Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Vòng Xoáy Hào Môn

Một căn biệt thự nhỏ hai tầng nằm gần bãi biển xinh đẹp, trong sân có hẳn một bể bơi thật lớn. Dễ dàng nhận thấy bể bơi này được xây sau, không mấy hài hòa với tổng thể. Nhưng ai bảo Vy muốn thế, Trường Thịnh chiều lòng con gái, sai người gấp rút thi công. Tuy nhiên Vy vốn cả thèm chóng chán, một năm mười hai tháng đôi khi chả thèm ngó tới. Nói không chừng cô nàng đã quên mất căn biệt thự này cũng nên.

Sau bao tháng ngày phủ bụi, chìm trong bóng tối hôm nay căn biệt thự đã được nhớ tới, tuy nhiên là cậu chủ chứ không phải cô chủ. Tường lên kế hoạch từ trước, sai người dọn dẹp nên nhờ vậy bàn ghế bóng loáng, không có lấy một hạt bụi.

Tiếng bước chân vang lên, Tường tay cầm chai rượu tay cầm dây thừng thong thả bước từng bước một. Men theo cầu thang, anh đi vào căn phòng đầu tiên bên tay trái. Tùy tiện đặt chai rượu ngoại đắt đỏ lên bàn, Tường bước tới cạnh giường. Trà My đang nằm trên đó, cả người bất động dường như đã ngủ nhưng thật ra bị đánh ngất.

"Cô đừng trách tôi ai bảo cô cứng đầu làm chi!"

Tường vừa nói vừa dùng dây cột hai tay Trà My lại. Quần áo cả hai lấm lem bùn đất, ắt hẳn trước khi đến được nơi đây họ đã trải qua không ít vất vả. Da thịt con gái trắng nõn bà có nhiều chỗ trầy xước, trên trán Trà My bầm tím một góc. Đây là dấu tích sau nỗ lực chạy trốn bất thành.

Tường nhìn cánh tay mình, lộ vẻ chán ghét. Đúng là không nên tin vào vẻ ngoài của phụ nữ, trông Trà My ốm yếu bệnh tật thế thôi chứ lúc giằng co cũng ghê gớm lắm, tay đấm chân đá liên hồi, còn tặng anh mấy vết cào rớm máu.

Trên đường tới đây Trà My luôn tìm cách chạy trốn. Thậm chí cô còn to gan giành vô lăng với Tường khiến chút nữa thì xe đã đâm sầm vào gốc cây. Nhân cơ hội này cô nàng lao ra khỏi xe, Tường phải chui lùm chui bụi, vất vả vật lộn trên đất mới bắt lại được. Thế nhưng cô nàng vẫn ương ngạnh lắm, lớn tiếng cự cãi. Cực chẳng đã Tường đành phải đánh ngất Trà My đi, nhờ vậy mới thảnh thơi nghe điện

thoại của ba.

Trong khi chờ Trà My tỉnh lại, Tường khui chai rượu, lặng lẽ ngồi uống. Thỉnh thoảng anh nhìn về phía giường, thần sắc phức tạp. Điện thoại đổ chuông rất nhiều lần, khúc nhạc piano không lời cứ thi nhau vang lên tỉ lệ nghịch với phần trăm pin.

Hồi lâu sau, khi nắng bên ngoài dần lụi tàn, Trà My vốn đang nằm yên khẽ động đậy. Lúc này khắp căn phòng đã nồng nặc mùi rượu, vài ba chai rượu rỗng cùng lon bia nằm la liệt trên sàn. Theo bản năng cô định lấy tay xoa phần gáy đau nhức lại phát hiện tay mình đã bị trói. Cô từ từ hồi tưởng lại mọi việc sau đó nhìn bốn phía, không thấy Tường đâu. Đôi mắt phượng thoáng nghĩ ngợi, cơ thể ngúng nguẩy như con sâu tìm cách ngồi dậy. Việc này tưởng dễ nhưng thực tế lại tương đối vất vả, may sao trời chiều lòng người, sau mấy phen ngã nghiêng cũng thành công đứng dậy được. Trà My nghĩ rằng mình phải mau chóng rời khỏi đây.

Trà My nhẹ chân di chuyển, chỉ sợ gây ra tiếng động sẽ khiến Tường chú ý đến. Nhưng sợ gì thì chuyện đó xảy đến, khi cô vừa mở cửa ra đã trông thấy Tường.

"Cô tỉnh rồi à? Ngủ gì mà lắm thế mặt trời cũng sắp chiều

luôn rồi!"

Tường cầm theo chai rượu chống tay vào cánh cửa, điệu bộ bất cần. Trà My hoảng sợ lùi về sau, không may vấp chân té ngã. Cổ chân đau điếng khiến Trà My mặt nhăn mày nhó, xem chừng đã bong gân hoặc nặng hơn thì trặc chân mất rồi. Đúng là nhà dột còn gặp mưa rào, Trà My nghĩ thầm trong bụng.

"Đau lắm à? Đây là tự cô té ngã chứ không phải tại tôi, nếu ngoan ngoãn nằm yên thì đâu tới nỗi!"

Tường thô bạo nắm lấy tay Trà My loạng choạng đi vào trong. Có lẽ vì hơi men hoặc sẵn lòng tư thù cá nhân, Trà My cảm giác anh ta muốn bẻ gãy tay mình mới vừa lòng. Vậy là sau mọi nỗ lực mọi thứ lại trở về vị trí cũ, cô bị đẩy ngã lên giường.

"Đây là đâu? Anh trói tôi để làm gì?", Trà My tức tối chất vấn.

Tường bóp cằm Trà My:

"Còn không phải vì cô cứ thích chạy lung tung ư?"

Anh chàng ngồi phịch xuống giường, áo sơ mi nhăn nhúm,

xộc xệch, cúc áo bung mở tự khi nào. Tường vốn sở hữu vẻ ngoài điển trai nay chếnh choáng men say, mặt mũi đỏ ửng, đôi mắt mơ màng nên càng nam tính, quyến rũ. Trà My thừa nhận điều này nhưng cô không có tâm trạng suýt xoa, say mê.

"Có ai bị bắt mà không chạy chứ? Cha con nhà anh dường như có niềm đam mê cầm tù tôi thì phải!", Trà My mỉa mai.

Tường nghe vậy cười lớn, vỗ tay khen ngợi:

"Đúng là người phụ nữ của ba tôi, nói chuyện lớn lối

lắm!"

"Tôi đã nói rồi, tôi và ba anh trong sạch! Nếu vì lý do vớ vẩn ấy mà anh bắt tôi thì tôi khuyên anh nên tỉnh táo lại!"

Trà My khổ sở nhíu mày, cô không phải nói làm sao thì Tường mới chịu hiểu. Cha con nhà này thật ra ngang ngược chẳng thua gì nhau.

"Thôi thôi cô đừng ngụy biện! Không chỉ tôi mà chính thư ký Trung cũng công nhận điều này. Cô có biết mình vì cô mà ba tôi đã phá lệ bao nhiêu lần hay không?"

Như nghĩ tới điều gì, ánh mắt Tường phút chốc ảm đạm. Trà My tin chắc có ẩn tình, lại không dám lên tiếng hỏi han. Anh ta đã say, ngộ nhỡ bị kích thích làm liều thì cô chạy đường nào.

"Cô có biết mẹ tôi chết như thế nào không?", Tường bỗng hỏi, giọng bùi ngùi chứ không mạnh mẽ như mọi khi.

Vợ của Trường Thịnh chết như thế nào à? Trà My suy ngẫm hồi lâu, cô gắng nhớ lại nhưng nghĩ mãi cũng không có chút ấn tượng nào. Cô bước vào giới thượng lưu này đã nửa năm, quen biết với nhiều người, nghe được không ít chuyện thâm cung bí sử. Tuy nhiên cô chỉ biết mẹ của Tường qua đời khi anh chàng mười hai, còn Vy tám tuổi nhưng vì sao chết, chét như thế nào thì cô chào thua.

"Cô đừng nghĩ nữa! Làm sao cô biết được, ông ta giấu kín lắm!"

Trà My không rõ "ông ta" trong ý Tường là ám chỉ ai, có lẽ nào là Trường Thịnh?

"Mẹ tôi là con nhà trâm anh thế phiệt, lấy chồng xong rồi thì ở nhà chăm con. Ông chồng mặc sức vẫy vùng ngang dọc, tạo nên cơ nghiệp hết sức vẻ vang. Chủ tịch tài ba của chúng ta suốt ngày cắm đầu vào công việc, bỏ bê công việc. Tôi càng lớn thì mẹ tôi càng héo mòn, cuối cùng mắc bệnh trầm cảm. Chuyện gì đến cũng phải đến, một ngày như mọi ngày, khi hai anh em tôi tan học trở về thì người vợ đáng thương ấy đã cắt cổ tay tự tử, máu nhuộm đỏ cả bồn tắm. Cô có biết cảnh đó ám ảnh tôi tới mức nào không? Suốt nhiều tháng liền tôi nôn mửa liên miên, không thiết tha thịt thà."

Tường nói tới đây thì im bặt, cầm chai rượu lên uống ừng ực. Trà My trầm mặc như thể còn đang chìm đắm trong câu chuyện xưa. Hóa ra tuổi thơ của Tường lại buồn đến vậy! Có lẽ cũng vì thế mà cha con họ bất hòa.

"Ai rồi cũng phải chia xa người thân thôi! Có khác chăng anh sớm tôi muộn, anh mất một còn tôi mất hết!"

Trà My buồn bã cảm khái, vừa thương cảm Tường lại đau buồn cho phận mình. Phải chi cô cũng có cơ hội oán hận cha mình như Tường.

Tường uể oải tựa vào thành giường gật gù. Song anh không quên chuyện chính, Tường chỉ tay vào mặt Trà My, lớn tiếng hỏi:

"Cô có biết ba tôi ưu ái cô tới mức nào không hả?"

"Ông ta chưa bao giờ ưu ái tôi cả, tôi chỉ là con tốt trong tay mặc cho ông ấy lợi dụng!"

Trà My lắc đầu, tuy gần đây thái độ của Trường Thịnh với cô ít nhiều đổi khác nhưng không thể vì thế mà phủ nhận chuyện trước kia. Mỗi tối cô đều vắt tay lên trán, nhớ lại những ngày tháng đã qua. Cho tới giờ cô vẫn không rõ Trường Thịnh thao túng cuộc đời mình từ khi nào. Có thể là ngay từ lần đầu tiên gặp mặt cũng nên. Trà My càng nghĩ càng sợ, cô ước gì có ba ở cạnh, ông sẽ bảo vệ cô.

Trà My làm sao ngờ được câu nói tưởng binh thường này lại là liều thuốc nổ với Tường. Anh chàng tức giận đạp mạnh chai rượu xuống sàn, âm thanh đổ bể khiến Trà My giật nẩy mình. Tường lao tới giữ chặt bả vai cô, lắc mạnh.

"Không ưu ái mà làm bảng thống kê thay cô? Không ưu ái mà đích thân chỉ dạy cô mánh lới kinh doanh, dẫn theo xã giao học hỏi kinh nghiệm? Tôi là con ông ấy còn chưa có phúc phần đó!"

"Đó là vì..."

Không để Trà My kịp giải thích, Tường đã ngắt lời mà nói tiếp:

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận