Tạ Phi bưng trà từ nhà bếp trở lại, thấy Ninh Hàn đứng trước màn hình máy tính nhìn đến xuất thần. Tiểu Vũ sư tên gọi Trung nhị bất thị bệnh trên màn hình vẫn đang hô to gọi nhỏ ông chủ Ninh giống như đang gọi hồn, vừa gào thét vừa cho đám tiểu quái chà đạp đi qua đi lại thi thể mình.
"Cậu ấy nói, tâm can đau đớn, mắc loại bệnh Ông chủ Ninh tiếp tế không đủ liền chết ngay tức khắc." Tạ Phi bình tĩnh nói mấy câu.
Sắc mặt Ninh Hàn không chút gợn sóng nói: "Vậy sao."
"Có muốn nói chuyện với cậu ấy một lúc không?"
"Không cần." Ninh Hà nói:"Tôi mệt, đi phòng khách trên lầu nghỉ ngơi một lát."
Ninh Hàn đi lên lầu, Tạ Phi nhìn theo bóng lưng anh ta hồi lâu không nói, lại xoay đầu nhìn tới Trung nhị bất thị bệnh đang nằm phơi xác đằng kia, cầm lên điện thoại gửi tin nhắn cho La Khanh: Ninh Hàn đến. Nghĩ nghĩ, lại thêm một câu: Sắc mặt anh ta không tốt lắm.
Gửi tin nhắn đi xong, Tạ Phi đang nghĩ xem anh ấy có về sớm một chút không, không nghĩ tới cậu lại đợi được một người khác -- Tên bạn xấu vạn năm trong truyền thuyết Cố Tiêu.
"Hi~" Tên Cố Tiêu này chính là hoa hoa công tử trong truyền thuyết, dựa vào cái bản mặt thanh tú mượt mà như sinh viên đại học, cùng với tuyệt kĩ tán gái xếp tầng chồng lớp, tố chất tâm lý có thể hold được bất cứ vai diễn nào, là một cành cây độc lập vững chắc trong thế giới hoa hoa cỏ cỏ. Tự mang theo kĩ năng chào hỏi làm gia tăng giá trị thân mật, người gặp người thích hoa gặp hoa nở.
Mà con người này tâm trí kiên định, dưới môi trường thế giới toàn gay có thể đứng thẳng không cong.
Vừa nhìn Tạ Phi liền cảm thấy người trước mặt có hơi quen mắt, nhưng cũng không nhận ra là anh giai phục vụ trong nhà hàng ngày hôm đó, thấy anh ta xách theo hòm thuốc, lập tức phản ứng được anh ta là đến xem Ninh Hàn.
"La Khanh gọi điện thoại cho tôi, Tiểu Hàn Tử ở phòng nào đấy? Về rồi cũng không tới tìm tôi báo cáo, thực là nên đâm." Cố Tiêu đúng kiểu vừa gặp đã quen, nói chuyện với Tạ Phi không chút xa lạ. Chỉ là Tạ Phi nghe anh ta nói cái từ 'nên đâm' liền ngẩn một hồi, trong đầu bỗng nghĩ tới hình ảnh Dung ma ma.
Cố Tiêu là bác sĩ, anh ta có mở một phòng khám tư nhân. Ninh Hàn và thủ hạ của cậu ta nếu bị thương không tiện đi bệnh viện khám liền tới chỗ anh ta xử lý. Trong thế giới của bác sĩ Cố, bác sĩ là lớn nhất, bệnh nhân không nghe lời liền nên đâm, đâm thành kinh lạc tiểu đồng nhân. Bởi vậy bác sĩ Cố mặc dù là bác sĩ Tây y, nhưng phương pháp châm cứu trong đông y lại nhuần nhuyễn lưu loát.
Lần này cực kì mong đợi có thể đi tìm Tiểu Hàn Tử về thử châm mới cho mình, anh ta bịch bịch bịch chạy lên trên lầu, quen đường quen nẻo mở cửa phòng khách đi tìm Ninh Hàn. Đi tới bên giường híp mắt nhìn sắc mặt trắng xanh của Ninh Hàn, phát ra âm thanh khà khà, "Tiểu Hàn Tử, cậu đúng là thiếu đâm mà, lần sau tôi đem phòng khám bệnh của tôi sửa thành nhà để xác là được rồi, với kiểu tự giày vò này của cậu, tuyệt đối là chết rất nhanh."
Cái gì mới là thằng bạn xấu xa, nhìn Cố Tiêu là biết liền.
Ninh Hàn mở mắt, ánh mắt lạnh lùng quét một lượt, không chút động tĩnh. Cố Tiêu đã quen với bộ mặt người chết của Ninh Hàn, không thèm quan tâm, bắt đầu giày vò Hộp thuốc với Tiểu Hàn Tử của anh ta. Tạ Phi ở bên cạnh im lặng nhìn, thỉnh thoảng làm trợ thủ bất đắc dĩ cho Cố Tiêu, ngược lại cũng không làm ảnh hưởng gì tới công việc của anh ta. Hai người đó cũng không kiêng kị khi cậu đứng đó, ngôn từ động tác vẫn như thường ngày.
Cố Tiêu càng nhìn Ninh Hàn lông mày càng nhíu chặt, bàn tay vốn đang bắt mạch cũng đã chuyển hướng đến trước ngực Ninh Hàn, lột áo của Ninh Hàn ra, quả nhiên lồng ngực còn đang được cuốn băng y tế, có một số nơi còn có vết xanh tím thật đậm.
"Được xử lý qua rồi, là ai băng bó vết thương cho cậu đấy?" Giọng điệu của Cố Tiêu bắt đầu không tốt, "Cái tài nghệ này cũng dám băng bó vết thương cho người khác, chê mệnh quá dài đúng không?"
Cố Tiêu lập tức gỡ hết ra, từ trong ra ngoài kiểm tra lại một lần nữa. Tạ Phi đứng đó nhìn, thấy những vết thương trên người Ninh Hàn mí mắt nhịn không được giật giật một cái.
"Chuyện gì xảy ra? Không phải lần này đi chỉ vì bàn chút chuyện làm ăn thôi sao?" Giọng điệu của Cố Tiêu cũng bình tĩnh hơn nhiều, bắt đầu hỏi.
"Thất bại." từ đầu tới cuối Ninh Hàn rất lãnh đạm, ngữ điệu chậm rãi, đôi mắt sâu không thấy đáy, "Lão già chết tiệt đó nhìn trúng tôi, dĩ nhiên ngu xuẩn hứa hẹn đem một nửa địa bàn dâng cho tôi, chỉ cần tôi ở bên lão một năm."
Nghe lời này, bàn tay của Cố Tiêu hơi chậm lại, "Loại chuyện như vậy không phải đã kết thúc từ nhiều năm về trước rồi hả?
Ninh Hàn nói, "Mấy năm nay tôi bận rộn tẩy trắng sự nghiệp, luôn có một vài kẻ cho rằng tôi đã đem móng vuốt của mình nhổ sạch sẽ rồi."
Cố Tiêu nhướn mày lắc lắc đầu, "Tiểu Hàn Tử đại nhân, nếu anh đây mà là gay, nhìn thấy cậu trên đài diễn mà không động chút tâm tư, vậy đúng là uổng kiếp làm nam nhân. Cậu nói có phải hay không ha, Tạ Phi?"
Câu chuyện bỗng chuyển đến trên người Tạ Phi, mắt thấy ánh nhìn của hai người kia đều đặt trên người mình, Tạ Phi nhất thời không biết trả lời ra sao. Nhưng Cố Tiêu lập tức nói thêm: "Có điều trong lòng Tạ Phi nhà chúng ta khẳng định chỉ có một mình tên La Khanh kia, ừm, thực đáng tiếc."
Tôi trở thành Tạ Phi của nhà mấy người từ lúc nào thế hả? Tạ Phi âm thầm xấu hổ.
"Đói chưa? Tôi đi nấu chút đồ ăn nhé." Câu này của Tạ Phi là nói với Ninh Hàn, trả lời lại là Cố Tiêu, mà trả lời còn đặc biệt tích cực, bala bala báo ra một chuỗi. Tạ Phi quyết đoán bỏ qua cậu ta, dựa theo ý nghĩ của mình để làm.
Sau khi làm xong bữa tối, lại nhàn rỗi không có chuyện gì làm nên tiếp tục làm thêm chút đồ ăn vặt, làm xong vẫn chưa thấy La Khanh trở về. Cậu xoay người tới phòng khách lấy điện thoại, phát hiện có tin nhắn của La Khanh gửi tới: Anh về nhà một chuyến, hôm nay có thể không về nữa, em về nhà thì bảo Cố Tiêu trở về (mỉm cười).
Về nhà một chuyến? Hôm qua không phải mới về sao, còn có khả năng không quay trở lại? Tạ Phi nghĩ sao cũng thấy chuyện không quá đúng, liền gửi dấu hỏi chấm qua, nhưng cũng chỉ như muối bỏ bể, đợi mãi cũng không có tin nhắn phản hồi.
Có lẽ do bản thân nghĩ nhiều đi, anh ta về nhà có thể xảy ra chuyện gì cơ chứ. Tạ Phi lắc đầu đem những suy nghĩ linh tinh trong đầu hất ra ngoài, tiếp đó đem đồ ăn bưng lên cho Ninh Hàn, lại gọi Cố Tiêu xuống ăn cơm -- kết quả là, Tạ phu nhân dùng kĩ năng nấu ăn của mình chinh phục được Bác sĩ Cố và ông chủ Ninh. Người muốn được thưởng thức nhất La đại nhân lại chỉ có thể ôm hận không có duyên thưởng thức.
"Cậu không cần lo lắng, cậu ta chắc lại bị ông già gọi về đánh cờ rồi." sau khi biết chuyện La Khanh trở về nhà chính, Cố Tiêu khuyên nhủ.
"Đánh cờ?" Tạ Phi khó hiểu.
"Ừ, cùng ông ngoại cậu ta." Cố Tiêu ăn xong miếng cơm cuối cùng trong bát, lại uống một ngụm canh, sau đó thỏa mãn xoa xoa bụng chính mình, "La Khanh không nói với cậu hả? Chuyện này liên quan đến chuyện chung thân đại sự của La Khanh nha, nói chung phải qua cửa của vị này. Cũng có thể nói, nếu ông ấy không gật đầu đồng ý, chuyện của cậu và La Khanh bất kể ba mẹ anh ta có đồng ý cũng không thành."
Tạ Phi lắc đầu, chuyện trong nhà, cậu với La Khanh chưa từng nói với nhau.
"Nói như này đi, gia đình La Khanh ba đời đều làm trong quân đội "Cố Tiêu nói: "Còn chuyện La Khanh vì sao không đi, chính vì lúc mười mấy tuổi bị ông cụ nhà cậu ta gọi tới đanh cờ một lần, mà lần này là bởi vì cậu, còn lần trước là vì Ninh Hàn. Ông cụ nhà cậu ta cũng không phải quan to chức lớn gì trong quân đội, quân hàm không cao, cũng đã về hưu nhiều năm. Nhưng tình huống của ông cụ có hơi đặc thù, mặc dù không đáng chú ý, nhưng giống như một cây ốc vít quan trọng, rất nhiều người phải nể mặt ông cụ.
Nhưng tính tình ông cụ cố chấp muốn chết, quá coi trọng danh dự, lúc La Khanh kết giao bằng hữu với Ninh Hàn, ông cụ suýt thì đánh gãy hai chân cậu ta. Có điều La Khanh so với ông cụ càng cố chấp hơn, cho nên cậu ta chơi cờ thắng ông cụ, nhưng từ đó cũng bị cắt đứt con đường tiến vào quân đội. Ông cụ đã mở miệng, ai cũng không dám giúp đỡ La Khanh trên con đường đó. Cho nên lần này, cậu ta nhất định sẽ không thua, cậu có thể một trăm một vạn lần yên tâm. Có lẽ qua hai hôm thì La Khanh có thể quay trở lại rồi."
Nhưng là.... thực sự như vậy sao? Qua hai ngày anh ấy thật sự có thể trở lại sao?
Nếu.. nếu như La Khanh kiên quyết ở cùng một chỗ với cậu, vậy anh ấy không thể kết hôn, không thể có con cái của riêng mình, đối với tính cách cố chấp của ông cụ mà nói, thực sự có thể chấp nhận sao?
Cố Tiêu thấy Tạ Phi trầm mặc một lúc lâu, cũng hiểu được việc bản thân an ủi không có bao nhiêu tác dụng, thầm nghĩ bản thân lắm mồm, La Khanh không nói chi tiết, chỉ sợ cũng vì không muốn Tạ Phi quá lo lắng.
Mà đúng lúc này, trong thư phòng ở một nơi nào đó.
La Khanh đang đối mặt với một ông cụ đã tầm thất tuần, hai người đang đánh cờ vây, La Khanh thủ cờ đen, đối phương đi cờ trắng, hai người ngươi tiến ta lùi, mỗi lần hạ cờ đều phải suy nghĩ do dự nửa ngày, nhưng tình thế cục diện thực sự thiên biến vạn hóa.
"Suy nghĩ tới đâu rồi?" ông cụ hỏi.
La Khanh cười lắc lắc đầu, "Con nói rồi, con không cần suy nghĩ, ông ngoại trí nhớ của người dường như không tốt bằng trước đây rồi."
"Trí nhớ của ta có tốt hay còn cần thằng nhãi nhà mi nhắc nhở sao?" Ông ngoại của La Khanh tên gọi là Tần Chính, lúc trước khi còn ở trong quân đội là người quản lí trực tiếp của La Lập Hằng, La Lập Hằng thấy ông đều phải ngoan ngoãn cúi đầu, trừ trận cướp vợ lần đó dậy được chút dũng khí, những lúc khác còn không cứng rắn bằng thằng con nhà mình. Chẳng có cách nào, trong quân đội bị dạy dỗ thành sợ luôn rồi, ông cụ cũng chính là tử huyệt của ông ta. Mà La Khanh lại không có sự cố kị đó, mặc dù anh từ nhỏ là do Tần Chính nuôi nấng mang theo bên người, nhưng phương thức biểu hiện sự kính già yêu trẻ trong mắt La Khanh không giống với người thường. Cho nên Tần Chính cũng không nghĩ tới có thể khống chế được La Khanh chỉ bằng một câu nói," Tôi chỉ có một đứa cháu ngoại, cậu muốn nhà này tuyệt hậu sao?"
La Khanh đặt cờ, một tiếng 'lách cạch' vọng ra, "Con người chỉ có một đời, ông muốn con vì một đứa nhỏ hi sinh cả cuộc đời mình? Ngài có đời sau, đó là mẹ con; mẹ con có đời sau, đó là con. Cho nên nói hai người đều không có tuyệt hậu, là con tuyệt hậu, con không gấp mọi người gấp gáp làm chi?"
"Hàm hồ! Ăn nói linh tinh!" Tần Chính tức giận quát, hai tay nắm chặt quải trượng đập xuống nền nhà, "Anh cho rằng dựa vào cái miệng đó của anh có thể thuyết phục được tôi?"
La Khanh ngồi thẳng người dậy, "Trừ chuyện không thể sinh con có điểm nào không tốt chứ. Con không thể sinh cho em ấy, em ấy cũng không thể sinh con cho con, rất công bằng còn gì. Nếu con cùng người phụ nữ khác kết hôn, con không cần sinh con mà cô ấy phải chịu khổ mười tháng, đó mới là không công bằng, không phù hợp với hướng tới sự tốt đẹp và hài hòa của xã hội."
Tần Chính sắp bị lí lẽ cong vẹo của La Khanh làm tức điên, cho nên bình thường không có việc gì ông cụ khẳng định không gọi thằng cháu ngoại nhà mình tới đây. Mặc dù nói thằng cháu ngoại nhà mình rất được lòng người lớn, cái miệng cũng rất ngọt, nhưng nó hiển nhiên là sự kết hợp giữa những sự mâu thuẫn, vừa có thể làm ông cụ yên lòng nhưng cũng có thể đem ông tức chết.
"Anh ở cùng một chỗ với một thằng đàn ông muốn để mọi người sau này nhìn anh bằng ánh mắt như thế nào?" Tần Chính nói: "Anh cũng là nhân vật có tiếng tăm, sẽ có một ngày có đám chó săn hay đám lợn nào đó đào ra toàn bộ sự việc."
La Khanh cười, "Ha ha."
Tần CHính ghét nhất chính là bộ dáng này của thằng cháu nhà mình, mỗi lần nghe nó nhẹ cười hai tiếng chỉ muốn nhấc gậy đập qua.
"Anh nghĩ cho kĩ đi, đến lúc đó đừng có hối hận."
"Ông ngoại ngài yên tâm, con thế nhưng là cháu ngoại của ngài Tần Chính nhá, từ trước tới nay không biết hai chữ 'Hối Hận' viết như thế nào." La Khanh cười nói.
"Hừ." Tần Chính hừ một tiếng, không nói thêm nữa. Không khí cũng trở lên im ắng, chỉ có âm thanh quân cờ chạm vào bàn cờ vang vọng khắp phòng.
Một lúc lâu sau mới nghe La Khanh nói một câu: "Con thực sự rất yêu em ấy, hai mươi sáu năm chỉ có một lần. Con muốn bảo vệ bên cạnh em ấy một đời, giống như ông ngoại giành cả đời làm bạn với một bức ảnh vậy."
............
Trời đã vào đêm, Tạ Phi cuối cùng cũng không có kêu Cố Tiêu đưa mình về, bản thân lưu lại trong biệt thự của La Khanh. Ninh Hàn cũng không rời đi, bị Cố Tiêu mệnh lệnh nằm nghỉ ngơi ở đây, Tạ Phi dĩ nhiên biến thành người trông coi anh ta. Ninh Hàn quen với chuyện một mình một không gian, nên Tạ Phi cũng không tới làm phiền anh ta, chỉ thỉnh thoảng chạy qua nhìn một cái. Lần này vừa tiến vào liền thấy Ninh Hàn đang ngồi dưới nền nhà, vịn vào thành giường đang rót rượu uống. Sắc mặt Tạ Phi lập tức biến đen.
"Nếu anh muốn uống rượu, tôi có thể kêu Tô Lê qua uống cùng anh." Tạ Phi đi qua, bình tĩnh nói."
Cánh tay cầm ly rượu của Ninh Hàn lập tức cương cứng tại chỗ, chậm chạp đặt xuống. Hai chữ 'Tô Lê' đúng là nhược điểm chí mạng của anh ta.
Người dịch: Hana_Nguyen