09.
Không chỉ vậy, trên mạng còn bắt đầu đưa tin tôi với Vệ Lẫm ly hôn.
Công ty của nhà Vệ Lẫm khởi nghiệp bằng ngành may mặc truyền thống.
Sau khi ba mẹ anh ta qua đời, một mình bà nội Vệ Lẫm gắng gượng chèo chống tới khi anh ta tốt nghiệp. Lúc bọn tôi quen nhau, công ty đó đã nằm trên bờ vực phá sản rồi.
Là tôi làm người mẫu cho anh ta, quay video giao hàng livestream, mới vực dậy nổi công ty.
Bọn tôi là chủ blog tình nhân rất nổi tiếng trên Weibo.
Một khi những tin tức thế này xuất hiện, chưa cần tôi tung ra chứng cứ, thì cũng bắt đầu có người chụp ảnh quay phim cảnh Vệ Lẫm với kl mập mờ với nhau rồi.
Bao gồm cả thằng bé kia.
Vệ Lẫm gửi tin nhắn cho tôi, giận dữ mắng tôi cả trẻ con cũng không tha.
Có vẻ như anh ta giận thật rồi, nói muốn ly thì ly.
Tôi thì không muốn dây dưa với Vệ Lẫm thêm bất cứ một ngày nào nữa.
Nên hẹn anh ta ra cục dân chính ngay và luôn.
Lúc bước vào đại sảnh, anh ta lại tính đổi ý.
Tôi giễu cợt nói: “Không thương con anh à? Đừng có để tôi xem thường anh!”
Anh ta không nói lại, chỉ ảm đạm đẩy cửa bước vào.
Nhân viên cục dân chính nói bọn tôi có ba mươi ngày suy nghĩ lại.
Vệ Lẫm lên tinh thần ngay lập tức, khao khát nhìn tôi: “Mạn Mạn, ý trời rồi.”
Tôi cau mày, lạnh lùng nói: “Vệ Lẫm, toà án kế bên. Cứ đợi phán quyết của toà luôn đi!”
“Chỉ ba mươi ngày cũng không muốn chờ? Em gấp cái gì?”
“Sao không gấp? Anh ở ác gặp ác, nếu tôi còn đeo cái danh nghĩa vợ anh trên người, chẳng lẽ phải chờ nhặt xác cho anh sao?”
Vệ Lẫm sượng mặt ngay, sau đó nhìn tôi một cách đầy khó tin: “Khương Mạn! Cô nguyền rủa tôi?”
“Sao? Quan hệ của tụi mình bây giờ, không lẽ tôi còn phải chúc phúc cho anh à?”
“Cô…”
10.
Vì cảm xúc của Vệ Lẫm hôm nay rất kích động, nên chúng tôi thuận lợi ly hôn, trong ngày đã lấy được chứng minh ly hôn của toà án.
Anh ta áy náy trong lòng nên lúc phân chia tài sản, chia cho tôi rất nhiều tiền, tôi lấy hết.
Nhưng như vậy không có nghĩa là tôi bỏ qua cho anh ta.
Tôi mất đi một đứa con, mất nửa cái mạng, còn vì anh ta mà hao phí tám năm thanh xuân.
Nếu anh ta thẳng thắn sớm hơn một chút, thậm chí là nói với tôi lúc tôi mới mang thai em bé, thì tôi cũng có thể tự thuyết phục bản thân chia tay vui vẻ với anh ta.
Nhưng anh ta lại nghĩ rằng tôi bụng mang dạ chửa dễ ăn hiếp, có thể cho qua chuyện này cũng như ngáp phải một con ruồi.
Anh ta nghĩ nhiều rồi.
Anh ta không hiểu, sở dĩ lúc bé tôi canh cánh trong lòng chuyện gia đình đơn thân là vì lúc đó tôi còn nhỏ, suy nghĩ chưa chín chắn, lại bị bạn bè trêu chọc. Sau này lớn hơn, chỉ còn thấy đau lòng cho mẹ một mình khó khăn nuôi dưỡng tôi lớn khôn.
Sống trong gia đình đơn thân không có nghĩa là tôi không yêu bản thân. Từ nhỏ cho tới lớn, tình yêu mẹ dành cho tôi luôn luôn hoàn chỉnh, từ nhỏ mẹ đã dạy tôi, tôi xứng đáng với bất kỳ thứ gì trên thế giới này.
Thế nên tôi tuyệt đối không cần một gã đàn ông đã ngoại tình, còn có con rơi.
Kiều Vận tìm được số điện thoại của tôi, lén gọi cho tôi, cây ngay không sợ chết đứng nói: “Chị à, giờ chị đã có tất cả những thứ chị muốn rồi, còn chưa thể bỏ qua cho bọn tôi hay sao? Ít nhất chị cũng phải lên mạng giải thích mọi chuyện chứ.”
“Được mà!” Tôi cười nói.
“Cái gì? Chị… Chị…” Cô ta không tin vào tai mình, cà lăm luôn.
“Sao, không cần phải không?” Tôi nói mát.
“Không không phải, tôi… Tôi chỉ…” Tiếng nức nở lại vang lên phía đầu dây bên kia.
“Chị, chúc chị hạnh phúc. Cho dù chị có tin em hay không, nhưng chuyện của em với A Lẫm năm năm trước thật sự chỉ là sự cố mà thôi. Em chưa bao giờ muốn làm chị tổn thương, còn Tiểu Bảo, thằng bé vô tội.”
Bọn họ rất xứng dôi, cứ biểu diễn cái thiết lập hình tượng giả dối đó, tự cho là đúng, tự mình yêu mình.
“Tôi tin hai người vô tội, các người chỉ vô tình trần truồng, cô vô tình dạng chân ra cho anh ta tạo sản phẩm, cô vô tình không uống thuốc, không biết trên đời này có cái gọi là phá thai, vô tình sinh con, vô tình cố ý dẫn một thằng nhóc vài tuổi đến dự đám cưới của tôi. Tội nghiệp quá! Cô rất ngây thơ, tôi lo cho chỉ số thông minh của cô lắm, có khi nào IQ con cô cũng có vấn đề không!”
“Chị… Chị cứ phải nói khó nghe vậy sao? Thôi bỏ đi, suy cho cùng vẫn là bọn em sai, chị muốn mắng thế nào cũng được. Em chỉ hy vọng chị niệm tình vợ chồng với A Lẫm, tha cho anh ấy, giải thích rõ mọi chuyện.”
“Gấp gì đâu? Lát về tôi giải ngay.”
“Cảm ơn chị.” Cô ta nghẹn ngào, hình như khóc tiếp.
Giờ mà khóc cái gì, sau này còn phải khóc dài dài, cảm ơn tôi sớm quá rồi.
11.
Tôi up thẳng đoạn ghi âm lên acc chính, show luôn đơn thuốc phá thai của mình, caption chỉ ghi đúng hai chữ: [Giải thích].
Muốn tôi giải thích chứ gì?
Vừa hay có luôn giọng của nữ chính ôm bụng bầu chạy lại thuyết phục hơn nhiều.
Đoạn ghi âm đó ngay lập tức làm cộng đồng mạng bùng nổ, vì nó đủ hấp dẫn, không hợp luân lý bình thường, lại là tin tức ngoại tình, rất phù hợp để tung tin giật gân.
[Không phải chứ! Không phải chứ! Nghĩ mình là nữ chính ôm bụng bầu bỏ trốn thật à?]
[Chị ơi vô tội chỗ nào zẫy, ở chỗ chị tự nguyện không cho người ta đeo bao à? Nếu không thì là Vệ Lẫm cưỡng hiếp, nếu bị cưỡng hiếp sao không báo cảnh sát? Xong chuyện rồi không chịu uống thuốc, mang thai sản phẩm của một thằng đàn ông lạ mặt, rồi sẵn tiện đẻ luôn? Chị trâu bò quá đi!”
[Uống say mà còn ấy ấy nổi hả? Người anh em à, tự mình gạt mình thì được, chứ người khác có bị ngu quái đâu.]
[Cái này là lừa cưới nhỉ? Cặp nam nữ khốn nạn này đừng buông đôi tay nhau ra đi làm khổ người khác nhé.]
…
Vệ Lẫm lấy số khác gọi tới chất vấn tôi: “Cứ phải quậy cho khó coi vậy à? Khương Mạn, không ai muốn tổn thương cô hết. Tiểu Vận cũng không có lỗi, lần đó là hai người bọn tôi say rượu làm bừa, không ai tỉnh táo.”
“Đúng rồi, hai người không muốn tổn thương tôi, còn tôi thì khác. Có nằm mơ tôi cũng muốn các người chết không an ổn.”
“Không có lỗi? Hai người vô tội? Vệ Lẫm anh nghĩ tôi là con ngu à? Say ngất ra đó anh còn cương nổi hả? Say ngất ứa ừa nhau xong lại ngất tiếp à? Không xử lý hậu quả, tôi bỏ thuốc cho anh câm hay gì mà không nói? Lừa tôi tận năm năm? Tôi bắt anh giấu giếm tới tận lúc tôi mang thai năm tháng như một con ngu à?”
“Khương Mạn, cô cứ không chịu bỏ qua thế à?”
“Anh chết thì tôi cho qua. Chỉ cần anh còn sống, là tôi thấy mình sống không bằng chết.”
“Cô…”
Tôi cúp máy ngang, cãi với anh ta cũng không ích gì. Phải khiến anh ta thật sự mất hết tất cả, huỷ diệt thứ mà anh ta quan tâm nhất, cho anh ta nếm trải đau đớn giống như tôi. À không, phải khổ sở hơn tôi gấp mười lần, tôi mới có thể bỏ qua.
Tôi tin tưởng anh ta như thế, toàn tâm toàn lực giúp đỡ anh ta, cân nhắc tất cả vì anh ta. Anh ta không thích xã giao, tôi đãi bôi hoặc từ chối giúp. Dạ dày anh ta không tốt, không thể ăn cay, một cô gái miền nam như tôi ăn cơm cùng anh ta, đến một hột tiêu cũng không cắn. Công ty anh ta thiếu vốn, tôi đưa hết số tiền mình tích góp ra, còn vay mượn bạn bè.
Bà nội anh ta xảo quyệt cay nghiệt đến thế, nói chuyện lúc nào cũng móc mỉa tôi. Tôi sợ anh ta khó xử, trước giờ cái gì nhịn được là nhịn hết, cẩn thận lấy lòng bà ta.
Tôi đã nghĩ dù sao tôi cũng không sống với bà nội của anh ta. Người tôi muốn cưới là Vệ Lẫm. Tôi nghĩ chỉ cần trái tim chúng tôi ở bên nhau, thì cuộc sống của bọn tôi sẽ ngày càng tốt đẹp, ngày càng hạnh phúc.
Kết quả thì sao? Cuối cùng tôi có cái gì? Một cái đám cưới có con rơi do tình một đêm sinh cho anh ta, nó ôm chân tôi khóc lóc, kêu tôi đừng cướp ba của nó.
Mặt mũi của tôi, danh dự của tôi, cả mẹ tôi nữa, bị cả nhà bọn họ giẫm dưới chân nghiền nát.
Tôi bỏ qua kiểu gì?
12.
Tôi mở máy tính lên, đọc hợp đồng mới trong tay, vội phê duyệt, bàn bạc.
Dạo này có rất nhiều nhãn hàng, và cả đối thủ cạnh tranh với công ty nhà Vệ Lẫm muốn hợp tác với tôi.
Tôi không dám nghỉ ngơi, chỉ cần tôi vừa chợp mắt, là lại thấy đứa con máu tươi đầm đìa của mình xuất hiện ngay trước mắt. Trước đây tôi sợ nóng nhất, nhưng bây giờ mới mở điều hoà một tí là đổ mồ hôi lạnh
Bên này tôi đau như chết đi sống lại, bên kia bọn họ lại nhàn nhã vui sướng chơi trò chơi gia đình, hưởng thụ sản nghiệp tôi cực cực khổ khổ gầy dựng lại cùng Vệ Lẫm.
Dựa vào đâu cơ chứ?
Trên đời làm gì có chuyện tốt như thế được?
Internet là thứ thần kỳ nhất của thế kỷ hai mươi mốt, nó có thể giúp một công ty đang trên bờ vực phá sản đông sơn tái khởi, cũng có thể khiến một công ty đang phát triển mạnh mẽ sụp đổ trong phút chốc.
Dạo này hẳn là Vệ Lẫm rất đau đầu, khách mua online boom hàng liên tục, hết đợt này đến đợt khác.
Bên ngoài, người huỷ hợp đồng cũng nhiều vô số kể.
Sau khi ly hôn, tôi cầm đi phần lớn số tiền mặt lưu động hiện có.
Chỉ mới ngắn ngủi nửa năm trôi qua, anh ta đã nợ nần chồng chất.
Anh ta cũng từng vô số lần gọi điện cầu cứu tôi, nhưng rất hiếm khi tôi bắt máy. Lâu lâu có linh cảm mới bắt máy, vừa chọc chó vừa nghe anh ta kể lể mình thảm bại cỡ nào, khó khăn ra sao.
Cũng chỉ đến lúc này, tôi mới thật sự cảm nhận được sự hối hận của Vệ Lẫm.
Tôi chịu đau chịu khổ, anh ta rơi vài giọt nước mắt, nói mấy câu chó má thì hối hận được đến đâu.
Anh ta chỉ đang hối hận mình giấu không kỹ, bị tôi phát hiện ra mà thôi.
Tôi muốn anh ta thật sự rơi xuống vực sâu, mới nhớ đau suốt đời.
Cứ lúc người ta xui xẻo thì tai bay vạ gió cũng hay kéo đến, mà cũng có lẽ là quả báo của anh ta tới rồi.
Vì chuyện tiền nong, anh ta với Kiều Vận càng lúc càng gây gổ thường xuyên. Đến một ngày kia, họ lái xe trên đường rồi lại cãi nhau, Kiều Vận tức giận giành tay lái với Vệ Lẫm, xe tông vào hàng rào đường quốc lộ.
Cả người cả xe đều rơi xuống đường, may mà bên dưới là động ruộng tươi tốt, họ vẫn giữ được cái mạng.
Nhưng phía dưới của Vệ Lẫm lại bị tổn thương, sau này không thể có con.
Giờ đây đứa con của Kiều Vận đã trở thành huyết mạch duy nhất nhà họ Vệ.
Cô ta có thể đi ngang trong nhà, cả bà nội Vệ Lẫm cũng phải ngoan ngoãn trước mặt cháu dâu.
Nhưng ai nào có ngờ, định mệnh chính là nhà soạn giả hoàn hảo nhất, nhịp điệu trầm bổng cứ nhịp nhàng vang lên, có ai đoán trước được tương lai sẽ xảy ra chuyện gì?
Có thể là vì di chứng của tai nạn giao thông lần trước, Vệ Lẫm đột nhiên phát bệnh ung thư máu.
Nghe nói nhà anh ta có xu hướng di truyền căn bệnh này, hình như ông nội anh ta cũng chết vì bệnh này, ba anh ta mất sớm nên chưa phát hiện có bệnh.
Tuỷ thích hợp nhất để hiến, đương nhiên là từ con trai ruột của anh ta.
Kết quả là, đứa bé trông giống anh ta như thế, lại chẳng phải con ruột Vệ Lẫm.
Mà Vệ Lẫm thì vẫn luôn tự cho rằng mình đúng, chưa từng đi xét nghiệm ADN.
Bà nội anh ta tức tới ngất xỉu.
Kiều Vận định chạy, ai ngờ mới rời khỏi tpmg đã bị bà nội Vệ Lẫm tìm được.
Vệ Lẫm tự lo cho mình còn không xong, đợi sức khoẻ anh ta hơi tốt lên, xuất viện, thì bà nội và Kiều Vận đã đánh nhau tới đồng quy vu tẫn, cùng rơi xuống sân thượng.
Bà nội anh ta liệt nửa người, còn Kiều Vận cũng liệt mất hai chân.
Lúc tôi biết được những tin này, thì ngay lậo tực bán hết tài sản ở tpmg, đưa mẹ với Kỳ Kỳ đi nơi khác.
Tiền kiếm được trong lúc này đã đủ cho chúng tôi cả đời no đủ.
Ba mẹ của Kỳ Kỳ ai cũng có gia đình riêng, nhiều năm rồi không liên lạc, nên tpmg cũng không ràng buộc được cậu ấy.
Bọn tôi đều cho là con giun xéo lắm cũng quằn, nên không tiếp tục dây dưa vô bổ với họ nữa.
Lúc rời khỏi tpmg, xe có đi ngang một quán bar đang tổ chức tiệc cưới, tôi cứ thấy như mình đang nằm mộng.
Chợt nhớ lại lúc còn đi học, đã từng thấy hai câu.
[Mọi chuyện ở quá khứ, đều chết vào hôm qua. Mọi chuyện ở tương lai, bắt đầu từ ngày hôm nay.]
Cả đời tôi vẫn còn rất dài, sau này tôi sẽ sống lại một lần nữa.
Ngoại truyện: Vệ Lẫm.
Tôi không biết sao năm đó mình lại giữ đồng tiền đó lại.
Chỉ nhớ sau một đêm kiều diễm, trên tủ đầu giường xuất hiện một tờ giấy note ngập tràn khiêu khích.
[Tên nhóc thô lỗ, kỹ thuật quá kém. Nhưng chị đây không chơi không, boa chú em một tệ đó.]
Tôi vốn định ném đồng tiền đó đi, nhưng rồi lại nhặt lên.
Tôi cứ nghĩ là chuyện này đã qua, ai ngờ Kiều Vận lại dẫn con tới tìm.
Bà nội với cô ấy cùng nhau khuyên tôi, nói trẻ con vô tội, Khương Mạn cũng sẽ làm mẹ, sẽ không nhẫn tâm thế đâu.
Kết quả, em ấy không chỉ ác với người khác, mà đối với chính bản thân mình còn ác hơn, phá mất đứa con của bọn tôi.
Lúc thấy đứa bé không còn hơi thở, tôi đã gặp ác mộng cả một tháng liền.
Cuộc đời tôi cũng giống như mất đi khống chế, Khương Mạn từng yêu tôi bao giờ, thì giờ lại hận tôi bấy nhiêu.
Cho dù tôi có trấn an thế nào, em ấy cũng khó dễ đủ đường, em ấy xem tôi như kẻ thù một sống một còn, từng bước huỷ diệt hết tất cả mọi thứ của tôi.
Chuyện xấu cứ xảy đến liên tục, cả thời gian phản ứng tôi cũng chẳng có.
Vừa xuất viện đã nghe tin bà nội và ả đàn bà kia cùng té xuống sân thượng.
Công ty đã hoàn toàn phá sản, con cũng không phải của tôi.
Vì trò cười này mà tôi mất đi con ruột, mất đi Khương Mạn, mất hết tất cả.
Đời tôi giờ là một mảnh hỗn loạn.
Ả đàn bà đó được người nhà đón về. Giờ tôi mới biết, tình một đêm của ả không chỉ có mình tôi, ả cũng không biết đó là con ai. Chỉ vì nhìn thằng nhóc đó giống tôi nên ném con cho tôi.
Cuối cùng, đứa trẻ bị họ tống vào viện mồ côi, không phải con tôi thì tôi chả có hảo tâm nuôi dưỡng, mà chính tôi giờ đây cũng khó tự lo cho thân mình.
Người hảo tâm quyên tuỷ cho tôi chỉ có tám điểm tương thích.
Nhưng tôi không đợi kịp, chỉ có thể sử dụng luôn.
Điều đó có nghĩa là, phản ứng bài xích sẽ rất lớn.
Ngày nào tôi cũng phải dùng rất nhiều thuốc, bà nội liệt nửa người, tôi không có tiền mời hộ lý, lại phải đi làm.
Giờ tôi đã hết cách, chỉ đành vứt hết mặt mũi đi cầu xin Khương Mạn.
Chúng tôi từng bên nhau tám năm, tám năm đó em ấy yêu tôi biết bao nhiêu, trong lòng chỉ có mỗi mình tôi.
Em ấy thấy tôi thê thảm như bây giờ chắc cũng hả giận rồi đi.
Mặt mũi không mài ra ăn được, giờ cả việc sống tôi cũng cần rất nhiều can đảm, mà chết thì lại không dám chết, vì bà nội chỉ còn có mình tôi.
Nhưng tpmg đã không còn hình bóng Khương Mạn, em ấy đã hoàn toàn biến mất.
Ôi người con gái nhẫn tâm! Nhưng bây giờ tôi cũng không cách nào tìm được em, tôi không có chút tin tức gì về em ấy cả.
Bà nội gắng gượng được bảy tám năm, rồi mất.
Trên đời này giờ chỉ còn lại một mình tôi, tôi không có động lực sống tiếp.
Tôi lái xe đến chỗ ba mẹ mất mạng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!