Trường Thịnh không ngại đường xá xa xôi chạy đến vùng biển lân cận thành phố S, quyết tâm ngăn cản hành vi điên rồ của con trai. Tuy Tường không chịu nói ra chỗ ở nhưng Trường Thịnh vẫn có cách biết, đằng nào thì ông cũng sắp xếp một vài người âm thầm bảo vệ con cái mình mà. Dẫu vậy rõ ràng Tường đã chuẩn bị kỹ càng từ trước, đánh lạc hướng vệ sĩ, gây nhiễu thông tin khiến ông mất kha khá thời gian mới tìm đúng nơi.
Trường Thịnh chưa bao giờ nghĩ mình sẽ tìm thấy Trà My trong tình cảnh thót tim trước mắt. Cô rơi từ ban công xuống, giống như chiếc lá vàng mùa thu phó mặc số phận cho trời. Ông thấy may mắn vì năm xưa chiều lòng Vy xây hồ bơi ở dưới sân, bằng không thì cơ thể mảnh mai kia làm sao có thể chống lại đất đá cứng rắn?
Trà My rơi xuống hồ bơi, phát ra tiếng động lớn, nước văng cao tung tóe, rơi lộp độp xuống cây cỏ gần hồ. Trường Thịnh cảm giác trong mình ngừng đập trong tích tắc, không chút do dự ông lập tức nhảy xuống hồ. Được bao bọc bởi dòng nước mát lạnh, Trường Thịnh rốt cuộc cũng hiểu rõ lòng mình.
Những cảm xúc với Trà My không chỉ là cơn gió thoảng qua, cô gái này thật sự đã chiếm giữ hồn ông. Trường Thịnh không muốn quan tâm xem Trà My làm điều đó như thế nào, từ khi nào. Thư ký Trung nói rất đúng, ông đã động lòng rồi, tìm hiểu mấy thứ vô nghĩa ấy để làm gì.
Một tháng rồi hai người họ chưa gặp mặt, Trường Thịnh đã suy nghĩ và phân vân rất nhiều. Ông tự hỏi mình nên làm gì với Trà My đây? Sau tất cả ông không thể đối xử vô tình với cô như trước nữa hay là ông buông tha cho cô? Trường Thịnh nghĩ vậy nhưng lại gạt phăng đi vì cảm giác trống rỗng nơi đáy lòng. Trà My là cô mèo tinh quái, âm thầm xâm nhập vào cuộc sống của ông, dần dà trở thành một phần thiết yếu không thể tách rời. Nếu chẳng nỡ thả người đi thì phải giữ chặt bên người, trong tầm mắt ông.
"Ba!"
Từ ban công nhìn xuống, Tường hét lớn, mặt tái nhợt. Anh chàng vội vàng chạy xuống lầu nhưng chân mềm oặt, vấp té liên tục. Anh vừa làm gì vậy chứ? Anh chỉ muốn bắt Trà My tới đây vạch trần âm mưu gian xảo của gia đình ông Thành thôi mà, tại sao lại đi đến bước đường này?
Dưới hồ nước, Trà My dần chìm xuống đáy. Cô nhìn người đàn ông đang bơi về phía mình, cảm thấy mọi chuyện không chân thật. Trường Thịnh đến cứu cô đấy ư? Sao có thể chứ? Cô là ai, là cái gì mà khiến đôi mắt luôn bình tĩnh kia tràn ngập lo lắng?
Trường Thịnh nhanh chóng bơi đến bên cạnh Trà My, thấy tình trạng cô không ổn vội vàng đưa người lên bờ. Khi cả hai ngoi khỏi mặt nước thì Tường cũng xuống tới. Trường Thịnh cẩn thận đặt Trà My xuống, thấy mắt cô nhắm nghiền bèn lay gọi.
"Trà My! Trà My! Em không sao chứ? Mau tỉnh lại đi!"
"Khụ! Khụ!"
Đầu ngón tay động đậy, Trà My nghiêng đầu sang một bên nôn ra vài ngụm nước, ho sặc sụ. Đôi môi tái nhợt hé mở, chủ nó cố gắng hít lấy hít để bầu không khí trong lành. Trường Thịnh đỡ cô dậy, cởi bỏ dây thừng rồi ôm lấy. Chỉ tới lúc này đây, cảm nhận độ ấm trên người Trà My thì con tim đang đập loạn của ông mới chịu bình ổn trở lại. Ông thở dài cảm khái, Trà My là nam châm hút xui xẻo ư? Tại sao cô luôn gặp chuyện vậy chứ?
"Ba! Cô ta không sao chứ?", Tường lí nhí hỏi.
Giọng con trai nhỏ như muỗi kêu nhưng vào tai Trường Thịnh thì đặc biệt to, đặc biệt khó nghe. Ông vỗ nhẹ lên tấm lưng hãy còn run rẩy của Trà My, chầm chậm đứng dậy. Trường Thịnh vừa xoay người lại, thái độ lập tức quay ngoắt, đôi mắt sắc bén hiện hữu, gương mặt góc cạnh lạnh lùng.
"Chát!"
Trường Thịnh đi đến trước mặt con trai, không nói không rằng thẳng tay tát vào mặt Tường. Cú tát này chẳng những chứa đựng sự giận dữ mà còn có cả sự thất vọng cùng lo lắng. Tường ngã phịch xuống, khóe môi rỉ máu, tai như ù đi. Anh ta khó tin ngước đầu nhìn ba mình, môi mấp máy muốn nói gì đó tuy nhiên lại bị Trường Thịnh dọa đến ngớ người.
"Con làm cái gì vậy hả? Trà My đã làm gì nên tội mà con nhẫn tâm đẩy người ta xuống lầu?"
Trường Thịnh run run chỉ tay vào mặt Tường, lớn tiếng mắng. Ông gấp gáp chạy đến một nửa vì Trà My, nửa còn lại vì con trai. Tường từ nhỏ đã chuyên đi gây họa, ông toàn phải đi thu dọn hậu quả. Những chuyện vặt vãnh lông gà vỏ tỏi ông lười chấp nhặt nhưng bây giờ liên quan đến mạng người rồi, không quản mà được sao? Nếu người thừa kế duy nhất của Blue Diamond trở thành kẻ sát nhân sẽ buồn cười như thế nào chứ? Đang yên đang lành lại học theo đám con cháu vô tích sự của ông Thành, tức chết ông!
"Con không có, là cô ta tự ngã đó thôi!"
Tường chật vật đứng dậy, có lẽ vì hơi men vẫn còn nên cơ thể hơi loạng choạng. Tường nhìn về phía sau Trường Thịnh, ánh mắt hung ác. Đây là lần thứ hai ba đánh anh ta, mà nguyên nhân vẫn là vì người phụ nữ này. Trà My không thẹn là con cháu của ông Thành, cáo ông dạy cáo cháu, âm mưu quỷ kế như nhau.
Tuy Trường Thịnh không rõ ở đây đã xảy ra chuyện gì nhưng ông suy đoán được vài phần. Ông chỉ tay vào dây thừng nằm ở một xó, cười lạnh:
"Đúng là con không đẩy nhưng trói chặt thế kia, dồn ép thế kia thì Trà My còn con đường nào khác? Chuyện liên quan đến mạng người phải cẩn trọng!"
"À! Cảm ơn ba đã dạy!", Tường bỡn cợt nghiêng đầu phun ra một bãi nước bọt có lẫn máu, "Nhưng con học theo ba đấy thôi, ba không khen con sao? Ừm đúng rồi nhỉ, con không giỏi như ba giết người không thấy máu."
Bầu không khí vốn đã căng như dây đàn giờ nhạy cảm không khác gì bom nổ chậm, sơ sẩy sẽ nổ ngay. Trà My kín đáo liếc nhìn cha con Trường Thịnh song lại nhanh chóng rũ mắt, trầm mặc nhìn vào mấy vết hằn trên tay mình. Nên nói thế nào nhỉ? Đúng là cha con một nhà, biết tính hiểu nết nhau ghê. Trường Thịnh quả thật y như lời Tường nói, rất giỏi ẩn mình trong bóng tối mượn dao giết người.
Nhưng đứng ở góc độ của Trường Thịnh mà suy xét, cô nghĩ ông ấy cũng có vài phần bất đắc dĩ. Sư tử nào mà không săn mồi? Chúa sơn lâm ngang tàn nơi rừng thẫm gieo rắc nỗi sợ nhưng một khi bị thuần hóa phải ở trong lồng giam, mua vui cho người, rất thê lương. Giữa lợi ích của bản thân và người khác, bên nào nặng bên nào nhẹ ai nấy đều tự hiểu. Trường Thịnh như vậy, cô cũng như vậy, mọi người càng không khác được.
"Đây là tiếng lòng con đấy sao?"
Trường Thịnh hỏi, khóe môi cay đắng giương lên. Ông chỉ tay lên trời, nhịp nhị vài cái rồi bất chợt lao tới túm lấy cổ áo Tường.
"Ba anh đúng là như vậy đấy nhưng anh có bao giờ chịu nghĩ xem vì sao tôi phải làm vậy chưa? Nếu tôi không làm thế thì cha con ta đã về chầu trời từ lâu rồi! Anh tưởng tôi mỗi ngày nhàn hạ lắm à?", Trường Thịnh gằn giọng, " Hãy đợi đến khi ngồi vào vị trí của tôi đi rồi anh sẽ hành xử giống tôi thôi nếu anh có đủ trí thông minh. Vì con trai tôi không thể trở thành kẻ mạnh nên tôi ngày đêm suy tính diệt trừ mọi mầm họa đấy anh Tường ạ!"
Trường Thịnh buông tay ra, vuốt phẳng cổ áo nhăn nhúm lại cho Tường rồi đi về phía Trà My. Ông nhẹ nhàng bế bổng cô lên như đã từng làm. Xe lăn bánh để lại mùi nhiên liệu bị đốt cháy trong không khí.
Trên chiếc xe hơi đang băng băng trên đường lớn, hai con người ướt sũng đều im lặng. Trà My là người lên tiếng trước, cô hỏi với giọng yếu ớt:
"Ông muốn đưa tôi đi đâu để tiếp tục giam cầm đây?"
Trường Thịnh khó chịu với thái độ này nhưng ông còn làm gì được, chỉ nhẹ nhàng bảo:
"Tôi đưa em đến bệnh viện kiểm tra!"
"Tôi không muốn! Tìm chỗ để tôi nghỉ ngơi đi!"
Ông ta lại muốn giam lỏng cô ở bệnh viện ư? Không đời nào!
"Không được!"
Trường Thịnh nghiêm giọng phản đối, Trà My cười khẩy rồi bất chợt giơ tay muốn mở cửa. Trường Thịnh vội vàng nhấn nút khóa hết cửa lại. Cô gái này ngại mạng mình quá lớn ư?
"Tôi muốn nghỉ ngơi!", Trà My gõ vào cửa kính, chậm rãi nhắc lại từng chữ một.
"Được rồi, tôi nghe em!"
Cực chẳng đã Trường Thịnh đành chiều lòng Trà My. Cả hai tấp vào một khách sạn trông có vẻ sang trọng dọc đường. Trường Thịnh như cũ bế người đi vào, Trà My vùng vẫy phản kháng nhưng vô ích đành phó mặc. Nhân viên lễ tân hiếu kỳ nhìn hai người một lượt từ đầu tới chân rồi mới đưa chìa khóa phòng. Chỉ có trời mới trong cái đầu xuân trẻ ấy đã
thêu dệt những gì.
Trường Thịnh cẩn thận đặt Trà My xuống giường, sau đó lấy khăn tắm dày cộp khoác lên tấm thân gầy gò. Nhìn vệt nước trên sàn ông mới vỡ lẽ mình đã quên mất chuyện quan trọng
gì.
"Em lau khô tóc trước đi, tôi đi mua cho em vài bộ quần áo!"
Trường Thịnh nói vậy rồi đi về phía cửa, Trà My bất chợt đứng dậy chạy tới chắn trước mặt ông. Khi Trường Thịnh đang ngơ ngác đã bị Trà My đẩy ngã xuống giường. Cô nàng lớn mật ngồi lên người ông, dùng hai tay bóp cổ ông.
"Cha con hai người rốt cuộc đang giở trò gì?"
"Không có! Tôi đến để cứu em thôi!"
Trường Thịnh không phản kháng, mặc cho Trà My muốn làm gì thì làm. Cô gái này vừa trải qua một phen kinh hãi trong khi sức khỏe vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, hai cánh tay vô lực, phỏng chừng phải bóp tới sang năm thì họa may mới giết được ông.
"Ông cứu tôi? Nghe như trong phim tình cảm ấy nhỉ? Ông cứu tôi để tiếp tục giam cầm à? Có đầu tư quá nhỉ!"
Trà My khom người kề sát vào mặt Trường Thịnh, ánh mắt hung ác, tay siết chặt lộ cả gân xanh. Hô hấp Trường Thịnh bắt đầu trở nên ngắt quãng ấy vậy mà ông lại mỉm cười. Khi bàn tay phái mạnh vuốt ve gò má mình, Trà My sững sờ.
"Đương nhiên rồi! Tôi không chỉ giam cầm em ngày một ngày hai mà muốn giam cầm em cả đời, ở bên cạnh tôi!"
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!