặc kệ Lê Nhật Linh đang làm gì, ở đâu, cô bé cũng lon ton chạy theo sau mông, có vẻ lần trước cô bé bị dọa sợ khủng khiếp. Lê Nhật Linh cũng rất đau lòng vì Hạ Ly, mấy ngày rồi cô không ra khỏi cửa mà chỉ ở nhà với cô bé.
Cả ngày ở nhà với Hòa Phong và Lâm Chí Linh, nấu cơm cho con rồi chơi trò chơi với mấy đứa bé, thời gian cũng trôi qua thật nhanh. Trong mấy ngày đó, cô còn đến bệnh viện thăm Hoàng Ánh.
Hoàng Ánh cũng không có bệnh gì nặng, không bao lâu sẽ khỏe hắn thôi, nhưng bà cũng không muốn về nhà rồi nhìn thấy Lâm Niệm Sơ, vì vậy bà dứt khoát ở lại bệnh viện thêm mấy ngày nữa Lê Nhật Linh vừa dẫn ba đứa bé tới là Hoàng Ánh lập tức vui vẻ quên trời quên đất, nhanh chóng bước xuống giường, đi đến trước mặt ba đứa bé và liên tiếp hỏi thăm, có vẻ thật lòng yêu thích mấy đứa bé này. Lê Nhật Linh nhẹ nhàng mỉm cười, tiện tay gọt một quả táo.
Hoàng Ánh sờ trán của Hạ Ly, đau lòng không chịu nổi, bà vội vàng hỏi thăm Lê Nhật Linh xem chuyện gì đã xảy ra.
Lê Nhật Linh còn chưa kịp mở miệng, Hạ Ly đã nhanh nhảu khai báo sạch sẽ.
Con nít không biết gạt người, hơn nữa đây là cháu trai của bà, Hoàng Ánh không có một chút nghi ngờ, nhưng bà lại càng nhíu chặt chân mày.
“Nhật Linh! Chuyện của Phan Kiều Như là sao vậy?” Hoàng Ánh đột nhiên quay mặt lại, nhớ tới tin tức gần đây trên tivi, hình như trên tin tức nói rằng cổ phiếu của Công ty Phan Gia hạ giá trên diện rộng, sau đó bọn họ mở buổi họp báo, công bố tin tức liên quan đến Phan Kiều Như. Nhưng bà thật sự không ngờ, chuyện này lại bởi vì Hạ Ly và Lê Nhật Linh!
Lê Nhật Linh ngẩng đầu, đưa quả táo đã gọt vỏ cho Hoàng Ánh, Hoàng Ánh nhận lấy. Trong ánh mắt bà cũng không có vẻ trách cứ hay vặn hỏi, chỉ loáng thoáng có vẻ lo lắng.
Lê Nhật Linh lắc đầu một cái, trên mặt xuất hiện một nụ cười nhẹ, cô an ủi Hoàng Ánh: “Mẹ à!
Không có chuyện gì đâu! Nói ra thì rất dài dòng, nhưng mà bây giờ Lâm Quân đã giải quyết xong chuyện này rồi, mẹ không cần phải lo lắng nữa!”
“Đã giải quyết sao?” Hoàng Ánh nhìn Lê Nhật Linh bằng một ánh mắt đầy vẻ nghỉ ngờ, ánh mắt Lê Nhật Linh rất bình tĩnh và tự nhiên, cô nhìn Hoàng Ánh và gật đầu một cái.
Hoàng Ánh nặng nề thở dài một hơi: “Mẹ chỉ lo lắng là con và đứa bé phải chịu oan ức thôi.
Lúc trước là mẹ có lỗi với con, nhưng con và Lâm Quân đã kết hôn, nếu sau này có chuyện gì, con cần phải nói với mẹ đấy!”
Trong lòng Lê Nhật Linh cũng hơi cảm động, cảm giác rất khó tả. Khi cô vừa mới gả vào nhà họ Lâm, dường như trong nhà họ Lâm, chỉ có một mình Hoàng Ánh đối xử tốt với cô, quan tâm đến cô.
Chỉ là sau đó thật sự xảy ra quá nhiều chuyện Bây giờ, ngay cả mẹ ruột mình là ai, có còn tồn tại trên thế giới này không, cô cũng không biết được.
Trong lòng cô cũng có những ước ao về bố mẹ mình, cho nên bây giờ, hình như tình cảm của cô đối với Hoàng Ánh rất vi diệu.
Nhưng lúc này cô không còn là Lê Nhật Linh của trước kia nữa, càng không cần khắp nơi đều phải dựa vào người khác. Hoàng Ánh nói như vậy, cũng không có nghĩa là cô sẽ thật sự bảo Hoàng Ánh làm gì.
Thân là một con người, chúng ta vẫn nên dựa vào bản thân mình thì tốt hơn. Hơn nữa, cô còn còn phải bảo vệ hai đứa con trai cưng và con gái yêu quý của mình Hoàng Ánh thấy Lê Nhật Linh đồng ý với một dáng vẻ nghiêm túc, cũng không nói thêm gì nữa, nhưng trong lòng bà cảm thấy yên tâm hơn nhiều.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!