Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Vòng Xoáy Hào Môn

Ngày đêm nối tiếp nhau theo quy luật vốn có, chớp mắt một cái đã gần đến cuối tháng. Trong khoảng thời gian này sức khỏe Trường Thịnh dần hồi phục, ông lại trở về làm việc. Tất nhiên trải qua một phen hú vía, con người này không dám liều mạng như trước kia, ăn uống, ngủ nghỉ đều theo giờ giấc.

Về phần Trà My thì cuộc sống vẫn thế, bận rộn suốt. Tuy nhiên trước lạ sau quen, qua quá trình tìm tòi học hỏi không ngừng nghỉ, cô nắm được kha khá kiến thức, đỡ khốn đốn hơn. Đối với kết quả này Trà My vừa vui lại vừa buồn. Chẳng rõ Trường Thịnh vì muốn đền ơn cứu mạng hay thù dai khi bị chửi thẳng mặt mà chủ động dạy cô chuyện kinh doanh. Tuy Trà My bài xích nhưng cũng đành chấp nhận, cô đâu thể để ông ấy biết mình một lòng trốn tránh.

Thế là mặc định mỗi trưa Trà My nếu lên văn phòng của Trường Thịnh học thêm. Ông ta xứng đáng được phong tặng danh hiệu nhà giáo tận tâm, dạy dỗ cực kỳ nghiêm khắc thậm chí còn chỉ cho cô vài mánh khóe thương trường.

Trà My ngụp lặn giữa những chồng sách chất cao đã từng thắc mắc:

"Sao ông lại nói cho tôi biết mánh khóe của mình? Ông không sợ tôi tiết lộ ra bên ngoài ư?"

Nhớ khi đó Trường Thịnh vừa ăn bánh vừa thảnh thơi đọc sách trả lời thế này:

"Tùy cô cả thôi! Nhưng nếu tôi nghe phong phanh đâu đó

thì tôi sẽ trực tiếp ném cô xuống lầu từ đây!"

Đi kèm với giọng nói lạnh nhạt là nụ cười quá đổi ám ảnh,

Trà My không dám nghĩ lung tung nữa. Ai khác thì hăm dọa suông chứ riêng Trường Thịnh ắt hẳn làm thật.

Mỗi ngày hai người đều ở cạnh nhau, Trà My có cơ hội biết thêm về người đàn ông tà ác này. Trường Thịnh dường như xem cô là hốc cây, thỉnh thoảng lại nhắc tới mấy chuyện xưa cũ. Và theo lẽ hiển nhiên đều xoay quanh những âm mưu, mặt tối chốn hào môn. Trà My không nghĩ Trường Thịnh tín nhiệm mình, chẳng qua ông ta biết cô là kẻ yếu, phải ngậm chặt miệng mà sống qua ngày thôi.

Trà My nhớ nhất vào buổi chiều nọ, lúc ấy trời âm u như thể sắp mưa tới nơi. Trường Thịnh đã tự mình lái xe, đưa cô đi đến một nơi xa lạ. Trên con đường lớn, giữa những tòa cao ốc hiện đại lại xuất hiện một căn nhà gỗ theo lối kiến trúc xưa. Ban đầu Trà My không biết đó là chỗ nào, sau mới biết đây là nhà thờ tổ của dòng họ ông ta.

Trà My không dám hỏi những câu vớ vẩn như tại sao lại đưa tôi đến đây, cô cứ mặc cho Trường Thịnh dẫn mình đi tham quan, lảm nhảm giới thiệu. So với nhà thờ tổ được xây trong dinh thự Thiên Thành, nơi này cũng xoa hoa và toát lên sự quyền quý, hai bên một chín một mười.

"Cô đoán xem nhiều năm về trước ở nơi đây là gì?"

Lúc Trường Thịnh đi tới hồ cá bỗng hỏi Trà My, cô đương nhiên lắc đầu. Ông ta bảo nhà thờ tổ này đến nay được hơn hai mươi năm tuổi, cô khi đó chắc gì đã ra đời.

"Đó là một câu chuyện dài và đầy thăng trầm. Chỗ này vốn là trụ sở công ty của dòng họ nhà tôi. Nhưng vào năm tôi lên mười thì nó mua lại, bắt đầu thời kỳ suy tàn thảm hại của một gia đình thượng lưu. Sau tất cả châu về hợp phố, tôi mua lại nó năm ba mươi, xây nên nhà thờ tổ, một lần đưa dòng họ trở về vị trí vinh quang vốn có!"

Trường Thịnh vừa cho cá ăn vừa kể chuyện cũ, giọng điệu hờ hững như gió thoảng mây bay. Tuy nhiên Trà My vẫn hình dung được quá trình ấy có bao nhiêu vất vả, gian truân. Nếu dễ dàng thì ai ai cũng làm chủ tập đoàn lớn rồi đúng không?

Xét về một vài phương diện nào đó, cô thật tâm tán thưởng Trường Thịnh, người đàn ông này rất bản lĩnh. Trà My nhớ mang máng có lần cùng ba ngồi xem ti vi, khi đó phóng viên đang phỏng vấn Trường Thịnh, ba đã khen ông ta.

"Đó là một kẻ mạnh trời sinh!"

Thái độ của ba lúc ấy rất phức tạp, rõ ràng khen đó nhưng mặt đanh lại đề phòng. Có thể hai người đàn ông tài năng này đã từng là đối thủ của nhau cũng nên.

"Đây có thể coi là hành động phục thù sâu cay không? Hay

do tôi nghĩ nhiều?"

Rốt cuộc Trà My vẫn không kim lòng được mà hỏi. Ở cùng một chỗ với Trường Thịnh lâu ngày, cô phát hiện ông ta thật ra rất khó chiều. Trường Thịnh ghét những kẻ nói nhiều nhưng lại không ưa ai câm như hến, khi hỏi thì phải đáp lời. Trà My chẳng hiểu giữa bọn họ có mối nghiệt duyên gì nữa, cô muốn tránh ra nhưng đi một vòng lớn vẫn quay về bên cạnh Trường Thịnh.

"Cô đoán đúng đấy! Sau khi thành công mua lại nơi này từ tay kẻ phản bội, tôi cố tình xây nhà thờ tổ ở đây. Ngã ở đầu đứng lên ở đó, tôi muốn cho tất cả mọi người biết dù bọn họ xây được hàng trăm tòa nhà cao tầng che hết ánh mặt trời thì vẫn phải cúi đầu hạ mình trước tôi thôi!"

Ánh mắt Trường Thịnh sáng ngời, đầy kiêu ngạo. Nhà thờ tổ này không chỉ đại diện cho sự hưng thịnh của dòng họ mà còn là minh chứng về bản lĩnh của ông. Mấy chục năm sau, dẫu bản thân trăm tuổi già yếu nhưng bất lỳ ai đi ngang qua đây đều sẽ biết tới ông. Tự mình tạo nên một giai thoại, rất đáng tự hào, coi như đời này trôi qua không uổng phí.

Trà My tặc lưỡi:

"Ông cũng thù dai quá rồi đấy!"

Trường Thịnh không phủ nhận:

"Đây là vấn đề tôn nghiêm, đối với kẻ thù, tôi chưa bao giờ nương tay. Tôi đã nói với cô rồi mà Trà My!"

Trà My lắng lặng nhìn người bên cạnh, hai tay xoắn xuýt nắm lấy nhau, dáng vẻ muốn nói lại thôi. Trường Thịnh biết nhưng chỉ chuyên tâm ngắm đàn cá đang tung tăng bơi lội trong ao. Hồi lâu sau, Trà My cũng chịu lên tiếng.

"Giả sử như... Tôi nói giả sử thôi, nếu tôi không theo ý ông thì ông cũng xem tôi như kẻ thù mà đối đãi sao?"

Trà My lo sợ nếu mình không thuận theo kết hôn với Gia Phúc sẽ khiến Trường Thịnh tức giận. Với thủ đoạn của ông ta, nếu thật sự muốn đối phó cô thì chắc chỉ cần vài ngày ngắn ngủi là cô xong đời.

Bàn tay đang vung lên lập tức khựng lại, Trường Thịnh nghiêm túc quay sang nhìn Trà My:

"Cô là người thông minh chắc đã biết tính nết tôi thế nào. Tôi biết cô chướng mắt Gia Phúc nhưng con cái chốn hào môn ai ai cũng vậy thôi. Chỉ cần cô ngoan ngoãn nghe lời, nể tình ơn cứu mạng mai này tôi sẽ làm chỗ dựa cho cô."

"Còn nếu như không?", Trà My hỏi, trong lòng lờ mờ đoán được câu trả lời.

"Con chốt là vật chết, đi hỏng rồi phải bỏ đi thôi! Đừng để bản thân lâm vào bước đường cùng giống như ông Huy, nó không vui đâu!"

Trường Thịnh ném hết thức ăn xuống hồ cá, sau đó phủi tay rời đi. Trà My bần thần đứng đó một mình, sắc mặt khó coi. Trước lúc lên xe, cô cầm một viên đá, tức giận ném xuống hồ, đàn cá hoảng sợ lặn mất tăm.

Như những gì Gia Phúc tiết lộ trong khi say rượu, vừa bước qua đầu tháng hai, tập đoàn Gia Hào lập tức tổ chức một đêm hội từ thiện. Người trong giới đều mặc nhiên hiểu rằng họ muốn nhân cơ hội này thông báo việc vui.

Trà My nghe thông tin này cả tuần rồi nhưng khi chỉ còn mỗi hai tiếng nữa là đêm hội bắt đầu thì ông Thành mới chịu mở miệng nói cho cô biết. Chắc ông ấy nghĩ rằng làm như thế sẽ khiến Trà My trở tay không kịp. Nhưng con khỉ còn có lúc té từ trên cây xuống, lần này ông Thành đã lầm to.

Cái thai Trà My chờ mong rốt cuộc đã xuất hiện trên cõi đời. Huỳnh Như báo tin mừng vào cuối tháng, lúc ấy Trà My đang đứng ngồi không yên. Thế là mọi chuyện vẫn theo đúng kế hoạch vạch ra. Khi khoác lên mình chiếc váy dài sang trọng, Trà My bỗng lưỡng lự. Cô nhớ tới ánh mắt sắc lạnh của Trường Thịnh, hèn nhát muốn rút lui. Tuy nhiên khát khao tự do, được làm chủ cuộc đời mình lớn hơn, đã lấn át nỗi sợ.

Trà My với tư cách ai ai cũng ngầm hiểu xuất hiện tại bữa tiệc, khoát tay Gia Phúc đi khắp nơi xã giao. Mới ngày nào cô còn là tiểu thư chốn khuê phòng mà nay bàn chuyện kinh doanh sành sỏi hơn cả Gia Phúc. Tất cả đều nhờ vào Trường Thịnh khéo dạy dỗ. Tiếc rằng đêm nay người thầy mẫu mực đã đi công tác, không thể tận mắt chứng kiến học trò duy nhất của mình được bao người tán dương. Trà My rất biết ơn trời cao đã an bài thế này, có Trường Thịnh ở đây làm sao cô thực hiện kế hoạch.

Khi khách khứa tới đủ, đêm hội từ thiện cũng chính thức bắt đầu. Gia Phúc thay mặt cha mình bước lên bục nói một tràng dài. Trà My biết chắc là anh ta chỉ đọc theo văn bản đã soạn sẵn mà thôi. Người với người không so sánh thì thôi, càng so càng thấy cách biệt quá lớn. Đặt Gia Phúc cùng một chỗ với bất kỳ nhân viên nào của Blue Diamond đã thấy rõ sự khập khiễng.

Đêm hội từ thiện dần tới hồi kết, Trà My nhận thấy đã đến lúc bản thân nên hành động. Cô châu đầu, nói nhỏ với Gia Phúc mình muốn vào nhà vệ sinh sửa lại đầu tóc. Anh chàng ngốc nghếch ra vẻ tâm lí, còn khuyên cô không nên khẩn trương. Trà My phải cố lắm mới duy trì được bộ mặt thẹn thùng.

Ở góc khuất hành lang, Huỳnh Như xinh đẹp động lòng người đã chờ sẵn. Trà My không ngần ngại chi mạnh tay đầu tư vào khoảng trang phục, quyết tâm để cô ta nổi bật nhất đêm nay.

"Sau đêm nay cô sẽ là công chúa, mau đi theo tôi!"

Trà My cầm tay Huỳnh Như kéo đi, tuy nhiên nửa đường lại gặp Tú. Ông Thành biết cô cháu gái chưa thôi ý định phản kháng nên đặc biệt chú ý. Khi thấy Trà My từ chỗ thì ông ta cũng sai Tú theo đuôi. Tú khổ mà chẳng biết nói cùng ai, anh ta tránh xa Trà My còn không kịp nữa là.

"Tránh ra!", Trà My gấp gáp ra lệnh, cô nghe thấy bên

trong hội trường người dẫn chơi trình đã bắt đầu nói lời cảm ơn bế mạc rồi.

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận