Lam Vong Cơ nhìn bóng dáng chạy trối chết của huynh trưởng nhà mình, nhất thời ngây dại. Mất nửa ngày, hắn mới hồi phục tinh thần. Lông mi như không thấy mà nhẹ nhàng run rẩy, chậm rãi quay về chỗ ở.
Ba ngày chưa về, Tĩnh Thất vẫn một bộ dáng như khi hắn đi. Chỉ có hương trong lư đỉnh đã sớm châm sạch.
Lam Vong Cơ tắm gội một phen, thay một thân bạch y sạch sẽ, lại lấy ra một quyển đàn hương mới, lần nữa bật lửa. Khói nhẹ lượn lờ. Mùi đàn hương như thấm vào ruột gan. Hắn đi đến trước quầy, từ ngăn ám cách lấy ra một cái hộp gỗ tinh xảo, rồi đi đến án thư bên cửa sổ, ngồi xuống.
Nghe Ngụy Anh bên trong thủy kính cười nói, lại nhớ đến mấy lời của Ôn Tình trước sơn môn, mặt mày Lam Vong Cơ nhu hòa dần. Mấy ngón tay nhẹ nhàng, cẩn thận mở nắp hộp mà bên trong chứa mấy vật trân quý.
Bên trong hộp gỗ không phải là kỳ trân dị bảo gì sất. Bất quá cũng chỉ có mấy tờ giấy cũ, một đóa thược dược ép khô, một cái túi thơm tinh xảo bên trong có chứa bấn tóc đen của ai đó. Mấy thứ này cùng với Tùy Tiện được đặt bên cạnh Tị Trần trên giá kiếm đều là Ngụy Anh lưu lại cho hắn. Từng kiện, từng kiện đều chứa hồi ức hai người ở chung với nhau.
Hắn và Ngụy Anh quen biết không tới mấy năm. Thời gian chung sống lại càng ít ỏi. Nhưng thiếu niên hiệp nghĩa, can đảm đó đã sớm đi vào lòng hắn, tan vào máu thịt hắn. Đời này, kiếp này, không bao giờ dứt bỏ.
Hắn vẫn luôn cho rằng Ngụy Anh thích nữ tử. Bởi vậy đứng trước mặt Ngụy Anh cũng chưa từng biểu đạt tâm ý của chính mình. Nhưng nếu Ôn Tình nói không sai, Ngụy Anh có lẽ đối với hắn không phải hoàn toàn vô tình?
Lam Vo Cơ do dự mà nhìn thiếu niên thần thái phi dương trong thủy kính, âm thầm quyết định nếu lúc gặp lại mà Ngụy Anh vẫn lẻ loi một mình, hắn... Hắn sẽ liền hướng Ngụy Anh mà thẳng thắn nói ra việc ở Bách Dạ Sơn!
...
Thanh Hà Bất Tịnh Thế
Nhiếp Hoài Tang sai người hầu dọn ra cái ghế nằm trong viện, rồi lại đặt một cái án kỉ bên cạnh ghế. Bên trên án kỉ là đủ loại trà, bánh, trái cây. Sau đó liền thoải mái, dễ chịu mà nằm trên ghế, ăn bánh, xem phim chuyện ngày thường ở Dị Giới của Ngụy huynh.
Hắn còn một bên xem, một bên lải nhải không ngừng, trong chốc lát đã ồn ào: "Các ngươi nhìn xem, trợ lý của Ngụy huynh nhiều người cơ linh thế kia. Không cần chỉ huy là có thể tự động, tự giác chăm sóc Ngụy Huynh cẩn thận, tỉ mỉ. Các ngươi mau mau học đi!"
Trong chốc lát lại gọi thợ thủ công tới hỏi: "Mấy cái gia cụ điện gì đó trong thủy kính các ngươi nghiên cứu tới đâu rồi? Nga, sofa dễ dàng phỏng chế đã làm ra chưa? Nhanh lên, đem vào phòng ta thay mấy cái ghế dựa cứng ngắc đó đi! Giường đâu? Giường đệm mềm như bông nhào lên còn có thể nảy lên đâu? Còn chưa làm được? Quạt máy đâu? TV đâu? Máy tính đâu? Ô tô đâu? Chẳng lẽ đời này của ta cũng không thấy các ngươi chế tạo ra tới?"
Nhiếp Hoài Tang từ trên ghế nằm nhảy dựng lên, ai thán liên tục. Nhưng nghĩ đến Hành Tinh Xanh cũng phải trải qua ít nhiều thời gian mới có thể phát triển, tạo ra bao nhiêu thứ muôn màu tốt đẹp, tiện lợi như vậy, hắn cũng chỉ có thể kiềm chế tâm tình vội vàng của mình, bất đắc dĩ nói: "Bỏ đi, bỏ đi. Cứ đi từng bước một. Trước nghiên cứu mấy thứ đơn giản. Chờ phạm vi hoạt động của Ngụy huynh mở rộng, đọc nhiều sách hơn, kỹ thuật của chúng ta cũng chậm rãi tiến bộ theo."
Hắn phất phất tay, cho thợ thủ công lui ra. Nhìn Ngụy Vô Tiện ngồi điều hòa, uống nước giải khát mát lạnh, tay nghịch điện thoại di động, vẫn là nhịn không được muốn đỏ cả mắt.
"Nhàm chán quá đi! Không bằng... không bằng ta cũng làm như Nghiêm đạo diễn kia... đi làm phim? Hiện tại Ngụy huynh rất được hoan nghênh ở dân gian. Bá tánh đối với quá khứ của hắn rất là tò mò. Không bằng ta đi Di Lăng cùng Vân Mộng, sưu tập chuyện xưa của Ngụy huynh viết thành kịch?"
"Ân, ta không cộng tình, không thể làm diễn viên như Ngụy huynh, nhưng ta có thể làm đạo diễn nha!"
"Nhiếp đạo diễn? Nghe không tồi a?"