Giang Trừng ở bên cạnh nghe như lọt vào sương mù, hỏi Giang Phong Miên: "A cha, hai người đang nói chuyện gì?". Lại hỏi Nguỵ Vô Tiện: "Cái gì Ôn Húc ép người Lam gia đốt Vân Thâm Bất Tri Xứ?? Tại sao ta nghe không hiểu các ngươi đang nói cái gì vậy?"
Nguỵ Vô Tiện vẻ mặt phức tạp, không biết nên nói cho Giang Trừng nghe từ khúc nào.
Giang Phong Miên mở miệng nói: "A Trừng, việc này nói ra thì rất dài, ta và a Tiện không phải cố tình giấu ngươi, việc này liên luỵ quá nhiều, cũng liên quan đến sự tồn vong của Giang gia chúng ta, cho nên chúng ta không thể không thận trọng. Nhưng chuyện đến lúc này, cũng không cần phải gạt ngươi nữa, đợi lát nữa a Tiện sẽ nói cho ngươi nghe mọi chuyện".
Giang Trừng nhíu mày, tuy trong lòng có nghi vấn, nhưng cũng không nói gì nữa.
Giang Phong Miên trấn an Giang Trừng xong, thần sắc nghiêm trọng xoay người hỏi Nguỵ Vô Tiện: "A Tiện, kế tiếp ngươi định làm như thế nào?"
Ngón tay nguỵ Vô Tiện lùa vào mái tóc, cảm giác một trận đau đầu nói: "Đi một bước tính một bước, Giang thúc thúc, ta muốn theo Lam Trạm trở về Cô Tô, mặc kệ thế nào, ta nhất định phải bảo vệ Lam Trạm".
Giang Phong Miên thấy tâm ý của hắn đã quyết, biết hắn nắm chắc, nên không nhiều lời nữa, "Như vậy cũng tốt, bất quá chuyến này đi vạn sự cẩn thận, ta sẽ phái một số tu sĩ đi theo ngươi đến đó, không đến bước đường cùng, thì đừng dùng Trần Tình, càng không cần dùng đến thứ kia".
Nguỵ Vô Tiện biết Giang Phong Miên nói thứ kia là chỉ cái gì, khẽ cười cười, nói: "Giang thúc thúc người yên tâm đi, chỉ khi Ôn thị lộ ra sự tàn bạo của chúng, tiên môn bách gia mới có thể hăng hái phản kháng, trước lúc đó, ta sẽ cố gắng không mang lại phiền phức cho Giang gia, không đến bước đường cùng, sẽ không sử dụng thuật pháp quỷ đạo".
Giang Phong Miên sợ Nguỵ Vô Tiện xúc động, nhưng hiện giờ đã thực sự yên tâm, nói: "A Tiện, trong lòng ngươi tự có chừng mực là được rồi, nhớ kỹ bảo vệ tốt chính mình mới là quan trọng, hiểu không?"
Nguỵ Vô Tiện liên tục gật đầu.
Giang Phong Miên nói: "A Trừng, a Tiện, các ngươi về trước đi, ta đã biết việc này, các ngươi cũng không cần quá mức lo lắng, ta lập tức viết thư gửi đến Cô Tô, để Trạch Vu Quân có sự chuẩn bị trước".
Sau khi hai người đi ra chưa được bao xa, Giang Trừng đã gấp không chờ nổi hỏi Nguỵ Vô Tiện rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
"Nói ra thì rất dài, vừa đi vừa nói chuyện đi"
Nguỵ Vô Tiện đem hết thảy mọi chuyện quan trọng sẽ phát sinh, đại khái kể qua một lần cho Giang Trừng nghe, Giang gia diệt vong, bách gia tấn công Kỳ Sơn Ôn thị, còn có sư tỷ và mình qua đời, kể cả chuyện sau khi biến thành Mạc Huyền Vũ vạch trần Kim Quang Dao, cùng với chuyện Vân Thâm Bất Tri Xứ bị đốt cháy sắp tới.
Giọng điệu Nguỵ Vô Tiện rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức giống như đang kể chuyện của người khác. Ủng hộ chính chủ vào ngay { ТгumTruуeЛ . VИ }
Giang Trừng từ lúc bắt đầu trên mặt đầy vẻ không tin tưởng, đến cuối cùng càng lúc càng trầm mặc.
Sự im lặng kéo dài thật lâu giữa hai người.
Nguỵ Vô Tiện cũng đoán không ra suy nghĩ lúc này của Giang Trừng, trong lúc suy nghĩ miên man, thì Giang Trừng sắc mặt nặng nề mở miệng nói: "Cho nên ngươi tu luyện thuật pháp quỷ đạo, là bởi vì đưa kim đan cho ta".
Nguỵ Vô Tiện nhún nhún vai, trên mặt hoàn toàn là vẻ thờ ơ nói: "Lúc đó cũng không có cách nào khác, ngươi cũng đừng quá để ý, lại nói hiện giờ kim đan của chúng ta không phải đều còn rất tốt hay sao".
Nghe vậy, Giang Trừng đột nhiên nắm cổ áo Nguỵ Vô Tiện gào lên: "Những việc này tại sao ngươi không nói sớm cho ta, còn chuyện hiện tại nữa, vì sao nói cho a cha mà không nói cho ta? Nguỵ Vô Tiện, chẳng lẽ ta không đáng để ngươi tin tưởng như vậy hay sao??"
Nguỵ Vô Tiện nghiêm mặt giải thích: "Không phải Giang Trừng, ta tin tưởng ngươi! Nhưng ta sợ ngươi xúc động làm ra chuyện gì đó phải hối hận, chỉ dựa vào Giang gia chúng ta, là không thể chống lại được Kỳ Sơn Ôn thị hiện nay, khi ta vừa trở về, cũng là không có chút manh mối nào, chỉ nghĩ phải trở nên lớn mạnh, cho nên ta kết thúc việc học sớm, chỉ có trở nên lớn mạnh rồi thì mới có thể bảo vệ Giang gia, bảo vệ các ngươi vào lúc mấu chốt."
Giang Trừng đột nhiên buông Nguỵ Vô Tiện ra, lại hỏi: "Cho dù như thế, chuyện ngươi kết thúc việc học sớm có liên quan gì?"
Nguỵ Vô Tiện nói: "Ngươi còn nhớ hồi nãy ta kể trong sơn động ở Mạc Khê Kỳ Sơn, ta và Lam Trạm giết con rùa Huyền Vũ kia không?"
Nguỵ Vô Tiện dừng lại một chút, không đợi Giang Trừng đáp lại, đã nói tiếp: "Có một thanh kiếm đen trong xác của con vương bát đó, Âm Hổ phù sau này của ta chính là làm từ thanh kiếm này, ta và Giang thúc thúc từ Cô Tô trở về không tới mấy ngày, đã âm thầm lẻn đi giết con vương bát đó, hiện giờ thanh kiếm đó cũng đã bị ta luyện hoá khống chế, giấu đi rồi".
Giang Trừng giận dữ nói: "Không phải ngươi nói Âm Hổ phù kia oán khí sâu đậm, lại khó khống chế, tại sao ngươi còn muốn đụng vào?"
Y vừa nổi cơn hung dữ lên, Nguỵ Vô Tiện càng hung dữ hơn, thấp giọng quát: "Bởi vì ta sợ, chỉ cần có thể bảo vệ Giang gia vượt qua lần diệt tộc này, cái gì ta cũng làm, cùng lắm thì cứ làm tà ma ngoại đạo trong mắt người đời".
Nhìn vẻ sắc bén tàn nhẫn lập loè trong mắt Nguỵ Vô Tiện, Giang Trừng đột nhiên có chút kiệt sức cả về thể xác lẫn tinh thần, chưa bao giờ cảm thấy thống hận vì chính mình không đủ lớn mạnh như thế.
Nguỵ Vô Tiện nhìn Giang Trừng khó chịu như vậy, giọng điệu hoà hoãn lại, an ủi: "Sự tình cũng còn chưa đến mức tệ như thế, không bị ép đến đường cùng, ta sẽ không đi con đường kia, chỉ là biện pháp đề phòng thôi. Ta giữ được tâm của ta, chỉ cần ta không quên sơ tâm của chính mình, thì ta vẫn là ta, không phải là người khác!"
Giang Trừng thở dài nói: "Ta hiểu được, nhưng ta là con trai độc nhất của Giang gia, những việc này vốn nên để ta gánh vác, ta cũng biết là ngươi tốt với ta, chuyện trước đây ta không tính toán với ngươi, nhưng sau này nếu ngươi có suy nghĩ hành động gì, nhất định phải nói với ta, càng nhiều người càng mạnh".
Nguỵ Vô Tiện vui vẻ gật gật đầu, vỗ vỗ bả vai Giang Trừng. Giang Trừng cũng xoay tay đấm vào ngực hắn một cái, cả hai cùng nở nụ cười.
Cảm xúc của Giang Trừng đã thả lỏng trở lại, trong lúc vô tình nhìn cổ áo Nguỵ Vô Tiện bị mở rộng ra do vừa rồi mình tức giận túm lấy, nhưng không ngờ lại nhìn thấy dấu vết sưng đỏ trên cổ Nguỵ Vô Tiện, nhìn kỹ lại thì cả người giống như bị một luồng sét đánh trúng, mạnh mẽ nhảy bật lùi về phía sau, ánh mắt nhìn về phía Nguỵ Vô Tiện trở nên khó hiểu mờ mịt, trong nháy mắt các cơ mặt cũng trở nên cực kỳ vặn vẹo.
Giang Trừng chơi với Nguỵ Vô Tiện từ nhỏ đến lớn, Nguỵ Vô Tiện có thứ gì ăn ngon chơi vui cũng đều sẽ mang y theo, trong đó đương nhiên cũng bao gồm Xuân Cung đồ, cho nên tất nhiên Giang Trừng cũng biết trên cổ Nguỵ Vô Tiện là cái gì, nhưng y vẫn chưa hết hy vọng hỏi: "Nguỵ Vô Tiện, trên cổ của ngươi là cái thứ gì vậy?"
Nguỵ Vô Tiện không rõ chuyện gì hỏi: "Cái gì? Cổ của ta làm sao?" Sau đó đưa tay lên sờ, rốt cuộc trên mặt hết cười nổi, lập tức kéo cổ áo lại ngay ngắn.
Thấy Giang Trừng phản ứng kịch liệt, Nguỵ Vô Tiện tức giận nói: "Là cái gì ngươi không biết hay sao, còn hỏi".
Giang Trừng nhớ tới cảnh tượng nhìn thấy vào buổi sáng, giọng nói khẽ run rẩy: "Ngươi và Lam Vong Cơ, các ngươi... các ngươi chẳng lẽ chuyện đó... chuyện đó... chuyện đó..."
Nguỵ Vô Tiện ngắt lời y: "Chuyện đó cái gì mà chuyện đó, ngươi khoa trương đến mức này hay sao?"
Sắc mặt Giang Trừng một hồi đen một hồi trắng, "Nguỵ Vô Tiện ngươi có cảm thấy xấu hổ không hả, loại chuyện này mà ngươi cũng có thể nói ra một cách tỉnh queo như vậy".
Nguỵ Vô Tiện cười nhạo nói: "Cảm thấy xấu hổ? Đó là cái gì thế, ôm được người mới tính là có bản lĩnh".
Giang Trừng không biết nên nói gì nữa, y cảm thấy chắc là mình còn chưa tỉnh ngủ, nếu không tại sao lại có nhiều chuyện không thể tưởng tượng được như vậy.
Sau khi tạm biệt Giang Trừng, Nguỵ Vô Tiện trở lại phòng ngủ, vừa vào cửa liền cảm nhận được một luồng ánh mắt nóng bỏng, nhìn chằm chằm vào hắn khiến hắn bất giác cảm thấy nguy hiểm.
Quay đầu lại nhìn, nhưng trong phòng chỉ có một mình Lam Vong Cơ, không nghi ngờ gì hắn trực tiếp đóng cửa lại.
Lam Vong Cơ ở bên cạnh giường quy phạm đoan chính, dễ thương ngoan ngoãn vô cùng, Nguỵ Vô Tiện đi thẳng tới định ôm lấy y, tay vừa mới chạm đến Lam Vong Cơ đã bị túm lấy cổ tay đè trên giường không thể động đậy.
Nguỵ Vô Tiện buồn cười nói: "Lam Trạm ngươi làm gì vậy, ta chỉ là muốn ôm ngươi một chút, ngươi nắm cổ tay ta làm gì?"
Lam Vong Cơ đè nặng lên hắn không nói lời nào cũng không đứng dậy, ánh mắt nhìn về phía Nguỵ Vô Tiện giống như có lửa, bàn tay nắm lấy cổ tay Nguỵ Vô Tiện cũng càng lúc càng dùng sức, như thể muốn bóp gãy vậy, Nguỵ Vô Tiện "shh" một tiếng, bị đau nói: "Lam Trạm ngươi nhẹ một chút, tay ta sắp đứt ra rồi".
Tiếng kêu đau bị Lam Vong Cơ chặn ở trong miệng không thoát ra được, Nguỵ Vô Tiện hơi giật mình, sau đó chủ động hé miệng để cho y xâm nhập.
Lam Vong Cơ hôn thật cẩn thận, hơi có vẻ gấp gáp, buông cổ tay Nguỵ Vô Tiện ra, vòng ôm chặt lấy hắn.
Nguỵ Vô Tiện vô tình nhìn thấy hộc tủ đầu giường hình như khang khác, nháy mắt hiểu ra sự quái lạ của Lam Vong Cơ từ đâu mà đến, thả lỏng thân thể ánh mắt hơi mê đắm, hưởng thụ nụ hôn của Lam Vong Cơ, đôi tay cũng cực kỳ không thành thật mà rong ruổi lên xuống.
Hắn có thể cảm giác được sự cố gắng nhẫn nhịn của Lam Vong Cơ, liền khẽ hôn lên vành tai y, vành tai trắng nõn của Lam Vong Cơ, bởi vì động tình mà ửng lên sắc đỏ.
Nguỵ Vô Tiện bật cười ha ha, thấp giọng dụ dỗ giống như một tiểu yêu tinh: "Lam nhị ca ca, khó chịu thì nói ra không cần nhịn, ta không ngại đâu".
Ngón tay Nguỵ Vô Tiện bất tri bất giác tìm được sợi dây mạt ngạch của Lam Vong Cơ, quấn mấy vòng trên ngón tay. Đây là thói quen hình thành sau khi hai người kết hôn ở kiếp trước, Lam Vong Cơ cảm thấy mạt ngạch bị túm lấy, ngẩng đầu nhìn hắn, hơi thở hơi rối loạn.
Nguỵ Vô Tiện túm lấy sợi mạt ngạch không buông, ham muốn làm chuyện xấu dâng trào trong lòng, cố ý hỏi: "Thế nào? Không thể cầm lấy sao? Nhắc mới nhớ lần trước ở bãi thi săn bắn giúp ngươi chỉnh lại mạt ngạch, biểu tình của ngươi rất kỳ quái, chẳng lẽ mạt ngạch của nhà các ngươi, còn có ý nghĩa đặc biệt gì hay sao?"
Lam Vong Cơ đưa tay chậm rãi cởi mạt ngạch xuống, đưa cho Nguỵ Vô Tiện, Nguỵ Vô Tiện cầm sợi mạt ngạch thêu hoa văn mây cuốn của Lam Vong Cơ ở trong tay, cười thở không nổi.
Lam Vong Cơ không rõ chân tướng, giải thích với hắn: "Mạt ngạch của Lam gia, ngụ ý tự mình quản thúc".
Nguỵ Vô Tiện gật đầu cười nói: "Ừ, cái này ta biết, gia quy có viết mà".
Lam Vong Cơ tiếp tục nói: "Lam An - tổ tiên của Lam gia - có lời, truyền qua các thế hệ, chỉ trước mặt người số mệnh đã định, người mình yêu, thì có thể không cần phải quy thúc bởi bất kỳ điều gì, trừ người này ra, bất kỳ người nào khác cũng không thể tuỳ tiện chạm vào, càng không thể tuỳ ý tháo xuống".
Nguỵ Vô Tiện tất nhiên là biết ý nghĩa tương đối sâu sắc của mạt ngạch, nhưng hắn muốn chính miệng Lam Vong Cơ nói ra. Thế này sẽ giống như một lời thổ lộ, Nguỵ Vô Tiện vùi đầu vào cổ Lam Vong Cơ, hai người đều có thể cảm nhận được trái tim đang đập điên cuồng của đối phương.
Cổ Lam Vong Cơ cảm giác như có nước mắt chảy xuống, kinh hãi kéo Nguỵ Vô Tiện ra ngay, chỉ thấy hai mắt Nguỵ Vô Tiện rưng rưng, nhưng nụ cười lại rạng rỡ ấm áp như ánh nắng ban mai.
"Lam nhị ca ca, ta chỉ là vui quá, nghĩ Nguỵ Vô Tiện ta có tài đức gì, mà có thể được Lam nhị công tử ngươi yêu thương".
Lam Vong Cơ không giỏi nói chuyện, ghé sát vào Nguỵ Vô Tiện, hôn lên khoé mắt hắn, cũng hôn đi những giọt nước mắt của Nguỵ Vô Tiện, ôm vào trong lòng.
Bản tính Nguỵ Vô Tiện lạc quan, không phải là người đa sầu đa cảm gì, lát sau đã không có việc gì. Nhớ tới lời Giang thúc thúc nói cũng không có tâm trí chơi đùa gì, nhưng nghĩ dù sao cũng phải để Lam Vong Cơ có mấy ngày chơi đùa thật vui vẻ.
Nguỵ Vô Tiện nói: "Lam Trạm, ta dẫn ngươi đi ăn cái gì đó, rồi dẫn ngươi đi ra sau núi Vân Mộng, bắt ~ gà ~ rừng ~!"
Nửa canh giờ sau, Lam Vong Cơ nhìn cái ná trong tay, không biết mình như thế nào, đã bị Nguỵ Vô Tiện lôi kéo tới sau núi, nếu như nói trước đó bản thân mình cái gì cũng không biết, thì sau khi bày tỏ tình cảm, cảm thấy tất cả mọi thứ đều thay đổi không còn giống nhau nữa.
Đệ tử Vân Mộng khi rảnh rỗi sẽ đi bắt gà rừng làm món ngon, cho nên ngoại trừ y và Nguỵ Vô Tiện, dọc đường đi cũng gặp được mấy đệ tử Vân Mộng.
Bình thường những sư huynh đệ Vân Mộng này gặp Nguỵ Vô Tiện, đều sẽ cùng chơi với hắn, nhưng lần này mọi người chào hỏi xong là chạy biến, không phải bọn họ không muốn chơi cùng, mà thật sự là không có dũng khí á.
Lam Vong Cơ vốn lạnh lùng như băng sương, ít khi nói cười, cự người từ xa vạn dặm, lại bị đôi mắt nhạt màu đến mức lạnh băng kia liếc qua, thì sẽ giống như trên lớp học không nghiêm túc nghe giảng, bị tiên sinh dạy học bắt được vậy. Cố quá sẽ thành quá cố nha! Bởi vậy đệ tử Vân Mộng chấp nhận hèn nhát chạy đi mất tiêu hết.
Đối với Nguỵ Vô Tiện mà nói, cho dù bao nhiêu năm, mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ nghiêm trang, ít khi nói cười của Lam Vong Cơ, là đều muốn chọc y, trêu y, Nguỵ Vô Tiện đùa giỡn nói: "Lam Trạm, ngươi đừng nghiêm túc như vậy được không... Ngươi xem ngươi doạ đám nhóc kia sợ đến mức nào, hiện giờ cũng không dám nói chuyện với ta luôn".
Ánh mắt Lam Vong Cơ đảo qua, Nguỵ Vô Tiện lập túc cũng chấp nhận hèn nhát mà nói: "Được được được, mặc kệ bọn chúng, chỉ hai chúng ta thôi".
Nguỵ Vô Tiện có suy nghĩ muốn thể hiện thật ngầu trước mặt Lam Vong Cơ, nhanh chóng nhắm chuẩn một con gà rừng vừa to vừa mập, kéo dây ná trong tay bắn ra một phát.
Vui sướng chạy tới xách chân gà lên, bật nhảy lên, hướng về phía Lam Vong Cơ la lớn: "Lam Trạm! Lam Trạm! Nhìn ta, nhìn ta, nhìn chỗ này!!"
Lam Vong Cơ quay đầu nhìn qua, chỉ thấy người nọ mặt mày tươi cười, giống như mặt trời mọc vượt qua chính mình.
Nguỵ Vô Tiện cầm con gà rừng nhanh chóng chạy tới hỏi: "Lam Trạm ngươi xem, mập hay không?"
Lam Vong Cơ nhất thời nhìn đến ngẩn ngơ, đáp lại một cách vô thức: "Mập".
Nguỵ Vô Tiện cười có chút đắc ý, khoé miệng Lam Vong Cơ cũng hơi cong lên, nụ cười cực nhẹ phảng phất như ánh tuyết phản chiếu rực rỡ, như xuân về trên thế gian vậy.
Kiếp trước Lam Vong Cơ rất ít khi cười, Nguỵ Vô Tiện càng là chưa từng nhìn thấy Lam Vong Cơ thời niên thiếu cười, bây giờ đột nhiên nhìn thấy, Nguỵ Vô Tiện giống như bị câu mất hồn cứ ngây ngốc nhìn y chằm chằm.