Tạ Phi thất thần mất một lúc, sau đó rất nhanh liền thoát game, đến bản thân cậu cũng không rõ mình đang muốn chạy trốn điều gì. Ngôn Nguyệt Bạch còn đang vào sinh ra tử với cô nàng Phong hạc trong game, liếc thấy hành động này của Tạ Phi liền chống cằm hỏi
"Sao thoát game rồi? Không muốn đi xem anh ta làm thế nào để kiếm đủ một ngàn chiếc đèn khổng minh à?"
"Không xem, có cái gì đáng nhìn chứ." Tạ Phi kéo ghế ra đứng dậy, "Huống hồ tôi đâu có đáp ứng anh ta đi xem đâu."
"Tại sao? Chỉ đi xem một chút thì có sao," Ngôn Nguyệt Bạch nhìn cậu, nói: "Nếu cậu thực sự không thèm nhìn một chút vậy không phải thực tổn thương trái tim người ta sao...."
"Tùy anh ta." Tạ Phi đóng sầm cửa lại, ngay cả máy tính cũng không buồn nhìn trực tiếp đi tới phòng khách.
Ngôn Nguyệt Bạch không yên tâm về cậu đành phải nhanh chóng đuổi theo, kết quả phát hiện Tạ Phi đang ôm quyển Tư bản luận ngồi trên sofa bắt đầu đọc, đúng là tự ngược mà. Ngôn Nguyệt Bạch vừa nhìn đồng hồ vừa tựa lưng vào cửa nhìn cậu, khoảng mười phút sau sự nóng nảy không kiên nhẫn bắt đầu hiện lên trên nét mặt của Tạ Phi, cậu khó chịu chạy ra ngoài, còn cuốn Tư bản luận dày bịch đã bị vô tình bị vứt bỏ qua một bên.
"Đi uống rượu không?" Tạ Phi liếc nhìn Ngôn Nguyệt Bạch, xoa nắn huyệt nhân trung hỏi.
Nghe xong, khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của Ngôn Nguyệt Bạch lập tức đen thui, "Đừng quên năm đó là ai nốc rượu tới xuất huyết dạ dày luôn, cậu muốn trải nghiệm thêm một lần nữa hả?"
"Nguyệt Bạch, tôi không bình tĩnh được mà." Tạ Phi có chút chán nản.
"Không bình tĩnh được mới bình thường," Ngôn Nguyệt Bạch dừng một chút, lại dùng giọng điệu nhẹ nhàng nói, "Nếu có người vì tôi đốt một ngàn chiếc đèn Khổng minh tôi cũng bình tĩnh không nổi đâu."
"Tôi không muốn trêu đùa với cậu."
"Tôi cũng đang nói chuyện nghiêm túc đó thôi." Ngôn Nguyệt Bạch ngồi xuống bên cạnh Tạ Phi, nét mặt nghiêm trang nói: "Tạ Phi, quá khứ cùng hiện tại không giống nhau, Diệp lạc ô đề cũng chẳng phải người đó. Nếu cậu vẫn không có suy nghĩ muốn nói chuyện yêu đương thì cũng có thể kết giao nói chuyện với anh ta với tư cách một người bạn mà."
"Bạn bè bình thường sẽ gọi cậu là phu nhân hả?"
Ngôn Nguyệt Bạch nhướn mày, nói lời thấm thía khuyên nhủ: "Anh em à, nhìn thoáng chút, không cần để ý mấy chuyện không đáng chú ý đó."
Tạ Phi chỉ bất lực liếc cậu ta một cái, tên này thực sự không phải do Diệp lạc ô đề phái tới làm nội gián hả?
Thời gian tiếp theo của Tạ Phi trôi qua đặc biệt khó khăn, cậu làm rất nhiều việc nhưng không sao tập trung được. Cậu muốn vào game nhìn một cái nhưng trái tim cùng tâm trí theo quán tính lại muốn bài xích, vô cùng mâu thuẫn. Ngược lại Ngôn Nguyệt Bạch cả ngày đắm chìm trong game tiến hành giám sát tình hình hiện tại. Cậu ta tính phát sóng trực tiếp cho Tạ Phi nghe, nhưng Tạ Phi xoay người liền trốn về phòng ngủ, làm cậu ta không có cơ hội thực hiện.
Rốt cuộc màn đêm dần buông xuống, Tạ Phi nằm trên giường nhìn kim đồng hồ từng giây từng phút trôi qua, làm sao cũng không ngủ được. Kim giờ rốt cuộc cũng lướt qua con số mười một giờ, ngày cũ đã sắp trôi qua. Tạ Phi cảm thấy có hơi khát, cậu đứng đậy đi lấy nước, vô ý lướt qua tấm rèm cửa nhìn quang cảnh thành phố về đêm, trong đầu thoáng nhớ tới câu nói của Diệp lạc ô đề:
Cậu đợi mà xem, cảnh sắc tối nay nhất định sẽ rất mỹ lệ.
Xoẹt -- Tạ Phi kéo mở rèm cửa sổ, nhìn về phía trời đêm dài vô tận. Bầu trời thành phố về đêm rất ít sao, lại bị ánh đèn đường chiếu sáng nên biến thành đủ loại màu sắc sặc sỡ, dù đã là nửa đêm, cũng không tái hiện được phong cảnh rực rỡ đẹp nhất trong lòng Tạ Phi.
Vậy còn trong game thì sao? Cảnh sắc trong game giờ này như thế nào nhỉ? Nếu có một ngàn chiếc đèn Khổng minh đồng thời được thả trên đỉnh núi Côn Lôn thì cảnh sắc đó nhất định sẽ rất đẹp.
Tạ Phi có loại xung động mạnh mẽ nuốn vào game ngắm nhìn nó, dù chỉ nhìn từ xa thôi cũng được. Cậu liếc nhìn thời gian, xoay người bước đi, cậu gấp gáp chạy về phía thư phòng, nhìn thấy đèn trong thư phòng vẫn còn sáng. Tên Ngôn Nguyệt Bạch chết tiệt kia vẫn chưa đi, cũng không thèm mở đèn, ánh sáng mờ ảo từ màn mình máy tính hắt lên mặt cậu ta, muốn dọa ai cơ chứ.
Đúng lúc cậu ta vẫn chưa đi, trực tiếp nhìn một cái trên màn mình máy tính của cậu ta đi, còn acc Mộ Nha à... thôi chẳng đăng nhập nữa. Nhưng Ngôn Nguyệt Bạch vừa thấy cậu định đi tới, lập tức cạch một tiếng đem màn hình máy tính laptop gập lại, đặc biệt nhanh nhẹn.
"Tự đăng nhập acc của mình đi!"
......
Đừng quên cậu đang dùng máy tính của ai!
"Hiện tại... tình huống trong game như thế nào rồi?" Tạ Phi không xác định hỏi.
Thấy bộ dáng đó của thằng bạn tốt, Ngôn Nguyệt Bách dứt khoát đứng dậy, đem cậu nhấn ngồi xuống ghế, giúp cậu cắm thẻ game vô, "Loại chuyện này bản thân không tự đi xác nhận sao được chứ! Tạ Phi cậu còn tiếp tục do dự kiểu này thực không giống cậu chút nào cả."
Đúng thế, trở nên không còn giống bản thân mình nữa.
Hít sâu một hơi, ánh mắt Tạ Phi dần trở lên kiên định, tay nắm lấy chuột click chọn đăng nhập game. Bởi vì Cổ Vực là game nhập vai dựa theo hiện thực, cũng phân chia ngày và đêm, trời vừa vào đêm, ánh sáng ảm đạm, chỉ còn lại ánh đèn đuốc tuyệt đẹp.
Lần cuối khi đăng xuất của Mộ Nha là điểm luyện cấp gần núi Côn Lôn, Tạ Phi một lần nữa điều khiển nhân vật Mộ Nha chạy về hướng núi Côn Lôn, cả đoạn đường chỉ trừ Dao Trì cùng với thành Tăng là có ánh đèn, còn lại đều tối tăm mù mịt không nhìn thấy gì. Đợi đến khi Mộ Nha đi hết đống bậc đá lên tới đỉnh núi, như cũ... không có tình huống khác thường gì xảy ra.
Cảnh sắc núi Côn Lôn đẹp như tranh, dù đang vào đêm thì vẫn đẹp như cũ, chỉ là người chơi khá ít nên khá yên tĩnh lạnh lẽo. Chỉ có trong cung điện Dao Trì là ngày đêm sênh ca, tiếng sáo trúc vang vọng từ xa cũng có thể nghe thấy.
Tạ Phi nhìn Mộ Nha cô độc đứng tại khoảng không rộng lớn tại quảng trường trước điện Dao Trì, ngước nhìn bầu trời tối đen như mực, nghe những âm thanh náo nhiệt từ trong cung điện Dao Trì truyền vào tai, bỗng cảm thấy bản thân thật nực cười.
Cậu lại liếc nhìn thời gian, đã là mười một giờ năm mươi tám phút rồi.
Thì ra chỉ có một mình cậu... tin nó là thật. Thì ra sâu trong thâm tâm mình vẫn ôm chút hy vọng xa vời đó.
Nhưng....
Sắc mặt Tạ Phi bình tĩnh ngoài sức tưởng tượng, không có sự thất vọng hay buồn bã, ánh mắt dần tối lại, như một đầm nước chết. Cậu chậm rãi gỡ tai nghe xuống, lại không phái hiện ngón tay mình đang nắm chặt lấy tai nghe, các khớp ngón tay gồng lên trắng bệch.
Tạ Phi, mày đáng đời lắm!
Ném tai nghe xuống, Tạ Phi xoay người muốn bỏ đi. Nhưng Ngôn Nguyệt Bạch đứng phía sau bắt lấy tay cậu, mạnh mẽ đem cậu kéo trở lại, Tạ Phi bắt đầu có hơi tức giận, muốn vùng vẫy thoát ra, khóe mắt ngoài ý muốn lướt qua màn hình, giao diện phong cảnh tối mờ trên game bỗng nhiên được thắp lên một điểm sáng.
Một cái chấm sáng nho nhỏ, ánh sáng mỹ lệ.
Một chấm nhỏ, thắp sáng cả bầu trời. Đúng lúc này, kim đồng hồ chuẩn xác dừng lại ở con số 12 giờ, vô số những điểm sáng khác được thắp lên từ khắp các nơi trên núi Côn Lôn, kéo dài xuyên suốt toàn bộ sườn núi, giống như rồng vàng tỏa sáng, vùng vẫy thoát khỏi sự trói buộc, vươn mình bay lên.
Tạ Phi bị dọa sốc luôn rồi, không thể tin nhìn vào tràng cảnh trước mắt. Hình ảnh đẹp như mơ, không phải mình đang năm mơ đó chứ?
Nhưng con rồng này nào có chuyện chỉ có một ngàn chiếc!
Một giây trước còn là địa ngục đau khổ, một giây sau đã trở thành thiên đường hạnh phúc. Núi Côn Lôn âm u lạnh lẽo vừa rồi, từ giây phút ánh đèn đầu tiên xuất hiện, bỗng trở nên sôi động hẳn lên. Người chơi từ khăp các ngóc ngách, trong các bụi cỏ hay trốn phía sau các tòa nhà lần lượt bước ra, nếu không phải cầm đèn lồng thì cũng là cầm gậy sáng, không thì cũng đang nhảy múa tại chỗ, tưng bừng sôi nổi, có thể tính là cảnh đèn đuốc tưng bừng nhảy nhót hiếm thấy.
Tạ Phi chỉ nhìn thôi cũng giống như có thể cảm nhận được niềm vui ập tới.
Đồng thời kênh thế giới cũng bắt đầu bị đẩy tin một cách hung tàn, vô vàn những đóa hoa bị chôn vùng trong biển thông tin phát ra, bất kể là người tham gia hoạt động thả đèn hay không tham gia, bất kể là người đã biết trước hay giờ này mới nhận được tin tức, đều vui vẻ không biết mệt tham gia quân đoàn nhốn nháo này. Nhiều người bắt đầu từ chủ thành điên cuồng chạy về hướng núi Côn Lôn.
Khí thế rầm rộ lan tỏa toàn sever, rốt cuộc Diệp lạc ô đề đã làm chuyện này như thế nào?
Giờ khắc này Tạ Phi ngoài sốc cũng chỉ có sốc nặng, đến khi cậu lấy lại tinh thần, nhìn lại kênh thế giới thêm một lần nữa, liền thấy được những cái id quen thuộc xuất hiện. Người bang Nhược thủy tam thiên dùng tốc độ lốc xoáy hung hăng càn quét màn hình, tạm thời chiếm lĩnh kênh Thế giới.
(Thế giới) Nhược nữ tử: Tạm dừng một chút! Với tư cách nhà tổ chức hoạt động thả đèn, chúng tôi có lời muốn nói!!!!
(Thế giới) Đại thấp huynh: Khà khà, hội đèn đêm nay là hoạt động và ý tưởng lâm thời mới có. Nhưng nó có ý nghĩa vô cùng quan trọng, quan trọng đến mức chúng tôi cần tìm thêm rất nhiều người tới giúp đỡ. Cho nên nó được sắp đặt sẵn sẽ là một đêm phi thường đặc biệt.
(Thế giới) Yêu nghiệt khán tiện: Nói chung một người thường như tôi cũng đã bị cảm động, vậy bạn đã cảm nhận được chưa?
(Thế giới) Văn tử tuyệt sát 999: Bạn đã tìm được người đó hay chưa?
(Thế giới) Cà sa như hỏa: Bạn có đang tay trong tay cùng người ấy ngắm biển đèn trên đỉnh Côn Lôn chưa?
(Thế giới) Ngẫu nhĩ quân: Thân ái, đừng chần chừ nữa nha ~
(Thế giới) Kiệt xuất đích tiểu nhị bức: Thân ái, đừng do dự nữa nha ~
(Thế giới) Trung nhị bất thị bệnh: Thoát khỏi trói buộc nhân gian, nắm chặt tay người ấy! Ngẩng đầu nhìn về phía trước, kì tích đang được thắp sáng tại bầu trời phía trên đầu của chúng ta!
(Thế giới) Trẫm ngã kỳ thùy: Ba ngàn khúc sông, luôn có một bầu có thể cứu ngươi khỏi sự khô cạn; ngàn đèn chiếu sáng, luôn có một chiếc vì người mà thắp sáng!
(Thế giới) Nhược nữ tử: Nhược thủy tam thiên chứng nhận! Danh dự của Diệp lạc ô đề có thể đảm bảo! Cùng ngắm cảnh đẹp không mất tiền! Chúc mọi người có một buổi tối vui vẻ! (ps: Bang hội Nhược thủy tam thiên chính thức tuyển người nha ~~~ Thành tâm thành ý tuyển những chiến sĩ có lòng trong thiên hạ! Nhanh tới, nhanh tới, cầu đẩy ngã!)
Tiết tấu hung tàn của Nhược thủy tam thiên làm kinh ngạc hết thảy người chơi trong Cổ Vực, mọi người không khỏi bị lây nhiễm, không khí bắt đầu high đến đỉnh điểm. Kênh Thế giới mọi người chủ động spam tên của Diệp lạc ô đề cùng với Nhược thủy tam thiên, tâm trạng nhiều người cũng bắt đầu có chút biến hóa. Vừa vui vẻ trêu đùa vừa nhìn đèn sáng bay đầy trời, trái tim cùng loạn nhịp.
Người đó đang ở đâu? Có đôi có cặp vô thì ngọt ngào ân ái, kẻ độc thân trông ngóng kiếm tìm, quay đầu nhìn lại, thời khắc này chẳng phải chính là lúc ánh đèn rực rỡ nhất sao!
Nếu chỉ có ánh đèn, vậy đây chỉ có thể coi là cảnh đẹp hiếm thấy. Nhưng người bang Nhươc thủy tam thiên tất nhiên sẽ không chịu cô đơn, chưa bao giờ đi theo phong cách cứng ngắc thường ngày, bởi vậy họ dùng tiết tấu của bản thân, dẫn dắt tiết tấu của toàn bộ người chơi trong Cổ Vực.
Tạ Phi nhìn hết thảy, đôi con ngươi tĩnh lặng rốt cuộc cũng bị bao phủ bởi ánh đèn mê ly. Chớp nhẹ đôi hàng mi nhẹ nhàng run rẩy.
Lúc này màn hình của cậu bỗng nhảy ra khung chat Mật, cậu ngẩn ngơ, run rẩy mở khung chat ra.
Diệp lạc ô đề: Cảnh sắc đêm nay mỹ lệ không?
Diệp lạc ô đề: Cậu chờ tôi một lát, chiếc đèn chỉ thuộc về riêng cậu tôi lập tức mang qua.