Thời gian trôi nhanh, đảo mắt một cái đã đến tháng chín.
[ Ở trong địa lao âm u, đại thái giám giọng sắc nhọn, sai người bưng lên một vò rượu độc.
"Giấu giếm long bào trong nhà, tác loạn phạm thượng, đúng ra là trảm cửu tộc! Nhưng chính là bệ hạ nhân từ, nhớ đến tình nghĩa trong quá khứ, nhân nhượng, đặc biệt cho ngươi một chút thể diện mà đi... Sở tướng quân, lên đường đi!"
Tình nghĩa trong quá khứ?
Sở Dục mặt không biểu tình, chỉ cười nhạt một tiếng: "Muốn ghép tội sợ gì không có lý do." Đế vương tàn bạo, văn võ bá quan quạt gió thêm củi, hoặc là khoanh tay đứng nhìn... Khương Quốc này đã không còn là Khương Quốc mà bao nhiêu thế hệ người của Sở gia liều chết bảo vệ.
Chỉ là bá tánh cùng các tướng sĩ đi theo hắn, còn có Hung Nô lòng muông dạ thú, luôn có ngày ngóc đầu trở lại... Sở Dục rung mi, bất đắc dĩ tiếp nhận chén rượu.
Rượu độc vào bụng. Một thế hệ chiến thần vĩnh viễn nhắm cặp mắt sáng như ngôi sao.
Tiểu thái giám trẻ tuổi nhìn vì thiếu niên lưng thẳng ngồi ngay ngắn trên giường trong nhà tù kia, hơi thở yếu dần, yếu dần. Chóp mũi hắn bất chợt có chút chua xót, thấp giọng thật nhỏ để không ai nghe được mà nói: "Tướng quân... đi đường cẩn trọng."
Hiện giờ thiên hạ thái bình, địch quốc cúi đầu xưng thần, đao thương nhập kho, ngựa thả Nam Sơn, tướng quân, ngài là vì công quá cao, danh quá tốt... Quân muốn thần chết, thần không thể không chết a!
]"Cắt. Xong màn!" Nghiêm Khánh thủ thế sau màn ảnh, vừa lòng gật đầu.
Ngụy Vô Tiện lộn người nhảy dựng lên như con cá chép, tiếp nhận khăn tay giấy mà lau chùi sạch sẽ nước tương cà chua trên khóe môi.
"Vô Tiện, chúc mừng đóng máy a!" Nhóm diễn viên chính có tâm giao hảo cùng Ngụy Vô Tiện, sôi nổi tiến lên chúc mừng. Ngụy Vô Tiện cũng biết lễ mà cảm tạ mọi người, lại cao hứng tiếp nhận bao lì xì từ đạo diễn.
"Tới ah. Phát cái bao lì xì xả xui. Đêm nay vể khác sạn, ta đã đặt tiệc đóng máy cho ngươi. Chúng ta phải quậy tưng tối hôm nay."
Tối hôm đó, Ngụy Vô Tiện nhìn mấy bình rượu hiện đại mà thèm thuồng. Nhưng mà lại bị canh phòng rất cẩn mật vì tuổi vị thành niên chưa được phép uống rượu. Hôm sau, Ngụy Vô Tiện từ biệt đoàn làm phim, bay về Ma Đô.
Ở trong chung cư, Ngụy Vô Tiện lôi ra bộ đồng phục của trường cao trung Đông Hải, ngó trái, ngó phải, vẻ mặt ghét bỏ.
"Lâu quá rồi không có mặc đồng phục... Nhưng mà đồng phục này cũng xấu quá đi. Chưa so với mấy cái "Áo tang" của Cô Tô Lam Thị, mà gia bào bình thường của gia tộc nhỏ nào cũng đẹp hơn a!"
"Chậc chậc chậc... Đồng phục xấu như vậy là ai thiết kế ra? Quả thực là khiêu chiến với thẩm mỹ của bổn công tử a!"
Kiều Tinh đẩy cửa tiến vào, nghe thấy câu oán giận của hắn. Nàng kỳ quái nhìn nhìn bộ đồng phục trong tay Ngụy Vô Tiện, nhịn không được phụt cười: "Đồng phục đi học của Hoa Hạ Quốc chúng ta chính là hận không thể làm xấu hơn nha. Càng xấu càng tốt. Tốt nhất là cho mấy đứa học sinh mặc vào, mặt xám như tro. Như vậy mới có thể giảm bớt rủi ro mấy đứa yêu sớm a!"
Nàng lấy ra di động, lên mạng tìm mấy tấm hình đồng phục đi học, rồi giơ ra cho Ngụy Vô Tiện xem: "Đồng phục bây giờ là đã đẹp hơn nhiều rồi. Ít nhất là mặc vào còn biết chỗ nào là eo, chỗ nào là chân. Ngươi nhìn xem đồng phục của mười mấy năm trước đi. Nó chính là cái bao bố! Một bộ đồng phục có thể nhét hai người vào còn dư chỗ!"
Ngụy Vô Tiện liếc mắt nhìn, nói không nên lời. Hắn cũng đã nghĩ thế giới này nam nữ học chung. Sư trưởng làm sao yên tâm được. Hóa ra là đã xuống tay ở chỗ khác.
Nhớ năm đó Cô Tô Lam Thị giấu nhóm nữ tu đến kín mít. Hắn ở Vân Thâm Bất Tri Xứ ba tháng. Một cái bóng nữ tu cũng không thấy. Hoa Hạ tuy rằng không có phòng bị, ngăn cấm giữa nam nữ, nhưng ở nhiều phương diện đối với trẻ em, niên thiếu so với Thế Giới Di Lăng, cẩn thận ý tứ hơn rất nhiều.
"Để tỷ đem đi giặt cho ngươi, sửa lại kích cỡ một chút." Kiều Tinh quơ tay giành lấy mấy bộ quần áo trong tay Ngụy Vô Tiện, rồi túm hắn lôi ra cửa. "Đi! Hôm nay tỷ tỷ được nghỉ. Ngươi theo ta đi dạo phố. Hai ngày nay mấy bộ sưu tập mùa thu đã được tung ra. Quảng cáo cũng đã được cho online. Chúng ta cùng đi danh trước trong tiệm nhìn xem."