Bên trong hội trường, ông Hào đang phát biểu. Suốt từ đầu đêm hội tới giờ tinh thần ông ta rất tốt, cười ngoác miệng ra, bao nhiêu nếp nhăn trên mặt đều lộ rõ.
"Xin cảm ơn mọi người đã dành chút ít thời gian quý báu đến tham dự đêm hội từ thiện ngày hôm nay..."
Ông Thành ngồi dưới đài, gương mặt vô cảm lắng nghe những lời nói sáo rỗng. Mí mắt lại giật nhẹ, ông ta khó chịu nhíu mày. Linh tính của ông trước nay chưa từng sai, e là có chuyện gì đó không hay sắp xảy ra. Ông liếc nhìn về phía cửa, nặng nề thở ra. Cả Trà My lẫn Tú đều chưa trở lại, cái thằng cháu ngốc này rốt cuộc đã làm gì? Nếu đêm nay Trà My khiến mọi chuyện rối tung lên thì ông sẽ tống cổ Tú ra khỏi nhà.
"Cho phép tôi xin ít phút sau cùng vào việc tư. Tôi có một tin vui muốn chia sẻ với mọi người, con trai tôi sẽ kết hôn với cháu gái của chủ tịch tập đoàn Thiên Thành. Lễ cưới sẽ tổ chức sớm thôi, mong mọi người chúc phúc cho đôi trẻ!"
Mọi người đồng loạt vỗ tay, vẻ mặt vui mừng như thể con cái mình lấy vợ gả chồng. Tuy nhiên chỉ có trời mới thật sự hiểu rõ bọn họ đang nghĩ gì trong đầu.
Ngay lúc này Trà My đẩy cửa bước vào, bên cạnh là Huỳnh Như. Đây không phải trùng hợp ngẫu nhiên, Trà My đã tính chuẩn thời gian cả rồi. Chẳng phải tự dưng cô lại chọn màu màu trắng thay vì màu đỏ yêu mị như ý định của ông Thành. Màu ấy phải dành cho nhân vật chính chứ nhỉ?
Ánh mắt mọi người đổ dồn về phía Trà My, thoạt đầu họ luôn miệng chúc mừng sau lại tò mò săm soi người con gái lạ mặt bên cạnh. Huỳnh Như lần đầu tiên gặp phải cảnh này, dưới chân bủn rủn, suýt thì té nhưng may Trà My phản ứng nhanh nhạy không thì cái thai nguy mất.
"Thẳng sống lưng lên nào! Mọi người đang nhìn chúng ta đấy, cô đã tới rất gần với thành công rồi, chỉ một chút nữa thôi, cố gắng lên!", Trà My nhỏ giọng nhắc nhở.
Huỳnh Như bất an bấu víu lấy Trà My, cố gắng tỏ ra ưu nhã hết sức có thể. Tuy nhiên khi va phải ánh mắt lạnh thấu xương của ông Thành, cô ta lại hoảng.
"Ông nội đang nhìn tôi chằm chằm kia kìa, như thể ông ấy
muốn giết tôi đến nơi!"
"Không phải như thể mà là chắc chắn! Nhưng cô yên tâm đi,
trước khi giết cô thì ông ấy sẽ giết tôi. Đã đến nước này rồi cô còn sợ cái quái gì nữa? Hãy nghĩ đến cuộc sống giàu sang sau này đi!"
Trà My kiên nhẫn trấn an trong khi đang khoan thai tiến về phía ông Thành. Huỳnh Như làm sao biết được Trà My đã phải vất vả như thế nào để cô ta có thể ngang nghiên xuất hiện ở nơi đây. Cả Trường Thịnh lẫn ông Thành đều đặc biệt xem trọng đêm tiệc từ thiện này. Mỗi một hành động, cử chỉ của Trà My đều bị bao người để mắt đến. Cô phải mạo hiểm lên kế hoạch ném đá dấu tay để hai bên đấu đá với nhau, còn bản thân tranh thủ cơ hội dẫn người vào. Mức độ rủi ro cũng ngang ngửa với việc một tay mơ trút hết tiền của vào cổ phiếu thôi.
Trà My dắt tay Huỳnh Như đến trước mặt ông Thành. Đôi mắt sắc bén ấy nheo lại đầy nguy hiểm, tay nắm chặt cây gậy. Trà My không chút nao núng nở nụ cười, cố tình cao giọng nói:
"Con đã đưa chị họ đến cho ông rồi này, quá trình có chút trục trặc nhưng may là vẫn đến kịp. Ông có hài lòng không ạ? Mắt thẩm mỹ của ông mới khéo làm sao, trông chị ấy như cô dâu ấy. Chúng ta có nên tiết kiệm thời gian tổ chức
hôn lễ ngay đêm nay không ạ?"
Mọi người xung quanh kinh ngạc che miệng, họ nghi hoặc nhìn nhau tựa như muốn nhờ người bên cạnh xác nhận hộ thông tin vừa nghe được. Cánh phóng viên sau thời gian dài chống chọi với cơn buồn ngủ đã tỉnh hẳn, hai mắt sáng trưng chẳng thua gì đèn pha ô tô. Họ cầm máy ảnh chụp lia lịa, trong đầu bắt đầu nghĩ đến hàng trăm tiêu đề. Một tin tức giật gân như thế này nhất định sẽ chiếm lĩnh trang nhất cho xem. Hai tập đoàn lớn liên hôn với nhau mà nhà gái lại là một người xa lạ, chưa bao giờ thấy xuất hiện cùng với gia đình. Phải chăng cô gái mặc đầm đỏ đó là con riêng? Biệt danh "lọ lem giới thượng lưu" nghe cũng không tồi nhỉ?
"Em nói gì vậy Trà My?"
Gia Phúc đứng phắt dậy, mặt ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì. Anh ta đi tới muốn nắm lấy tay Trà My nhưng cô thuần thục né tránh, nhân cơ hội đẩy Huỳnh Như đến bên cạnh Gia Phúc.
"Anh rể, em đưa vợ đến cho anh đây, chúc hai người trăm năm hạnh phúc!"
Trà My cầm lấy tay Huỳnh Như đặt gọn vào tay Gia Phúc. Thấy anh ta còn muốn lên tiếng phản pháo, cô ghé người về trước, thì thầm báo thêm tin vui.
"Anh đã có trâu lẫn nghé rồi đấy! Tài thật!"
Phen này Gia Phúc đơ người, không nói được lời nào nữa. Khi thấy Trà My dắt Huỳnh Như bước vào, anh ta dù ngốc cũng hiểu mình đã rơi vào bẫy của chị em họ nhà này. Tại sao Trà My lại làm thế chứ? Thời gian qua bọn họ chung đụng rất hòa hợp kia mà. Trà My đang toan tính điều gì? Gia Phúc tự hỏi, anh ta bỗng nhớ tới bạn bè từng nhắc nhở mình, bất giác rùng mình. Có lẽ cô tiểu thư đoan trang, hiền thục không vô hại như mọi người lầm tưởng.
"Con đang làm gì vậy?"
Ông Thành đập mạnh gậy xuống sàn, chậm rãi đứng dậy. Tiếng xì xầm bàn tán lập tức im bặt, mọi người giương mắt xem trò vui. Hai ông cháu nhà này hình như không cùng chung chí hướng thì phải. Ai sẽ là người giành chiến
thắng sau cùng? Thật hồi hộp!
Trà My duyên dáng vén váy đi bước nhỏ đến bên cạnh ông Thành, ngây thơ chớp mắt:
"Con chỉ đưa mọi việc về đúng quỹ đạo thôi! Ông sắp lên chức rồi, ông không vui sao ạ? Tứ đại đồng đường, nhất ông rồi nhé!"
Trà My hạ giọng xuống, giả vờ lơ đễnh hất cằm về phầm bụng vẫn còn phẳng lì của Huỳnh Như. Ông Thành biến sắc nhưng rất nhanh khôi phục dáng vẻ điềm tĩnh. Uổng công ông thông minh một đời lại bị một nhóc con qua mặt trong phút chốc. Nên khen Trà My tài giỏi hay trách ông đã già? Đúng là cha nào con nấy, chả bao giờ chịu nghe theo sự sắp đặt. Lẽ ra ông nên gả nó đi ngay từ đầu thì có phải hơn không, bây giờ cánh cứng cáp muốn bắt lại cũng khó.
"Thật ra ông vẫn có thể làm mọi việc theo ý mình đấy. Nhưng nếu quan tâm đến danh tiếng thì chắc không nên ông nhỉ?"
Trà My không nắm chắc phần thắng, thật ra cô rất sợ ông Thành bất chấp tất cả nhất quyết gả mình cho Gia Phúc. Khi đó mất cả chì lẫn chài, cùng một lúc đắc tội với cả Trường Thịnh. Trong trận chiến cùng ông Thành, Trà My đem chữ sĩ ra đánh cược.
"Con đúng là cháu gái ngoan của ông, lần này coi như con thắng. Hãy cố gắng tận hưởng khoảnh khắc này đi, nó giống như pháo hoa trên trời, đẹp đẽ nhưng ngắn ngủi!"
Ông Thành dùng ngón trỏ đánh nhẹ vào mặt Trà My như thể cưng nựng. Đoạn ông đi lên sân khấu, lúc lướt qua Huỳnh Như và Gia Phúc lạnh lùng ra lệnh:
"Mau lên sân khấu!"
"Bác Thành, chuyện này...", ông Hào bối rối muốn hỏi cho rõ đầu đuôi. Cả hai đã thống nhất sẽ gả Trà My kia mà sao kết quả lại biến thành đứa con riêng thấp kém, vô thừa nhận. Phải chăng đây là âm mưu của nhà họ? Con cáo già kia không thể khinh thường ông như vậy!
Ông Thành giơ tay ra hiệu:
"Có chuyện gì chút nữa hẵng, công bố tin đính hôn nốt đi đã!"
"Tôi không đợi được, bác nói rõ đi, có phải ông cháu nhà bác đã lên sẵn kế hoạch hay không?", ông Hào nhất quyết phải làm cho ra lẽ, cục tức này nuốt không trôi.
"Anh thấy tôi có vui không? Anh còn chậm trễ thì con dâu hụt sẽ thông báo cho toàn thể mọi người biết việc chúng ta đã lên chức đấy. Với cái đầu tinh quái của nó nhiều khi lại giúp Gia Phúc tạo lập hình tượng sở khanh đồi bại, muốn lấy em mà ngủ với chị đến có bầu cũng nên. Anh muốn thử không?", ông Thành gằn giọng.
Những lời này làm ông Hào choáng váng, ông ta nhìn về bụng Huỳnh Như, khó nhọc hít thở. Rốt cuộc đứa cháu bản thân ngày ngóng đêm trông cũng tới nhưng sao lại chui vào bụng cô gái này. Ông nên vui hay nên buồn đây? Bọn trẻ ngày nay loạn hết rồi, dám quay bậc trưởng bối như chong chóng.
"Huỳnh Như nhà chúng tôi sẽ kết hôn cùng với cháu Gia Phúc sau khoảng thời gian dài tìm hiểu. Mong mọi người sẽ chúc phúc cho bọn trẻ! Ngày cưới mọi người phải đến chung vui cùng chúng tôi đấy!"
Ông Thành đứng lên bục, vui vẻ thông báo tin vui. Khi nhìn đến gương mặt hả hê của Trà My, nụ cười trên mặt càng sâu. Con bé ngu xuẩn, ông đã thương tình vẽ cho tương lai giàu sang mà cứ tìm cách chống đối. Hãy đợi đó, Trà My nhất định phải trả giá đắt vì dám khiêu khích quyền lực của ông.
"Nhất định!"
"Nhất định!"
"Chúc tôi đợi thiệp mời đấy!"
Mọi người đồng loạt đứng dậy vỗ tay chúc mừng. Thái độ này so với ban nãy nhiệt tình gấp mấy lần, ông Hào nhìn thấy liền khó chịu trong lòng.
Xa rời tiếng cười nói chúc tụng, trên hành lang vắng người, bầu không khí căng thẳng lạ thường. Ông Thành cởi bỏ lớp mặt nạ điềm tĩnh, hung ác nhìn chằm chằm cô cháu gái. Trà My không cam chịu yếu thế, kiêu ngạo nhìn lại.
"Chát! Đồ mất dạy!"
Bất thình lình ông Thành vung tay tát mạnh vào mặt Trà My. Thân thể mảnh mai lảo đảo, nhờ kịp thời vịn vào lan can bằng không có lẽ cô đã ngã sõng soài trên sàn nhà lạnh lẽo.
Trà My căm hận ôm một bên má đau rát cứng rắn đáp trả:
"Ông đã dạy tôi ngày nào mà mắng? Hãy xem những người ông dạy dỗ đi, có ai ra hồn không? Ông có thể sống thọ hơn, giàu hơn, quyền lực hơn ba tôi rất nhiều lần nhưng lại thua ở khoảng làm người, làm cha đấy ông già thất bại và đáng thương ạ!"
Những lời này Trà My giữ trong lòng lâu lắm rồi, hôm nay được dịp chỉ thẳng mặt ông Thành mà mắng, cô sung sướng khôn cùng. Cô phải nói chứ vì biết đâu được chỉ ngày mai hoặc một giây sau Trường Thịnh đã nổi điên tiễn cô về chầu trời.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!