Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Vốn Dĩ Vô Duyên, May Nhờ Em Bói Chuẩn

Biệt thự nhà họ Chiêm rất bề thế, khách khứa được mời đến cũng khá nhiều, đặc biệt là những người trẻ tuổi.

Vừa mới bước vào trong, vợ chồng ông Đổng Chính Hào đã bắt chuyện với người quen, bỏ lại hai cô gái Liễu Mộc Mộc và Đổng Duyệt đứng cạnh bàn ăn.

Trên bàn ăn bày rất nhiều những món điểm tâm với đủ các hình dáng khác nhau, nhìn cực kỳ hấp dẫn.

“Có được ăn không?” Liễu Mộc Mộc thì thào hỏi Đổng Duyệt.

Đổng Duyệt khe khẽ lắc đầu: “Lúc này tốt nhất là đừng ăn, đợi lát nữa chú dì cắt bánh sinh nhật xong, không có ai để ý thì hãy ăn.”

“Người giàu thật là…” Liễu Mộc Mộc lẩm bẩm nói, tiếc nuối thu ánh mắt nhìn chiếc bánh ngọt lại.

“Hình như hôm nay có không ít người bằng tuổi mình, không có ai em quen à, không cần đi chào hỏi sao?” Liễu Mộc Mộc nhìn cái gì cũng thấy tò mò, cô quét ánh mắt quan sát một lượt, rồi hỏi Đổng Duyệt.

Đổng Duyệt lắc lắc đầu: “Tiểu Kỳ thân với bọn họ hơn.”

Đức Dục là ngôi trường tư thục nổi tiếng nhất ở Khánh Thành, ở đây có từ cấp một đến cấp ba, hầu hết những người ở đây đều là bạn học cùng trường, quen biết thì đương nhiên là có quen biết, nhưng mối quan hệ thì rất khó nói.

Tiền tiêu vặt của Đổng Kỳ rủng rỉnh, có thể qua lại chơi bời với đám người này, nhưng Đổng Duyệt thì khác với em trai mình, cô không có nhiều bạn bè lắm.

Giống như những gì Đổng Duyệt nói, mãi cho đến khi buổi tiệc bắt đầu, cũng không thấy có ai đến bắt chuyện với cô.

Những người trẻ tuổi này dường như đều chơi theo nhóm riêng, không thích bắt chuyện làm quen với người ngoài.

Thật ra cũng không phải không có người chú ý đến Liễu Mộc Mộc, lúc này trong mấy nhóm thanh niên, đều đang bàn tán về cô.

Ông Đổng Chính Hào cũng không phải là nhân vật vô danh, hôm nay tham gia tiệc lại đột nhiên dẫn theo một cô con gái lạ mặt đến cùng, sao có thể không thu hút ánh mắt của người khác được.

Có người thạo tin, biết được gia đình nhà họ Đổng có thêm một cô con gái.

Có người nhìn về phía Liễu Mộc Mộc cười giễu cợt: “Gần đây cũng không biết là làm sao, đột nhiên thịnh hành cái tiết mục tìm lại con rơi con rớt thế chứ.”

Có một người chơi thân nhìn người đang nói nghĩ thầm, dạo gần đây gia đình của đối phương vừa tìm về một đứa con riêng, bảo sao nuốt không trôi cục tức này.

Cũng có người phản bác: “Trông thì có vẻ chị gái này lớn tuổi hơn Đổng Duyệt, chưa biết chừng là được sinh ra trước khi chú Đổng kết hôn cũng nên.”



“Trước khi kết hôn sinh hay sau khi kết hôn sinh không phải đều là con ngoài giá thú sao, lươn ngắn chê trạch dài à?”.

Nhóm người tranh cãi đôi ba câu, nhưng rồi rất nhanh đã nói sang chủ đề khác.

Ngược lại có một người sau khi nhìn thấy Liễu Mộc Mộc, cả người đều choáng váng.

Dạo gần đây Trình Tuyên vừa trải qua một ca tiểu phẫu, nên trong buổi tiệc phải uống nước cam thay cho rượu vang.

Anh ta đang ngồi cùng với mấy người bạn, bọn họ đều là gần đến sát giờ thì bị phụ huynh lôi cổ đến đây, đang lúc buồn chán lại nghe thấy những lời bàn tán của mọi người xung quanh, anh ta liền im lặng hóng chuyện, rồi nhìn về phía người bị nghi là con gái ngoài giá thú của ông Đổng Chính Hào mà mọi người đang nhắc đến.

Là cháu gái của thầy đoán mệnh!!!

Điều thần kỳ gì đang xảy ra ở đây thế này?

Từ sau khi rời khỏi bệnh viện, Trịnh Tuyên chìm vào một loại ảo giác rằng có thể mình đang sống trong thế giới mộng ảo, anh ta đã thức đêm tìm kiếm trên Qiandu một bộ sách quý về tu luyện, sau khi thử “truyền khí vào cơ thể” trong suốt ba ngày nhưng thất bại, cuối cùng đành phải từ bỏ giấc mộng tu tiên.

Vốn dĩ còn tưởng rằng khi thầy đoán mệnh qua đời, thì kiếp này của mình định sẵn là một người phàm rồi, ai ngờ anh ta lại gặp cháu gái của vị thầy đoản mệnh đó ở đây.

Nên… có chút choáng.

Trịnh Tuyên kích động lao nhanh về phía Liễu Mộc Mộc, lúc đi tới trước mặt cô rồi, mới thấy hơi thấp thỏm, liệu đối phương đã quên anh chưa nhỉ?

Cũng may, trí nhớ của Liễu Mộc Mộc rất tốt, vừa liếc mắt nhìn một cái đã nhận ra Trịnh Tuyên.

Chủ yếu là trong mấy ngày ở viện, ý nghĩ muốn báo cảnh sát gô cổ cô và ông nội của anh ta quá sức rõ ràng, khiến Liễu Mộc Mộc không nhớ anh ta không được.

“Hi, anh là Trịnh Tuyên, em vẫn còn nhận ra anh chứ?” Trịnh Tuyên ngập ngừng lên tiếng chào hỏi.

“Nhận ra ạ, anh là anh trai ở phòng bên cạnh ông nội em, vào viện làm phẫu thuật cắt trĩ.”

“… Khụ khụ.” Trịnh Tuyên nghe thế sặc nước bọt, xấu hổ đỏ bừng mặt, “Nhận ra là tốt, nhận ra là tốt.”

“Chào anh, em là Liễu Mộc Mộc, đây là em gái em, Đổng Duyệt.” Liễu Mộc Mộc giới thiệu với Trịnh Tuyên.

“Anh biết, anh biết, hôm nay khéo thế lại gặp nhau ở đây, mình có thể kết bạn được không em?” Bình thường đương nhiên Trịnh Tuyên không thẹn thùng trước mặt con gái như vậy, nhưng trên người Liễu Mộc Mộc có hào quang của thầy đoán mệnh chiếu rọi, nên tất nhiên là anh ta khác hẳn với bình thường rồi.

Liễu Mộc Mộc không có lý do gì để từ chối, cả hai thêm bạn của nhau, nhân tiện trao đổi số điện thoại, Liễu Mộc Mộc lưu tên của anh ta bằng biệt danh: Khách hàng tiềm năng tiểu Trịnh lòi dom.

Đột nhiên Trịnh Tuyên sán lại gần, đã thu hút sự chú ý của vợ chồng ông Đổng Chính Hào, nhìn thấy bọn họ dường như định đi qua đây, Trịnh Tuyên liền lắc lắc điện thoại với Liễu Mộc Mộc nói: “Hôm khác nói chuyện tiếp nhé.”

Sau đó nhanh chóng bỏ đi.

Ông Đổng Chính Hào đi đến chỗ hai cô con gái, đưa mắt nhìn theo hướng Trịnh Tuyên rời đi, nói với Liễu Mộc Mộc: “Thằng nhãi nhà họ Trịnh này, tuy không chú tâm vào làm ăn lắm, nhưng con người thì cũng được.”

Lần đầu tiên con gái lớn của ông ta lộ diện, đã có thanh niên trẻ tới bắt chuyện làm quen, khiến ông ta cảm thấy có chút tự hào.

Những cái khác thì không nói, nhưng quả thực con gái của ông ta rất xinh, người trẻ tuổi bây giờ có mắt nhìn thật đấy.

Thấy Liễu Mộc Mộc không ừ hử gì, ông Đổng Chính Hào còn tưởng cô xấu hổ, bèn nói thêm vài câu nữa: “Tuổi tác của con cũng không còn bé nữa, có thể kết bạn với những người phù hợp với mình rồi, con yên tâm, nhà mình sẽ không phản đối đâu.”

Nhà họ Trịnh trước giờ chưa từng làm ăn qua lại gì với nhà họ Đổng, nhưng bám trụ ở Khánh Thành lâu hơn, nên các mối quan hệ cũng rộng, nếu có thể quen biết được họ thì cũng rất tốt.

Nếu Liễu Mộc Mộc có thể phát triển hơn với Trịnh Tuyên, thì sau này sẽ rất có lợi cho nhà họ Đổng.

Hiện giờ ông ta đang cảm thấy nuôi thêm một đứa con gái cũng chẳng có gì là thiệt cả.



Ai ngờ sau khi ông Đổng Chính Hào nói xong, Liễu Mộc Mộc lại dùng một ánh mắt thất vọng nhìn về phía ông ta.

Ông Đổng Chính Hào nhướng mày lên hỏi: “Làm sao thế?”.

“Bố, con không có vị hôn phu hứa hôn nào từ trong bụng mẹ ạ?”.

Câu nói này của Liễu Mộc Mộc khiến đầu óc ông Đổng Chính Hào toàn là dấu hỏi: “Vị hôn phu nào cơ?”.

“Con gái nhà đại gia được tìm về đều có một vị hôn phu, gia đình nhà chúng ta giàu như vậy mà lại không cấp phát nổi một vị hôn phu nào cho con sao?” Cô đọc trong truyện, thấy toàn viết như thế mà.

Không cấp phát bạn trai thì cũng đành, vậy mà còn phải tự đi kiếm, điều này thật quá tàn nhẫn đối với cô rồi, vậy mà cô vẫn còn đặt chút xíu kỳ vọng vào đó nữa chứ.

“… Chắc là phải có chứ”

Ông Đổng Chính Hào có chút hoang mang.

“Con cảm thấy sẽ có một người.”

Tuy rằng ông Lưu mù nói trước năm hai mươi lăm tuổi cô chắc chắn có thể tìm được bạn trai, nhưng Liễu Mộc Mộc lại cho rằng, với cái số mệnh này của mình, vẫn cần có sự giúp đỡ của người bên cạnh.

Ví dụ như yêu cầu bố cô phát cho một anh, nghe cũng ổn phết, nếu như có thể phát hẳn hai anh, vậy thì chắc chắn đó là bố ruột của cô không phải nghi ngờ gì nữa rồi.

Ông Đổng Chính Hào trầm tư một lúc, nói một cách chém đinh chặt sắt: “Thật sự không có.”

Ông có hơi hối hận rồi, lúc trước chưa từng nghĩ đến chuyện này, quyết sách sai lầm quá!

Một lúc sau, chủ nhân của bữa tiệc dẫn theo con trai, con gái bước vào.

Ông Chiêm Hồng Nghiệp lịch sự tao nhã, đứng bên cạnh là bà Khương Giai trông vô cùng đẹp đôi. Phía sau hai vợ chồng là một cặp anh em, người anh lớn là con trai cả của Chiêm Hồng Nghiệp, Chiêm Hồi Thiên, tướng mạo trông rất giống bố, tuy rằng cũng mới chỉ tốt nghiệp đại học, nhưng đã vào làm trong công ty của gia đình để phụ giúp bố rồi.

Chiêm Ni chính là cô con gái vừa mới được đón về, da Chiêm Ni ngăm ngăm đen, đã thế hôm nay lại mặc bộ lễ phục màu hồng phấn, nên thoạt trông vừa chói mắt lại vừa không được hài hòa.

Đây là lần đầu tiên Chiêm Ni xuất hiện trước mặt nhiều người như vậy, nên không tránh khỏi căng thẳng, dưới ánh mắt của mọi người, cô lộ rõ vẻ rụt rè sợ hãi, càng khiến cho người ta coi thường.

Bà Khương Lệ liếc mắt nhìn qua là biết ngay, đây chắc chắn là tác phẩm của em gái bà. Thật đáng tiếc, con nhãi nhà mình khó đối phó hơn con nhỏ nhà họ Chiêm nhiều, bà ta âm thầm ghi hận.

Đầu tiên Chiêm Hồng Nghiệp cảm ơn các quan khách, sau đó bà Khương Giai bưng ra một cái bánh kem tuy không to lắm nhưng được trang trí rất tinh tế, nói rằng đây là do con gái tự tay làm cho bố.

Cộng thêm âm nhạc vang lên đúng lúc làm nền, bầu không khí trở nên ấm áp và cảm động, chỉ có mình Chiêm Ni là có hơi gượng gạo.

Bất kỳ ai cũng có thể nhìn ra được, chiếc bánh ngọt đó chắc chắn không phải là do cô gái tự tay làm, nhưng điều đó không quan trọng, nhưng rõ ràng, Chiêm Ni không thích ứng được với chuyện đó.

“Đứa con gái này của lão Chiêm chẳng ra làm sao cả.” Ông Đổng Chính Hào bình luận.

Rất nhiều người có cùng suy nghĩ giống như ông ta, bọn họ chẳng thèm suy nghĩ đến hoàn cảnh sống lúc trước của cô gái và những lý do sâu xa hơn ẩn sâu bên trong, chỉ cần ấn tượng đầu tiên là đã đủ để bọn họ đánh giá về đối phương rồi.

Lúc này thì chưa nhìn ra được điều gì, nhưng tương lai Chiêm Ni sẽ bị nhóm con cái nhà giàu bài xích vì ấn tượng đầu tiên không được tốt lắm này.

Trên thực tế, không cần đến tương lai sau này làm gì, sau những tiết mục cố định như ước nguyện kết thúc, vợ chồng ông Chiêm Hồng Nghiệp tách ra nhảy điệu mở màn, bầu không khí dần dần trở nên náo nhiệt hơn, còn Chiêm Ni như một lẽ đương nhiên bị đẩy ra một góc.

Dù hôm nay cô là nhân vật chính nhưng không một ai bước đến chào hỏi, ngay cả người anh trai cùng chung huyết thống cũng bị bạn bè kéo đi, bố ruột của cô thì đang nói chuyện với những đối tác làm ăn, mẹ kế chỉ đứng từ xa quan sát cô.

Cô giống như người rừng trên hoang đảo, cả người hứng chịu gió lạnh, lạnh đến run rẩy.



Chính vào lúc này, cô nhìn thấy Liễu Mộc Mộc, người bạn học chung cấp ba với mình trong đám đông.

Hồi cấp ba, mối quan hệ giữa cô và Liễu Mộc Mộc cũng chẳng tốt đẹp gì, cô trưởng thành trong một gia đình đơn thân, còn Liễu Mộc Mộc thì thậm chí còn chẳng có bố mẹ, nhưng trong trường, các thầy cô giáo và bạn học đều thích Liễu Mộc Mộc hơn, trong khi rõ ràng thành tích học tập của cô tốt hơn, nhưng thái độ của thầy cô giáo đối với Liễu Mộc Mộc lại thân thiết hơn.

Cho dù là vậy, cô vẫn đi tới chỗ của Liễu Mộc Mộc.

Chiêm Ni hít vào một hơi thật sâu, khuôn mặt nở nụ cười, chào hỏi Liễu Mộc Mộc: “Liễu Mộc Mộc, lâu rồi không gặp.”

Trong một thành phố xa lạ gặp được người quen, cho dù vốn dĩ giữa hai người có một vài xích mích nhỏ, nhưng dù gì cũng vẫn thân thiết hơn những người khác.

Chiêm Ni nghĩ, với cô là vậy, mà với Liễu Mộc Mộc cũng là vậy.

Bọn cô đều là người bị cô lập.

Hai người đi tới vườn hoa nhỏ bên ngoài, ở đây không có người, ánh đèn lại leo lét, phù hợp để nói chuyện.

“Sao cậu lại tới Khánh Thành?” Chiêm Ni hỏi bạn.

Liễu Mộc Mộc đáp rất thẳng thắn: “Tớ tìm thấy bố ruột của mình, nên ở nhà của ông ấy đợi khai giảng, còn cậu thì sao, cậu tới đây vậy cô Trương phải làm sao?”.

Cô Trương là mẹ của Chiêm Ni, trước đây làm việc trong nhà ăn của trường, Liễu Mộc Mộc rất thích được cô ấy chia cơm, vì cô Trưởng không những không run tay, lại còn rất hay cho cô thêm thức ăn.

Chiêm Ni im lặng một lúc, rất lâu sau mới nói: “Mẹ tớ mất rồi.”

Liễu Mộc Mộc ngẩn người: “Sao có thể chứ?”.

Năm ngoái cô từng gặp bố của Chiêm Ni ở trường, sau đó không lâu cô Trương cũng nghỉ việc ở nhà ăn, rồi không hề nhìn thấy thêm lần nào nữa. Nhưng tướng mặt của cô Trương rất tốt mà, tuy rằng không có tài vận gì, nhưng cũng là tướng trường mệnh an ổn, không thể nào đột nhiên qua đời như vậy được.

Nhớ lại cái chết của mẹ mình, đột nhiên Chiêm Ni túm chặt lấy tay Liễu Mộc Mộc, nhìn chằm chằm vào bạn, thì thào hỏi: “Tớ biết ông nội cậu bói mệnh cực kỳ chuẩn, biết được rất nhiều việc, cái chết của mẹ quá sức kỳ lạ, cậu có thể hỏi ông nội giúp tớ được không?”.

“Nhưng ông nội tớ đã qua đời rồi.”

Chiêm Ni giống như bị sét đánh, hồn bay phách lạc, người ông bói mệnh cực kỳ chuẩn của Liễu Mộc Mộc đã mất rồi ư?

“Chi bằng, cậu kể cho tớ nghe đi.”
Nhấn Mở Bình Luận