Mộ Nha chạy thẳng tới khu dã ngoại, ánh mắt cậu bị che chắn bởi vô số đoàn thăm quan được tổ hợp từ hai bên đường, trên đầu mỗi người đều treo lên những cái tên vừa kì quái vừa vô liêm sỉ với đủ loại hình. Nhìn một lúc, Tạ Phi liền hiểu rõ mấy cái số liệu kia đại biểu cho cái gì.
Là số lượng đầu người, là Nhược thủy tam thiên, à không, là số đầu người đếm đến thời gian hiện tại do Diệp lạc ô đề giết. Vây xem toàn quá trình, ghi chép thủ công, nhóm người này rốt cuộc nhàn rỗi tới mức nào nha?
Cậu rất nhanh đã chạy tới nơi, từ xa Tạ Phi liền có thể nhìn thấy được rất nhiều người chơi đang phân tán rải rác ở trong rừng cây gần khu vực dã ngoại, những người đó còn đang không ngừng di động vi trí, gửi bong bóng chat nói chuyện một cách sôi nổi dị thường. Mộ Nha đi vào rừng cây tới dưới gốc một cái cây lớn, trùng hợp là nơi có thể nhìn tới khu vực mà tầm mắt mọi người đang tập trung, đó là một thung lũng nhỏ bị rừng cây bao quanh, phía dưới đang phát sinh thảm án.
Bên cạnh Mộ Nha có một người chơi cung tiễn thủ cũng đang đứng đó, hai người vốn cách nhau một khoảng, cả hai đều im lặng không có lên tiếng. Nhưng người đó rất nhanh liền phát hiện ra đồng chí Mộ Nha, nhiệt tình chạy qua lôi kéo nói chuyện, mà vừa mở miệng liền không dừng lại được nữa.
(Gần) Bạch liễu cá si: Anh em, mới tới hả? Có cần tôi nói một chút tình hình chiến đấu hiện tại cho cậu nghe không? Ở đây cũng đánh sắp được nửa tiếng đồng hồ rồi, cậu biết không, hiện tại cái người đang đánh với Diệp thần kia kêu Bỉ khắc đại ma vương, cũng được coi là một người cứng cỏi, đã bị giết rất nhiều lần rồi đó.
(Gần) Bạch liễu cá si: Nhìn thấy không? Người chơi dược sư kia là Cà sa như hỏa của Nhược thủy tam thiên, mẹ nó tên đó từ đầu đến cuối đều đứng ở đó cười, cười tới nỗi ông đây đều cảm thấy không rét mà run. Người bên Phong thành yên vũ vừa chết liền đem bọn họ cứu sống, sau đó lại giết! Đây là chuyện con người làm ra sao.
(Gần) Bạch liễu cá si: Bỉ khắc đại ma vương cũng là một tên điên, đã bị giết nhiều lần như vậy còn không chịu đăng xuất nha.... quyết đầu sống chết với mấy tên tai hại bên Nhược thủy, anh ta nhất định là chê mạng mình quá dài. Ai da người anh em, tôi đây lại hớt với cậu một chuyện ha, cậu có biết phu nhân nhà Diệp lạc bị người ta giết không, óa ha ha ha ha ha ha ha ha, cậu nói giết ai mà chẳng tốt cứ nhất định muốn giết tâm can bảo bối của Diệp lạc, mẹ nó cười chết tôi rồi, này không phải tự tìm đường chết sao? Cậu không biết đâu, hôm qua đại thần trên kênh thế giới gõ hai chữ 'ha ha' có bao nhiêu đáng sợ đâu!
(Gần) Bạch liễu cá si: Ai yoh, người anh em sao cậu không nói gì a? người anh em... cậu chính là Mộ Nha a... a ha ha ha ha ha ha.......
(Gần) Mộ Nha: Xin chào.
(Gần) Bạch liễu cá si: A ha ha ha tôi nhớ ra tôi còn có chút chuyện, đi trước nha!
Anh bạn xàm đến không dấu vết đi vô ảnh, vút một cái liền từ bên cạnh Mộ Nha biến mất. Tạ Phi bất lực lắc lắc đầu, sau đó lại liếc một cái tư thái ngược người tiêu sái xuất trần của Diệp lạc ô đề dưới thung lũng, cùng với đám người rớt sạch liên sỉ và đám người chơi đến chết cũng không chịu đăng xuất dưới kia, lại nhìn quần chúng vây xem hứng thú bừng bừng ở phía trên. Lại nói, không phải hôm qua mấy người còn lo lắng bản thân sẽ bị liên lụy tới à? Sao hôm nay toàn bộ đều chạy qua đây hóng hớt rồi là sao?
Đứng xem không bao lâu thì Tạ Phi cũng bỏ đi, một màn phản xã hội kiểu này vẫn là xem ít lại mới tốt, tài liệu của kiện y phục kia vẫn chưa thu thập xong đâu.
Nhưng là trong Cổ Vực ngày hôm nay, Nhược thủy rung lắc, hoa nở khắp nơi. Tạ Phi chẳng qua chỉ ở bản đồ dã ngoại này chạy một vòng liền phát hiện được ba cái hiện trường ám sát hung ác như vậy. Nơi đầu tiên là tiểu đội Vô địch cực tiện do Cúc phân thiên hạ dẫn đầu, hiện trường thứ hai là tổ đội Song long nhập hải một hát một đệm do Văn tử tuyệt sát 999 và Yêu nghiết khán tiện dẫn quân, còn chỗ cuối cùng là quân đoàn bạo cúc do Ngẫu nhĩ quân chỉ huy.
Thực ra trong khu vực này vẫn còn một đội nhân mã, là Liên hiệp đội 'Tay tàn cũng phải cứu thế giới' của Trung nhị và Tiểu Nguyệt Bạch cùng với những người đến chậm tự tổ đội với nhau. Tạ Phi vừa thấy mấy người họ lập tức xoay người bỏ chạy, đảng tay tàn có sự khát cầu mãnh liệt với thần nãi, sự khát cầu ấy đã có thể vượt qua sức tưởng tượng của nhân loại. Bọn họ sẽ tùy thời tùy khắc gào một câu: "Sữa tôi!!!"
Trời đất chứng giám, Tạ Phi chỉ muốn yên tĩnh đi đánh chút tài liệu mà thôi.
Bởi vậy nên Mộ Nha dứt khoát truyền tống về núi Côn Lôn, cậu cần tới núi Côn Lôn hái mấy loại thực vật làm nguyên liệu nhuộm cùng một bộ phối màu. Đi qua khu quảng trường phía trước Dao Trì, cậu lại nhìn thấy một nhóm người đen thùi lui nhào ra từ phía cự thạch phía trước dọa cho cậu sợ hết hồn. Không lẽ nào ở đây vừa phát triển thêm một cái npc giao nhiệm vụ mới?
Đúng lúc bên đó có mấy người vừa rời đi, Tạ Phi thông qua khe hở mới được tạo thành liếc một cái vào bên trong, trong đám id đen thùi lui đó, cậu nhìn thấy được Nhược nữ tử và Chiến địa kí giả oa cáp cáp. Lại nhìn đám văn tự trên đỉnh đầu bọn họ, thì ra là hội trường tuyển thành viên của Ủy ban Tình Yêu và Hòa bình.
(Gần) Nhược nữ tử: Đả cá thí đích lôi, chúc mừng, cậu đã được Hội ngân sách 'Ta đây có sữa ta kiêu ngạo' tuyển dụng! Cậu có thể đi tìm Cà sa như hỏa để tiếp nhận công việc.
(Gần) Đả cá thí đích lôi: Hả? Thần phu đại nhân nhà mấy người không có trong đoàn bơm sữa sao? Tôi muốn đút sữa cùng cậu ta a!
(Gần) Kiệt suất đích tiểu nhị bức: Kẻ nào dám đánh chủ ý lên Thần phu đại nhân nhà này giết giết giết giết giết giết giết giết giết giết giết +10086
............
Tạ Phi ngó nhìn xung quanh. Hình như không có ai chú ý đến cậu, chuồn nhanh thôi.
Nhưng không bao lâu, khung chat của Tiểu Nguyệt Bạch lại gửi tới.
Tiểu Nguyệt Bạch: Đại thần nhà cậu đúng là không phải người mà! Cậu biết anh ta vừa nói tặng quà gì cho lễ kết hôn của tôi không?
Mộ Nha: Cái gì?
Tiểu Nguyệt Bạch: 99 cái đầu người, chúc tôi hạnh phúc đong đầy, thiên trường địa cửu. Đây là chuyện người làm ra sao.
Tiểu Nguyệt Bạch: Điều quan trọng là Phong hạc cô nương mặt không đổi sắc nhận rồi!
Mộ Nha: Nén bi thương.
Tiểu Nguyệt Bạch: Đợi đến lúc hai người kết hôn tôi nhất định tặng cậu một tá thuốc bôi ngoài da 999, nhìn cậu có vẻ rất ngon!!
Tạ Phi xoay đầu qua nhìn khuôn mặt đẹp trai phẫn nộ của Ngôn Nguyệt Bạch, bình tĩnh nói: "Chúng ta đang ngồi ngay cạnh nhau, cậu nhất định phải gõ chữ nói chuyện với tôi sao?"
"Làm sao!" Cả người Ngôn Nguyệt Bạch co lại trên ghế, hai chân khoanh tròn, trên đùi để laptop ngẩng cổ qua nói: "Tôi thích thế đấy."
"Được, cậu thích sao thì vậy đi." Tạ Phi bất lực buông tha không buồn giảng giải với Ngôn Nguyệt Bạch nữa, xoay người tiếp tục chú tâm vào trong game. Có điều, 99 cái đầu người làm lễ vật kết hôn, thực là, sao anh ta có thể nghĩ tới được nhỉ......
Mộ Nha hái thảo mộc xong lại truyền tống đến một khu rừng khác, ở đây không thường xuyên làm mới ra một số quái Nhền nhện, đánh chết chúng có thể rớt ra một loại tơ nhện cực phẩm. Đẳng cấp quái không cao, chỉ là thời gian làm mới có chút chậm, cho nên khá là tốn thời gian. Mộ Nha rất kiên nhẫn đánh rồi đánh, sau khi đánh hết nửa tiếng đồng hồ cũng chỉ đánh ra được mười tổ tơ nhện. Đang nghĩ có nên trực tiếp chạy đi mua lấy một ít hay không lại phát hiện hình như xung quanh dường như có người đang nhìn mình chằm chằm.
Tỉ mỉ nghe ngóng, tiếng xào xạc của những lùm cỏ cùng lá cây càng ngày càng hỗn loạn. Tạ Phi lập tức cảnh giác, ầm thầm di dời vị trí, ngón tay đặt sẵn trên phím kĩ năng, chờ đợi phát động. Có điều đợi một lúc lâu cũng không thấy có ai xuất hiện, Tạ Phi cười lạnh nói.
(Gần) Mộ Nha: Đến rồi còn che che lấp lấp làm gì? Tôi rất bận, không có thời gian chơi trò trốn tìm với mấy người.
Nhưng bốn xung quang vẫn không có bóng dáng người nào, chính lúc Tạ Phi cho rằng trực giác của mình sai rồi thì có vài người từ phía sau thân cây dần dần lộ ra. Chính là người của Phong thành yên vũ, kẻ dẫn đầu dĩ nhiên là Hằng hà sa số.
(Gần) Hằng hà sa số: Không nghĩ tới cậu phát hiện bọn này nhanh như vậy, tôi vốn rất có tự tin vào thủ pháp ẩn giấu của mình.
(Gần) Mộ Nha: Vậy sao, vậy thực bất hạnh.
(Gần) Hằng hà sa số: Nga? Là cậu bất hạnh? Hay là tôi bất hạnh?
Cậu cho rằng đây là đang chơi trò chơi đại chiến giữa cảnh sát và kẻ cướp hả? Đây chỉ là một cái game, cho tôi xin, dù có giết được tôi cậu có thể chứng minh được cái gì. Có điều Tạ Phi vừa nghĩ một cái liền có thể hiểu được, mục tiêu chân chính của Hằng hà sa số vẫn luôn là cậu, những chỗ khác chỉ là sương khói. Mục tiêu của anh ta chính là giết chết cậu, coi như tát thẳng vào mặt Diệp lạc ô đề.
(Gần) Mộ Nha: Tùy.
(Gần) Hằng hà sa số: Thật bình tĩnh ha, tôi cũng bắt đầu hâm mộ Diệp lạc ô đề đó. Chỉ có điều, đến ngay cả nữ nhân của mình cũng không bảo vệ được, hắn ta sao được coi là đại thần chứ, dù cho có thắng được tôi thì đã sao.
(Gần) Mộ Nha: Ha, cậu cho rằng, cùng một sai lầm anh ta sẽ mắc đến hai lần sao? Còn có, không nên nhận lầm giới tính của tôi, tôi sẽ tức giận.
(Gần) Thiên thiên thụ: Lão đại, đừng có phí lời với cậu ta nữa. Cậu ta khẳng định là đang kéo dài thời gian đợi người tới cứu đâu, giết xong lại nói!
(Gần) Hằng hà sa số: Giết.
Giả vờ giả vịt dễ bị sét đánh. Mộ Nha nhanh chóng lui về phía sau, trong lòng lại không cảm thấy lo lắng chút nào cả, dường như thực kiên định bản thân nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì. Mà sự thực chính là vậy, khi Thiên thiên thụ cùng với vài người bên kia áp sát tới gần, chuẩn bị phát ra công kích thì một bóng trắng thoáng lướt qua, lên xuống vài lần, kĩ năng một cái lại một cái liên tiếp bắn ra, giống như trêu đùa với ánh lửa mỹ lệ, tinh mỹ mà chuẩn xác, những ánh lửa lấp lánh ấy bắn thẳng về phía mấy người kia.
Phong định, Diệp lạc. Tạ Phi có thể thấy người hiện đang chắn trước người cậu chính là Diệp lạc ô đề, khóe miệng khẽ câu thành nụ cười.
(Gần) Diệp lạc ô đề: Dám động vào người của ông đây, các ngươi dám sao.
Mà lúc này, trong phòng giám đốc công ty phát hành game Cổ Vực, đèn vẫn còn đang sáng, người bên trong chậm chạp không chịu tan ca. Hạ Thanh Hà ấn nhẹ mi tâm, hớp một ngụm cà phê, cầm lấy một tệp văn kiện bắt đầu đọc. Công việc, tiếp tục công việc, dường như chỉ có như vậy mới có thể làm trái tim anh ta không còn cảm thấy trống rỗng.
Sau đó, chính lúc anh ta rút ra một tập văn kiện, một phong bì thư màu trắng rơi ra ngoài. Hạ Thanh Hà hoài nghi nhặt lên xem, bên trên nằm ngay ngắn mấy chữ lớn 'Đơn nghỉ việc'.
Nét chữ này......
Hạ Thanh Hà gấp gáp mở phong thư ra, cầm lên tờ đơn bên trong quét mắt đọc một lượt nội dung của nó, lí do xin nghỉ cũng không có gì mới mẻ, mà người viết là Nhan Hòa.
Hạ Thanh Hà với Nhan Hòa từ buổi tối hôm đó cơ bản không nói với nhau được câu nào. Dù cho nơi ở của hai người cách nhau chỉ có vài bước chân, dù cho họ đang làm cùng một công ty, số lần gặp mặt lại không thường xuyên, mà có gặp mặt cũng chỉ gật đầu coi như chào hỏi rồi đi thẳng. Có một bức tường vô hình ngăn cách giữa hai người họ, mà không ai trong hai người có ý định vượt qua nó, hoặc nói, không có cách nào vượt qua được nó.
Nhìn đến 'Đơn nghỉ việc', Hạ Thanh Hà bắt đầu cảm thấy nôn nóng, ngửa cổ đem cà phê trong cốc uống hết, đi tới trước cửa sổ đừng một hồi lâu mới nhanh chóng xoay người, tóm lấy áo khoác chạy ra ngoài.
Anh ta chạy tới trước nhà Nhan Hòa mới phát hiện cửa nhà đã bị khóa chặt, gọi như thế nào cũng không có người đáp lời. Có lẽ do âm thanh của anh ta quá lớn, dẫn tới sự bất mãn từ hàng xóm, người nhà bên cạnh mở cửa chuẩn bị chửi người, sau khi nhìn thấy là Hạ Thanh Hà thì ngữ khí liền mềm mỏng xuống. Chỉ là có chút nghi hoặc khó hiểu.
"Nhan tiên sinh từ lúc cơm tối đã chuyển đi rồi mà, Hạ tiên sinh cậu không biết sao?"
"Chuyển đi rồi? Chuyển đi đâu?"
Hàng xóm lắc đầu, "Tôi cũng không biết, Hạ tiên sinh hai người không phải là bạn tốt sao? Gọi điện thoại hỏi thử đi."
Đúng, gọi điện thoại.
Hạ Thanh Hà vội vàng gọi tới số của Nhan Hòa, nhưng kết nối vài lần đều không có người bắt máy. Anh ta một mình sốt ruột đi qua đi lại dưới ánh đèn trước tòa chung cư, vừa đi vừa gọi, gọi đi gọi lại, điện thoại truyền đến lại chỉ có âm thanh báo bận.
"Tút -- tút -- tút ---" một tiếng lại một tiếng nối tiếp nhau, như đánh sâu vào trái tim anh ta, trái tim lúc này giống như bị đào rỗng. Cậu ấy biến mất rồi, không gặp lại nữa, giống như Tạ Phi của nhiều năm trước, hiện tại Nhan Hòa cũng vậy, đều dần biến mất trong tầm nhìn của anh ta.
Anh ta nhìn thấy những con bướm đêm bay lượn xung quang ánh đèn đường không chịu rời xa, cư nhiên thất thần nhìn tới quên hết tất cả.
Trong phút giây đó, cuộc gọi vẫn luôn báo bận đột nhiên có người bắt máy.
"Alo?"
"A Hòa, là tôi, cậu đi đâu rồi?" Hạ Thanh Hà cố gắng bình ổn tâm trạng của bản thân, nói chuyện như bao lần trước đó từng nói chuyện qua điện thoại với cậu, bình thường đến không thể bình thường hơn.
"Tôi đang ở sân bay, chuẩn bị làm thủ tục lên máy bay rồi."
"Cậu... không quay lại nữa sao?"
"Có lẽ sẽ không." Âm thanh của người đối diện có chút nghèn nghẹn, dừng một chút lại nói: "Xin lỗi, không báo trước cho cậu."
Hạ Thanh Hà trầm mặc hồi lâu, nghe âm thanh nhốn nháo từ sân bay truyền tới, lại qua một lúc mới nói: "Tại sao lại rời đi, bởi vì tôi sao? Tôi nói rồi, tôi là muốn yên tĩnh suy nghĩ một thời gian, không phải......"
Nhan Hòa không đợi anh ta nói xong liền ngắt lời, "Ví dụ giờ tôi nguyện ý lưu lại, cậu có thể đáp lại tình cảm của tôi sao?"
Hạ Thanh Hà ngây ngẩn, chậm chạp không đáp lời. Nhan Hòa ngược lại cười nói, "Không thể đáp lại đúng không? Nếu như vậy, tách ra là lựa chọn duy nhất cũng như tốt nhất. Nếu không cả đời này tôi đều không có cách nào buông tay. Cho nên, tôi rời đi là vì chính bản thân mình, cậu không cần phải tự trách."
"Nhưng....."
"Đến giờ làm thủ tục rồi. Có duyên sẽ gặp lại." nói xong, Nhan Hòa tự mình ngắt cuộc gọi. Dứt khoát, quyết đoán.
Cánh tay nắm chặt điện thoại của Hạ Thanh Hà buông thõng xuống, lúc ngẩng đầu nhìn những ngọn đèn đường kia, đôi mắt một trận đau nhức. Thực ngốc a, cậu cho rằng đến bước này rồi tôi còn không nghe ra sao? Kì thực cậu không tất yếu đến giờ phút cuối cùng vẫn tìm cách giải vây giúp tôi.
Tạm biệt, rốt cuộc là hẹn không gặp lại hay là lần sau lại gặp? Vấn đề này có ai có thể trả lời cơ chứ.
Người dịch: Hana_Nguyen