Hạo Thần nghe thấy những lời này cùng những giọt nước mắt nhẹ nhàng rơi xuống của Thiên Di làm anh cảm thấy lồng ngực của mình như sắp nổ tung. Đúng vậy! Là anh điên rồi nên đêm qua mới không khống chế được mà chiếm lấy cô, anh thừa nhận anh là đồ hèn! Hạo Thần vội vàng hôn cô, nụ hôn của anh rất sâu như thể muốn rút hết dũng khí còn sót lại của Thiên Di. Cô cố gắng đẩy anh ra nhưng sức lực của cô căn bản không thể nào bì lại được với người đàn ông này, vì vậy cô để mặc cho anh làm điều mình muốn. Môi lưỡi hai người quấn quýt một hồi thì anh mới chịu thả ra. Thiên Di liên tục thở dốc, cô cố gắng hết sức bảo:
- “Anh muốn làm gì thì làm nhanh lên đi, rồi ra toà ly hôn với tôi”
Hạo Thần nghe thấy lời này thì tức giận, anh nắm chặt lấy khuôn mặt của cô làm cô cảm thấy đau nhức:
- “Ly hôn? Em nghĩ cũng đừng nghĩ tới. Tôi nói cho em biết, em đã lấy tôi thì cả đời này phải là người của tôi. Tôi sẽ không bao giờ ký vào tờ đơn ly hôn đâu”
Thiên Di bật cười lớn hơn:
- “Thì sao chứ? Anh yêu tôi sao? Tôi vốn đã biết anh là người tàn nhẫn, không ngờ anh lại ra tay máu lạnh đến như vậy. Anh muốn giam giữ tôi cả đời, hành hạ tôi để trả thù thay cho người mình yêu? Tôi thật sự không làm gì cô ta, tại sao các người cứ liên tục bám lấy không tha cho tôi? Tôi thì có cái gì để các người lấy chứ? Tôi căm ghét anh, lại càng kinh tởm loại người như anh! Anh không buông tha cho tôi, được, tôi cũng không cần, tôi sẽ tự có cách của mình… Ưm… ưm…”
Những lời này bị Hạo Thần chặn lấy, nuốt hết vào trong bụng. Không được, anh không cho phép cô rời khỏi anh. Dù tình cảm này là gì thì anh cũng không muốn. Hạo Thần nhẹ nhàng nói:.
Truyện đề cử: Vạn Cổ Chí Tôn
- “Anh xin lỗi, là anh sai rồi. Anh không cố ý chiếm đoạt em, càng không có bất kì suy nghĩ trả thù nào. Đêm qua, cũng may anh nhìn thấy em bị đưa lên đây nên mới lên theo, lúc thấy em khó chịu nằm trên giường, anh mới biết em bị người ta bỏ thuốc. Anh không kiềm lòng được nên mới phát sinh chuyện này. Anh sẽ chịu hết mọi tội lỗi, chỉ xin em hãy tin anh lần này!”
- “Tôi mệt rồi, không nghe nổi gì nữa, phiền anh ra ngoài để tôi nghỉ ngơi”
Thiên Di nằm xuống chui vào trong chăn, chăn kéo cao qua đầu nên anh không thể thấy được cô đang nghĩ gì. Hạo Thần đành bước ra khỏi phòng, hy vọng cô sẽ bình tâm lại và tha thứ cho anh.
Ngay khi nghe thấy tiếng cửa phòng vừa đóng, Thiên Di mới bật khóc lớn. Đồ ngu! Cô rõ ràng hiểu rằng anh ta sẽ không bao giờ yêu cô, anh ta là con của kẻ thù giết cha mẹ, là người mà cô không nên yêu! Không được, nếu bây giờ rời đi thì sẽ chẳng còn cách nào để tiếp cận Hạo Thần, trả thù cho cha mẹ! Cô không thể để tình cảm cá nhân xem vào chuyện này.
Sau khi đã suy nghĩ thông suốt cả buổi sáng, Thiên Di bắt đầu cảm thấy đói bụng. Phục vụ phòng nhanh chóng đem đồ ăn lên cho cô. Sau khi ăn sáng no nê, Thiên Di định rời khỏi phòng nhưng đã bị hai người cận vệ cao to áo đen chặn ở bên ngoài cửa phòng không cho ra.
- “Xin lỗi phu nhân, ông chủ đã dặn chúng tôi phải chăm sóc cô cẩn thận, không được để cô tự ý ra ngoài cho đến khi ông chủ đến”
Thiên Di tức giận:
- “Gọi điện ngay cho ông chủ của các anh, bảo rằng anh ta không có quyền giam giữ tôi. Nếu không, tôi hoàn toàn có thể nhảy từ tầng 30 xuống đất! Để xem lúc đó các anh ăn nói thế nào với tên điên biến thái họ Trần đó!”
Hai người ngoài cửa bắt đầu toát mồ hôi. Làm ơn đi! Bọn họ chỉ là làm theo mệnh lệnh, vợ chồng hai người các người cãi nhau, sao bây giờ lại trút giận lên bọn họ? Một anh chàng cận vệ khó xử rút điện thoại ra để gọi điện thông báo cho Hạo Thần, sau khi nhận lệnh thì quay sang bảo:
- “Cô có thể đi ra ngoài, nhưng phải để chúng tôi đi theo bảo vệ. Ông chủ bảo từ ngày hôm nay cô sẽ dọn đến ở chung với ông ấy, khi nào cô muốn về thì chúng tôi sẽ đưa cô về căn biệt thự mà sắp tới cô sẽ ở”
- “Thật nực cười! Bây giờ anh ta lại còn muốn quản lý cả sự riêng tư của tôi? Các anh không cần phải đi theo tôi, cứ đưa tôi số điện thoại là được, khi nào muốn về tôi sẽ gọi”
- “Không được thưa cô! Dạo gần đây có rất nhiều người đang nhắm đến ông chủ, ông chủ sợ nguy hiểm đến tín mạng của cô nên mới muốn chúng tôi theo sát bảo vệ cô. Mong cô hãy hiểu cho!”
- “Sao không nói thẳng ra là do anh ta có quá nhiều kẻ thù nên mới sợ người bên cạnh mình bị giết? Các anh đi theo mới dễ dàng khiến bọn người đó chú ý! Thôi được, nếu các anh muốn thì tôi cũng không ngăn cản. Có điều, cách xa tôi ra một chút, tôi không muốn ai nhìn ra được tôi đi chung với hai anh”
Thiên Di nói xong thì đi thẳng, hai người phía sau nhanh chóng chạy theo. Cô lập tức gọi điện cho Ngọc Lam rồi hẹn gặp cô nàng tại trung tâm thương mại. Hôm trước hứa rằng sẽ mua cho Ngọc Lam một chiếc túi làm quà sinh nhật sớm nhưng Ngọc Lam lại bỏ về trước, để cô một mình với Hạo Thần, hôm nay mới có dịp đi mua sắm cùng. Giữa hai chân Thiên Di vẫn còn khá đau nhức, cũng may đôi giày cao gót này khá thấp, nếu không hôm nay chắc chắn rất thê thảm. Hy vọng Ngọc Lam không nhận ra sự khác thường của cô, nhưng Thiên Di đã lầm. Ngọc Lam vừa nhìn thấy cô bước xuống xe một cách khó nhọc đã bày ra bộ mặt kinh ngạc tột độ, rồi dần dần nở một nụ cười đầy nham hiểm bảo:
- “Cậu và Hạo Thần, là trải qua chuyện đó rồi?”