Trời dần về trưa, tòa nhà bệnh viện càng đông người, đội ngũ nhân viên ý tế bận rộn chạy ngược chạy xuôi, chẳng mấy khi được rảnh rỗi. Thế nhưng có ai ngờ được sau cánh cửa phòng đóng kín, một người đàn ông đang bóp cổ một người phụ nữ.
Chân Trà My thôi cựa quậy, buông xuôi mặc cho số phận. Cô nghĩ nếu mình chết đi như thế này cũng hay. Sau khi lăn trên những bậc thang, chấp nhận đau đớn, cô đã có một giấc ngủ dài. Lừa người thì dễ nhưng chẳng thể dối lòng, giữa không gian hư ảo của riêng mình, Trà My cởi bỏ lớp mặt nạ mạnh mẽ, thành thật với bản thân. Cô rất mệt, đi một đôi giày quá cỡ, cố sống như thể một con người khác là cực hình. Mỗi ngày cô đề phòng Trường Thịnh, phòng ông Thành, từ lúc ăn tới khi ngủ, không một phút giây nào dám lơ là. Người ta thường bảo chết là hết, phải chăng nếu cô trút hơi thở cuối cùng thì mọi buồn đau, bế tắc cũng tan biến?
Trà My bất giấc cong khóe môi, đôi mắt phượng cũng nhiễm ý cười. Trường Thịnh nhìn thấy càng thêm tức giận, ông ta gằn giọng hỏi:
"Cô muốn chết lắm chứ gì? Được rồi, hôm nay tôi cho cô toại nguyện!"
Ông cảm thấy Trà My đang khiêu khích mình, thật nực cười, ông có mà không dám? Trà My là ai chứ? Không là ai cả! Cô ta chỉ là quân con tốt vô danh trên bàn cờ. Trà My dựa vào đâu hết lần này tới lần khác thách thức ông? Đến con trai mình ông còn không nương tay thì cô ta trông mong điều gì?
Trà My loang thoáng nghe thấy Trường Thịnh nói gì đó nhưng cô không quan tâm nữa, từ từ nhắm mắt lại, an tĩnh chờ đợi cái chết. Ấy vậy mà hồi lâu ngực cô vẫn phập phồng lên xuống, hơi thở tuy yếu ớt nhưng đều đều. Cảm giác hai bàn tay bóp cổ dần thả lỏng, Trà My nghi hoặc mở mắt ra. Gương mặt đàn ông dày dặn gió sương bỗ áp sát, trán tì trán, mũi đụng mũi, hơi thở giao hòa.
"Tại sao cô cứng đầu quá vậy hả? Cô không thể lẳng lặng mà sống sao Trà My?"
Trường Thịnh thì thầm, chất giọng trầm thấp nghe rất êm tai, phảng phất như cơn gió mùa hạ. Bàn tay to lớn mới ban nãy còn tàn bạo muốn giết người lại nhẹ nhà di chuyển lên trên, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt thanh tú.
"Tôi như thế này còn không phải bị bức ép sao? Ông ép
tôi, ông già máu lạnh kia bức tôi, lũ người tham lam kia tính toán trên đầu tôi, lẳng lặng mà sống thế nào được? Trường Thịnh, tôi là con người, không phải con rối!"
Trà My thều thào nói bất chấp cổ họng đau rát. Bọn họ ngả bài với nhau cũng lâu rồi nhưng đây là lần đầu tiên cô không cố kỵ trút hết nỗi lòng. Đến bước này rồi, có gì mà phải kiêng phải kỵ nữa. Người đàn ông này thông minh như vậy, cô làm sao qua mặt được?
"Tôi chỉ bảo cô lấy Gia Phúc thôi. Có tôi đứng sau hậu thuẫn, nửa đời sau cô chẳng những không lo không nghĩ mà còn vinh quang tột đỉnh, nắm mọi quyền hành ở nhà chồng. Như vậy không tốt sao, tôi ức hiếp cô ở chỗ nào?"
Trường Thịnh không hiểu tại sao Trà My cứ phải chuyện bé xé ra to. Ông đã nhân nhượng tới bực này, Trà My còn muốn gì?
Nhưng đó là cái ông nghĩ thôi, đứng trên lập trường của kẻ săn mồi máu lạnh. Còn Trà My thân trót mang phận con mồi chưa bao giờ cho là vậy. Cô mỉm cười đắng cay:
"Không ức hiếp? Thật ra là nơi nơi đều ức hiếp! Nửa đời
sau không cần lo nghĩ? Ông lừa ai chứ? Gia Phúc là kẻ bất tài, trăng hoa, tôi lấy anh ta ngày phải quán xuyến trong ngoài, tối về ôm con phòng không cô lẻ đẻ mặc anh ta bay bướm khắp nơi. Đó là không lo không nghĩ ư? Tập đoàn Gia Hào nhìn thì cây cao bóng cả nhưng thực chất đã bắt đầu xuống dốc, mục ruỗng từ bên trong. Tôi nắm quyền? Vinh quang tột đỉnh cái gì chứ? Lừa người! Đó là tự mua dây buộc mình thôi! Gia Phúc tốt như vậy sao ông gả Vy cho anh đi?"
"Tôi...", Trường Thịnh lúng túng.
Trà My cắn chặt môi, cố gắng bình ổn hơi thở đang hỗn loạn. Cô hít một hơi thật sâu, nói tiếp:
"Ông sẽ không đời nào làm vậy, tôi dám lấy cái mạng này ra cược! Bởi vì Vy là con gái cưng của ông, sao ông nỡ đẩy cô ấy vào hố lửa, cả đời bị cột chung với tên chồng bất tài không ra gì được. Nhưng tôi thì sao? Tôi cũng là con gái cưng của ba mẹ tôi vậy! Ông ỷ vào việc họ mất rồi, tôi một thân một mình nên mặc sức ức hiếp đấy thôi. Vậy mà ông còn không nhận? Ông thấy tôi chưa đủ đáng thương sao? Ông nói đi! Biện bạch nữa đi! Trường Thịnh! Ông lấy quyền mà ức hiếp tôi tới bực này?"
Trà My kích động gào thét, nước mắt tuôn như mưa. Trường Thịnh sững sờ, mặc cho bàn tay gầy yếu liên tục đập vào ngực mình. Giây phút này ông mới nhận thức được người trước mặt mới chỉ có hai mươi ba tuổi, nhỏ hơn cả con gái mình. Lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, Trà My mỉm cười rạng rỡ, mắt sáng ngời hồn nhiên. Nhưng giờ đây đôi mắt ấy ảm đạm tang thương, nụ cười kia chỉ còn là dĩ vãng hoài niệm. Ngực đau nhói như bị ai bóp nghẹt, Trường Thịnh khổ sở nhắm mắt. Ông đang đau xót cho quân cờ của mình ư? Thật kinh khủng!
"Vậy cô chờ mong tôi sẽ đối xử với cô như thế nào? Cô mãi mãi không phải con gái tôi, cô hiểu không?"
Trường Thịnh giữ chặt hai bàn tay đang đánh đấm loạn xạ, Trà My kịch liệt giẫy giụa. Trong lúc đôi bên giằng co, kim truyền bị sút ra, nước và máu hòa lẫn với nhau, nhanh chóng vấy bẩn ga giường trắng tinh. Trường Thịnh vụng về ấn mạnh vào cổ tay trái của Trà My, một mặt lại rướn muốn ấn vào cái chuông trên đầu giường. Trà My nhân lúc đối phương lơ là, dùng hết sức bình sinh vùng dậy đẩy mạnh. Trường Thịnh ngả người ra sau, lảo đảo suýt ngã. Ông khó hiểu ngẩng đầu nhìn Trà My nhưng ngay sau đó bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ.
"Ông muốn giết tôi lắm đúng không? Để tôi cho ông toại nguyện nhé!"
Trà My cầm con dao gọt hoa quả ở đầu tủ đặt cạnh giường dí sát vào cổ vốn đã thâm tím vì bàn tay Trường Thịnh. Lưỡi dao sắc bén khứa vào da thịt, máu từ từ rỉ ra. Trà My miệng cười nhưng mắt ngấn nước, dáng vẻ điên dại.
"Cô làm cái gì vậy chứ? Có gì chúng ta từ từ nói! Mau bỏ dao xuống đi! Nguy hiểm lắm!"
Trường Thịnh từ từ lại gần Trà My, thận trọng khuyên ngăn. Lần đầu tiên trong đời ông cảm thấy sợ.
Trà My lắc đầu:
"Không! Chúng ta có gì để nói chứ? Vốn dĩ không có chúng ta, chỉ có ông và tôi thôi, ông là kẻ chơi cờ, tôi là con tốt, vị thế chênh lệch như thế thì nói gì đây? Ông biết không? Từ khi ông Quân nhảy lầu chết, tôi bắt đầu mơ thấy ác mộng. Trong giấc mơ đó tôi bị ông từ từ đẩy vào bước đường cùng, cuối cùng phải nhảy lầu."
"Không đâu! Tôi sẽ không bao giờ làm thế với cô, tin tôi đi Trà My! Đưa dao cho tôi!"
Trường Thịnh chấn động, ông không ngờ Trà My lại ám ảnh như vậy. Nhân lúc Trà My thẫn thờ nhìn mình, ông toang giật lấy con dao nhưng ngay khi khoảng cách giữa cả hai bị thu hẹp chưa đến ba bước chân thì đôi mắt phượng hoảng sợ trừng lớn. Trà My hét lớn:
"Ông nói dối! Tôi không mắc lừa ông đâu! Ngày hôm đó, lúc ở nhà thờ tổ ông quên mình đã nói với tôi những gì à? Cờ hỏng rồi thì phải vứt đi, thay con khác! Ông nhớ không?"
Nhìn thấy Trà My kích động dí mạnh con dao vào cổ, Trường Thịnh vội vàng lùi lại. Trí nhớ ông còn tốt lắm, đương nhiên sẽ không quên. Trường Thịnh bỗng thấy hân mình, tại sao ông lại nói ra những lời đó?
"Tôi không quên nhưng đó là quá khứ, không phải hôm nay! Tôi sẽ không làm thế với cô đâu, nghe lời bỏ dao xuống đi, cô muốn chết à?"
"Phải!", Trà My kiên định gật đầu, "Ngã cầu thang xong tôi khôn ra không ít đấy! Ông có dã tâm như vậy, không sớm thì muộn cũng sẽ tìm cách hạ bệ nhà nội tôi, thâu tóm Thiên Thành vào tay. Thế thì tội gì mà tôi phải phí công tốn sức tự mình trả thù chứ? Tôi từ lâu đã chẳng thèm thiết tha gì đến cuộc sống tạm bợ này nữa rồi, chi bằng một dao chấm dứt ngay tại đây. Không buồn đau, không ai ức hiếp, có thể đoàn tụ với ba mẹ, tốt biết bao!"
Trà My nhắc tới chuyện sống chết mà bình thản như không, cả người nhẹ nhõm. Cô nhìn Trường Thịnh, nở một nụ cười thật tươi, trong tích tắc, ông nhớ lại lần đầu họ gặp nhau. Không chút đắn đo suy nghĩ, Trường Thịnh vội lao tới giành lấy con dao trước khi nó kịp cắt sâu thêm. Trà My cứ khu khư giữ chặt, Trường Thịnh lại một mực muốn giành, lưỡi dao sắc bén khứa vào lòng bàn tay nhưng ông không kêu rên lấy nửa lời, dứt khoát giật mạnh lấy, ném xuống sàn.
"Ông cản tôi để làm gì? Để ông tiếp tục đày đọa tôi nữa à? Lũ khốn kiếp các người tại sao không chịu để tôi yên? Tiền bạc, danh vọng gì đó tôi đều không cần, để tôi yên đi có được không? Tôi cầu xin ông đấy, tôi mệt lắm rồi, chỉ muốn được ngủ một giấc thật dài, không bao giờ tỉnh lại nữa!"
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!