Đó là một khối bia đá, chính xác mà nói là một khối bia không còn nguyên vẹn, trên bề mặt là những đường nứt vỡ chằng chịt chỉ còn lại hơn một nửa. Bên trên dùng loại văn tự cổ xưa viết một chữ "Trấn", cùng nửa chữ 'Hồn' bên cạnh.
(Đội ngũ) Nhất thoa yên vũ: Bia Trấn hồn?
(Đội ngũ) Mộ Nha: ừ.
Mộ Nha đem bia trấn hồn thu vào hành trang, lại phi nhanh về phía cửa ra vào phó bản, bên đó đang đứng sừng sững nửa còn lại của bia trấn hồn, quần chúng đều bị nửa bia đá đó thu hút, ngay cả Yêu nghiệt khán tiện cũng tạm thời buông tha nguyền rủa của mình.
Một đoàn người đi theo sau Mộ Nha tới cửa ra vào phó bản, Văn tử tuyệt sát lúc này mới nhớ ra, trước đây Tạ Phi cũng từng tới phụ bản này một lần, cũng lấy đi bia đá tàn khuyết đó. Chỉ có điều lần trước là do Tạ Phi dựa vào vận may vô địch của bản thân đào ra, còn lần này là bị Diệp lạc ô đề lắc ra.
(Đội ngũ) Văn tử tuyệt sát 999: Tôi nhớ ra rồi, tấm bia trấn hồn này sau khi hợp nhất, quỷ khí đến từ hoàng tuyền sẽ bị trấn áp thêm lần nữa, đào hoa viên khôi phục diện mạo như cũ.
(Đội ngũ) Thiên địa kiếp hồi: Tôi cũng nhớ ra nè, trên bài giới thiệu của nhà game về phó bản này, khu đào hoa nguyên này vốn là khu tiên cảnh, nhưng đáy của nó liên thông với cửa vào của hoàng tuyền, cho nên vẫn luôn có bia trấn hồn trấn áp. Không ngờ tới xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bia trấn hồn bị vỡ làm quỷ khí xâm chiếm nơi đây, cho nên Đào hoa nguyên mới bị chồn vùi dưới lòng đất, chỉ đợi người có duyên đến tìm ra nửa khuyết còn lại mới có thể tạm thời phục hồi diện mạo của Đào hoa nguyên.
(Đội ngũ) Nhất thoa yên vũ: Nhưng đến cùng cũng chỉ là một cái truyền thuyết mà thôi, những người tới đây đào bảo cơ hồ chưa từng có ai đào ra được nửa còn lại của tấm bia đá đó. Tôi nhớ hình như có người nói, nhiều năm trước có người đào ra được, nhưng không có ảnh chụp làm chứng cứ, không biết là thật hay giả. Dù sao khôi phục cũng chỉ là tạm thời, người chơi rời khỏi phó bản liền khôi phục bộ dáng vùng đất chết.
(Đội ngũ) Diệp lạc ô đề: Ha ha.
(Đội ngũ) Yêu nghiệt khán tiện: Diệp thần ngài lại nháo cái gì đó!
La Khanh chỉ cười không nói. Không cần Tạ Phi nói, anh ta cũng có thể đoán ra được người đào ra được bia đá năm đó là cậu. Ngoài cậu ra làm gì có ai có vận khí có thể sánh ngang với Phu nhân nhà anh cơ chứ. Huống hồ, nhìn hành động của Tạ Phi, rõ ràng mục đích cậu đến đây chính vì nửa miếng bia đá này.
Nhưng là cậu ấy trăm cay ngàn đắng khôi phục lại tiên cảnh để làm cái gì nhỉ? Tận hưởng phong cảnh sao?
(Đội ngũ) Diệp lạc ô đề: Phu nhân, cậu có thứ cần dùng tới ở phó bản này sao?
(Đội ngũ) Mộ Nha: Đúng vậy. Tôi lập tức khôi phục nguyên dạng của nó, tất cả nhìn cho kĩ ha.
Nói xong, Mộ Nha đi tới nửa tấm bia đá trước cửa ra vào phó bản, chọn sử dụng nửa còn lại trong túi hành trang, lại tưới Phục nguyên thủy chuẩn bị từ trước lên, lập tực bề mặt bia phát ra ánh sáng bạch sắc lung linh, khoảng ba giây sau, một khối bia đá hoàn chỉnh đã xuất hiện trước mặt mọi người. Bên trên là chữ: Bia Trấn hồn.
Ba chữ vừa lớn vừa đen như mực, lại giống màu huyết sắc lắng đọng, có chút dọa người. Mà trong lúc mọi người còn đang nghi ngờ khó hiểu tại sao phó bản không có biến hóa gì thì màu mực của ba chữ lớn kia bắt đầu thấm ra mực nước, giống như những giọt nước mắt, từng giọt từng giọt lướt trên bề mặt bia đá, thấm vào mặt đất.
Bia đá khóc than, nước mắt cùng máu đen dung nhập hoàng tuyền, nghịch chuyển luân hồi.
Tạ Phi cùng Văn tửu tuyệt sát đã thấy qua một lần, cho nên không cảm thấy kinh ngạc là bao. Những người khác thì ngạc nhiên không thôi, ngay cả Diệp lạc ô đề cũng bất giác chăm chú hẳn lên.
Các giọt mực càng chảy càng nhiều, đến khi toàn bộ bề mặt bia đá nhiễm một tầng màu đen, lấy Bia Trấn hồn làm trung tâm, kì tích xuất hiện rồi. Vạn vật bắt đầu phục sinh, mặt đất đen sậm dần khôi phục thảm cỏ xanh thẳm hoàn chỉnh. Cây khô đâm chồi ra lá non, chỉ trong thời gian ngắn ngủi, hoa đào nở rộ. Tầm nhìn của mọi người cũng dần sáng lên, càng ngày càng sáng, đến khi khắp vùng trời đất đều thay đổi một diện mạo mới, trời xanh mấy trắng thêm lần nữa xuất hiện tại nơi đây.
Tiếng nước từ nơi xa truyền tới, một dòng nước trong vắt bắt nguồn từ Bia Trấn hồn dọc theo đường rãnh, uốn lượn thành dòng ôm trọn khu Đào hoa nguyên.
Cả quá trình, góc nhìn của tất cả mọi người đều bị cố định, chỉ có thể đứng im tại vị trí chờ đợi tất cả khôi phục lại như ban đầu, sau đó họ mới có quyền lợi tự do hoạt động.
(Đội ngũ) Thiên địa kiếp hồi: Hệ thống quá lừa đảo, một nơi đẹp như thế này cứ vậy bị cưỡng ép biến thành một vùng bi thảm ảm đạm. Có điều thiết kế đồ họa của Cổ Vực đúng là có lương tâm ha, không lãng phí thời gian chúng ta đến đây đào bảo lâu như thế.
(Đội ngũ) Yêu nghiệt khán tiện: Ách, rõ ràng là công lao của Thần phu đại nhân nhà này có được không?
(Đội ngũ) Diệp lạc ô đề: Cũng không nhìn xem là phu nhân nhà nào.
(Đội ngũ) Nhất thoa yên vũ:......
(Đội ngũ) Thiên địa kiếp hồi: Diệp lạc cậu có thể đừng đắc ý như vậy được không?
(Đội ngũ) Diệp lạc ô đề: Phu nhân nhà anh đây rất tốt, đó là sự thực. Phu nhân cậu đang làm cái gì?
Tạ Phi liếc mắt nhìn kênh đội ngũ một cái, tiếp tục động tác hái ngắt đơn điệu nhàm chán trong tay.
(Đội ngũ) Mộ Nha: Hái cánh hoa.
(Đội ngũ) Diệp lạc ô đề: Hái cánh hoa làm cái gì?
(Đội ngũ) Mộ Nha: Làm y phục mới cho anh.
Tạ Phi thế nhưng là một người không có chút tế bào lãng mạn nào, tất nhiên cũng sẽ không biết ba chữ 'tạo bất ngờ' là cái gì. Nhưng dù có như vậy, La Khanh chỉ cần nhìn thấy sáu chữ 'Làm y phục mới cho anh' cũng bất ngờ vui vẻ một trận. Cho nên nói... đêm nay bận rộn lâu như vậy, Tạ Phi là vì muốn hái cánh hoa làm y phục cho mình sao? Nghĩ tới đây, khuôn mặt La Khanh liền tràn đầy ý cười.
(Đội ngũ) Diệp lạc ô đề: Phu nhân, Tôi hái cùng cậu.
(Đội ngũ) Mộ Nha: Không cần, gần đủ rồi, cũng chỉ có ít tác dụng mà thôi.
(Đội ngũ) Diệp lạc ô đề: Vậy những tài liệu khác đâu? Cần tôi giúp đỡ không (mỉm cười)?
(Đội ngũ) Mộ Nha: Không cần, mấy ngày nay tôi đã thu thập đủ rồi.
(Đội ngũ) Diệp lạc ô đề: Mấy ngày trước cậu bận rộn không thèm quan tâm đến tôi đều là vì đi thu thập tài liệu sao?
(Đội ngũ) Mộ Nha: ừ.
Tạ Phi không nghĩ nhiều, chuyện sao liền trả lời như thế. Dưới cái nhìn của cậu, La Khanh làm cho cậu nhiều đồ như vậy, cậu chỉ làm bộ y phục coi như quà đáp lễ. Nhưng cậu dĩ nhiên quên mất một chuyện, lúc này hai người đang nói chuyện trên kênh đội ngũ, vừa rồi mấy người kia bị phó bản giày vò cho chết đi sống lại, kết quả mới biết thì ra là Thần phu đại nhân vì làm quần áo cho phu quân nhà mình a... làm quần áo... hâm mộ đố kị hận a!
(Đội ngũ) Thiên địa kiếp hồi: (vịn tường quỳ đất)
(Đội ngũ) Nhất thoa yên vũ: (vịn tường quỳ đất)
(Đội ngũ) Văn tử tuyệt sát 999: (vịn tường quỳ đất)
(Đội ngũ) Yêu nghiệt khán tiện: (vịn tường quỳ đất)
Luận bàn cách khoe khoang ân ái một cách cao cấp khí chất nhất.
Lại nhìn qua Diệp lạc ô đề, tên chết tiệt đó đang điên cuống chạy đến bên cạnh Mộ Nha, từ đằng sau đem cậu ôm vào lòng.
(Đội ngũ) Diệp lạc ô đề: Phu nhân, đêm nay tôi thực hạnh phúc.
Mộ Nha bị cái ôm đột ngột của anh ta làm đơ người một hồi, động tác trên tay bất giác ngừng lại. Mà từ góc độ nhìn qua của bọn Thiên địa kiếp hồi, chỉ thấy hai người đó đang ôm ấp giữa rừng hoa đào thơ mộng, Bạch y Vũ sư cùng Thanh y Dược sư nhã nhặn thanh lịch, cảnh đẹp ngỡ lạc vào cõi tiên.
Mấy người lần lượt lắc đều kêu gào đau khổ, Núi vàng cứ vậy bị bàn tay đen kia bắt cóc mất rồi, đúng là bi kịch lớn của Cổ Vực mà. Thật không dám nhìn thẳng, không dám nhìn thẳng a, vẫn là nhanh chóng rút lui thôi.
Tạ Phi thất thần một lúc, dường như nhớ ra bên cạnh còn có người khác, nhưng vừa nhìn một cái, đội ngũ chỉ còn lại cậu với Diệp lạc ô đề. Hể oh?Những người khác đi đâu mất rồi? Tạ Phi nghi ngờ khó hiểu, thầm nghĩ chắc bọn họ không muốn làm bóng đèn ngàn oát nên sớm chạy mất dạng rồi, nghĩ xong lập tức cảm thấy xấu hổ.
(Đội ngũ) Mộ Nha: Anh tính ôm tới lúc nào?
(Đội ngũ) Diệp lạc ô đề: Ôm đến già.
Tạ Phi da mặt mỏng vừa nhìn thấy câu ôm đến già này liền không bình tĩnh nổi nữa. Cậu giống với những cặp đôi nam nữ yêu nhau ngoài kia, sẽ cảm thấy ngọt ngào, nhưng càng nhiều chính là......
(Đội ngũ) Mộ Nha: Những lời nói kiểu này về sau không được nói bừa.
(Đội ngũ) Diệp lạc ô đề: Phu nhân không thích sao?
Không phải không thích, nếu là Tạ Phi khi mới gặp Hạ Thanh Hà, sẽ vì câu nói này mà vui vẻ hết nửa ngày. Nhưng Tạ Phi của sau này càng thêm hiểu một câu nói, đó là câu nói trong cuốn tiểu thuyết nào đó đã từng viết: Đừng nói vĩnh cửu một cách nhẹ nhàng, chia xa mới thấy hoang tàn cô đơn.
Gặp được La Khanh, cậu cũng bắt đầu học được buông tay, lấy hết dũng khi tiến về phía trước. Chậm rãi đến gần anh, trung thực đối mặt với anh, học được cách tin tưởng. Nhưng có một số chuyện không phải một sớm một chiều có thể thay đổi.
(Đội ngũ) Mộ Nha: Ừm.
La Khanh nhìn chữ 'ừm' Mộ Nha gửi qua lại trầm mặc hồi lâu. Anh là người có tính cách khá tùy ý, lời nói tình tứ đến miệng liền thốt ra, sẽ không suy ngẫm nhiều như vậy, mà vừa rồi anh thực sự cảm thấy rất vui rất hạnh phúc. Sự vui vẻ đó làm anh quên mất Tạ Phi đã từng trải qua những gì, tiếp nhận thêm một người nữa không dễ dàng như thế nào.
Anh không thể gặp cậu lúc cậu đơn thuần nhất, cũng không thể bên cạnh cậu lúc cậu đau khổ nhất, lúc anh gặp cậu cậu đã là viên đá bị mài dũa hết cạnh sắc nhọn, một Tạ Phi điềm tĩnh như nước, một Tạ Phi chỉ vì một câu 'tôi đau lòng' của anh mà lệ nóng ướt mi.
Có lẽ La Khanh vẫn không phát hiện ra rằng, thực ra Tạ Phi so với anh càng thêm cẩn thận càng thêm quý trọng phần tình cảm này.
Thấy Diệp lạc ô đề hồi lâu không trả lời, chỉ im lặng ôm cậu như cũ, Tạ Phi cho rằng anh đang mất hứng. Trái tim nôn nóng có điểm bất an, thầm nghĩ có phải bản thân phản ứng quá mãnh liệt rồi không, định nói gì đó phá vỡ tình trạng này lại thấy Diệp lạc ô đề bắt đầu nói chuyện lại.
(Đội ngũ) Diệp lạc ô đề: Được, mọi chuyện đều nghe theo phu nhân ~ chỉ là tôi nghe lời như thế, phu nhân có phải nên thưởng gì đó không nha (mỉm cười)?
Được rồi, tôi lại nghĩ nhiều rồi, tên này nào có cái gọi là mất hứng chứ.
(Đội ngũ) Mộ Nha: Không có.
(Đội ngũ) Diệp lạc ô đề: Nếu Phu nhân không có, vậy thì tôi thưởng cho cậu có được không?
(Đội ngũ) Mộ Nha: Đây là cái logic kiểu gì chứ?
(Đội ngũ) Diệp lạc ô đề: Phong cách logic nhà họ Diệp.
Cảm ơn anh đã thành thực nói cho tôi biết, tôi xin trả lời là tôi không thích. Tạ Phi lẩm nhẩm trong lòng, khóe miệng nhếch lên, chọn vào nút chụp ảnh màn hình.
(Đội ngũ) Mộ Nha: Vậy thưởng cái gì?
(Đội ngũ) Diệp lạc ô đề: Bí mật (mỉm cười), qua hai ngày nữa phu nhân sẽ biết. Cũng gần mười một giờ tối rồi, đã rất muộn, phu nhân nhanh đi ngủ đi. Ngày mai lúc thầy giáo đến lớp học nhìn thấy hai vành mắt đen sì của học sinh sẽ bị trừng phạt yoh ~
(Đội ngũ) Mộ Nha: Ách, tôi off.
Vốn dĩ Tạ Phi tính toán làm xong bộ y phục này mới đăng xuất, nhưng nếu La Khanh đã nói vậy, ngày mai làm cũng không muộn.
Một đêm không mộng mị, Tạ Phi ngủ một giấc ngon lành đến tự tỉnh. Chỉ là đến sáng sớm ngày tiếp theo, cậu bất giác kiểm tra xem hai mắt mình có bị quầng thâm hay không, kiểm tra xong mới bị dọa ngốc một lúc, ý thức được bản thân đang làm cái gì, cậu bất giác đỏ mặt, Tạ Phi mày đang làm cái gì đây chứ! Nghe lời đến thế à, có quầng thâm hay không thì đã làm sao? Lẽ nào anh ta thực sự có thể trừng phạt mày chắc?
Lại nói này kia sao có thể gọi là trừng phạt chứ? Chính là nhân cơ hội làm bừa thì có.
Tạ Phi thầm nghĩ, trong lúc vô ý lướt nhìn thấy hai bên má hồng hồng của mình trong gương, cả người cậu cứng ngắc mất một lúc lâu, sau đó cậu nhanh chóng chạy đi dùng nước lạnh rửa mặt, trái tim đập rộn rang trong lồng ngực.
Biểu cảm vừa rồi, giống hệt với cậu lúc mới biết yêu của thời cấp ba.
Người dịch: Hana_Nguyen