Hai giờ sau, Kiều Tinh mặt hồng như quả đảo, trong tim rất vui sướng. Cái vui của kẻ đi múc nước giếng múc được bao vàng.
Thật không thể ngờ. Ngụy Vô Tiện làm cho nàng quá ngạc nhiên đi.
Về phần âm luật, Ngụy Vô Tiện tinh thông đại đa số các loại nhạc cụ cổ. Căn bản là không như hắn nói, chỉ biết chơi một vài loại. Thổi sáo lại càng là cấp bậc đại sư. Tiếng sáo réo rắt thổn thức muốn ngây ngất lòng người.
Mả chuyện ly kỳ hơn nữa chính là lúc họ đi ngang qua studio thu âm. Bên trong là ca sĩ đang thu một bản nhạc mới viết. Ngụy Vô Tiện chỉ đứng ở ngoài cửa, bâng quơ nghe qua một lần, lại liền có thể thổi qua không sai một thang âm nào! Đây còn không phải là thiên phú nhạc cảm tới mức thần thánh trong truyền thuyết sao?
Bởi vậy, lúc Ngụy Vô Tiện tấu xong, thì cả chín tầng lầu đã người người nghe tiếng. Mấy vị lãnh đạo công ty và vài vị đại lão ca từ với âm luật lão sư bị làm cho kinh ngạc mà xuất sơn, cảm thán thiên phú âm luật của Ngụy Vô Tiện, luôn miệng tán thưởng không thôi.
Hơn nữa, giọng Ngụy Vô Tiện cũng rất êm tai. Thanh âm thiếu niên thanh thúy, trong sáng, như nước chảy đáy thạch, thanh minh uyển dương, cũng lại ấm áp như thanh tuyền nhập khẩu, thủy nhuận tham thấm. Một đám mấy cô, mấy chị thế là ồn ào năn nỉ hắn xướng một bản tình ca. Ngụy Vô Tiện mở miệng. Giọng hát thâm tình, môi đỏ gợi cười, còn có đôi mắt hoa đào kia... Hát còn chưa xong thì các nàng đã bưng mấy cặp mắt mê ly, tay đấm ngực thịch thịch, nhỏ giọng mà thét! Bị một cái đứa giai non mới mười lăm tuổi trêu chọc mà hận không sinh khỉ con cho hắn được!
Kiều Tinh nhìn ánh mắt bỏng rát như muốn ăn tươi, nuốt sống, hận không đem người mà nuốt vào bụng được từ chỗ mấy nàng kia, chỉ có thể bất đắc dĩ làm mặt lạnh đuổi họ đi. Tiếc là, đứng trước sắc đẹp, ngay cả cái vỏ lạnh như ngăn đông tủ lạnh của Kiều Tinh cũng giảm tác dụng rõ rệt. Các nàng bắt đầu lôi thôi, ỷ vào luật công ty không phạt, ăn vạ không chịu rời đi. Nhiều lắm cũng chỉ ra ngoài cửa phòng thu âm mà quây lại thành một đám.
Đến như vậy, Kiều Tinh cũng chỉ có thể thỏa hiệp, sau đó phân bố cho trợ lý mang giấy, bút tới. Lại tới Ngụy Vô Tiện múa bút, vẩy mực, ngay tại chỗ ngồi vẽ Kiều Tinh. Nét mực sinh động họa người như tiểu tượng, còn ngay trên góc bên phải một câu thơ tùy ý: "Nghi là tiên nữ hạ phàm tới, quay đầu mỉm cười thắng tinh hoa."
Đến lúc này thì ngay cả Kiều Tinh Kiều Tỷ Tỷ uy vũ cũng phải đỏ mặt. Mấy chị ở bên ngoài thì hâm mộ rồi ghen tị mà hét lên: "Tiểu ca ca, nhìn ta! Nhìn ta! Vẽ ta nữa! Được không a?"
Nhân viên của công ty giải trí đều là đã quen nhìn các loại nam thần, tiểu thịt tươi. Nhưng mà giờ phút này thì... cái gì ảnh đế... cái gì nam thần... cái gì ca vương... tất cả đều trở thành cặn bã. Trong lòng các nàng bây giờ chỉ có mỹ thiếu niên phảng phất như ánh dương kia! Trong lúc này, Ngụy Vô Tiện là thần tượng sáng nhất trong lòng họ.
Tâm hoa nộ phóng. Kiều Tinh cong cong mi mắt, không thể nào đắp lên cái vỏ ngoài lãnh khốc như mọi khi. Rồi lại nhớ Ngụy Vô Tiện có nói hắn còn biết cưỡi ngựa, bắn tên. Liền gấp gáp không chờ nổi mà lôi kéo, chạy xe đi tới câu lạc bộ vận động ở vùng ngoại ô.
Câu lạc bộ này là do con của một vị nhiều tiền ở Ma Đô thành lập, chuyên là nơi giải trí cho phú hào trong vùng, nên có đầy đủ các hạng mục phương tiện. Mà bởi vì người sáng lập cũng rất thích ngựa, nên bên cạnh câu lạc bộ còn có trại nuôi ngựa.
Ngụy Vô Tiện thay một thân y phục chuyên dụng cho cưỡi ngựa, bắn cung, cưỡi trên lưng tuấn mã chạy mấy vòng, sau đó thẳng lưng, kéo cung, bắn ra mấy mũi. Tất cả đều trúng hồng tâm. Cách xa 100 mét, năm mũi tên bắn xuyên năm cái hồng tâm.
Ngụy Vô Tiện ở trong sân chơi rất là vui vẻ. Bên ngoài sân, Kiều Tinh cùng với một đám nam nữ có đủ, bu quanh sân rào, đang bị hắn làm cho ngây ngất, người nào cũng thấy như trong lòng có hoẵng con nhảy qua, nhảy lại.
Thiếu niên phong lưu, tuấn mỹ. Gương mặt như thái dương ban mai, mắt phượng lung linh dưới nắng, mỗi cái nhướng mày, mỗi cái môi cong cười mỉm đều như câu hồn người ta. Hắn cưỡi trên con ngựa trắng, tiêu sái tùy ý phi như bay, chạy ngang mấy phiến bia thì chân kẹp nhẹ lên hai bên sườn ngựa, quay người lấy cung tiễn trên lưng, hai tay khỏe khoắn kéo dây cung, cái cằm hơi hơi nâng lên, một ánh mắt chuyên chú, tự tin, sắc bén, buông tay bắn ra. Một mũi, lại một mũi nữa. Thân thủ, cung nghệ rất là mạnh mẽ, nhuần nhuyễn.
"Đây là thiện xạ trong truyền thuyết sao? Đúng không? Đúng không?"
"Ta muốn bái sư! Ta muốn bái sư!"
"Ahh, ta chết! Hắn sao có thể soái như vậy!!"
"Bắn trúng tim ta rổi!! Ah ah! Hắn phải chịu trách nhiệm!!"
"Mẹ ơi, yêu chết đi được!!"
"A a a a, năm phút, để bổn cô nương tra thông tin của hắn!!!"
...
Kiều Tinh hai mắt tỏa sáng, hai tay che kín gương mặt nóng như muốn bỏng của mình. Ai da, cái mị lực đáng chết này thật là quá đỉnh nha! Hạt giống nghệ sĩ cực phẩm của cực phẩm như vậy mà không lên sàn thì quả thực không còn cái gì là thiên lý nữa!! Nàng nhất định bất kể là phải trả đại lễ thế nào cũng phải làm cho hắn ký hợp đồng!!"