Sau khi tan làm, Trà My đến tìm Tường. Trường Thịnh nói rằng dạo này anh ta sống ở một căn nhà khác, cùng với gia đình Nghi. Trà My cảm thấy hai cha con ông ta giống hệt nhau, đều thích đưa phụ nữ về sống trong các bất động sản của mình. Cô hy vọng rằng người phụ nữ kia không có những trải nghiệm hãi hùng như mình đã từng.
Bên ngoài dần tối, lúc Trà My tới nơi vừa hay đúng bữa cơm chiều. Tường nhìn thấy cô thì không vui ra mặt, tuy nhiên vẫn chịu nín nhịn giữ khách. Cả hai đi vào phòng riêng nói chuyện trong ánh mắt nghi hoặc của Nghi. Khoảnh khắc Trà My nhìn thấy cô ấy đã rất bất ngờ. Đây chính là người con gái cô từng gặp ở bệnh viện kia mà. Thế giới này hóa ra nhỏ đến vậy ư? Xem đi, cứ đụng đến cha con Trường Thịnh thì làm gì được yên thân, cô ta phải sẩy thai đấy thôi!
Cửa phòng vừa đóng lại, Trà My còn chưa kịp ngồi xuống thì Tường đã lạnh lùng hỏi:
"Cô tới đây để làm gì? À chắc là cô biết tôi quyết định rời khỏi Blue Diamond nên muốn chế giễu? Khả năng nắm bắt thông tin của cô cũng tệ quá đấy!"
"Anh nghĩ nhiều rồi!"
Trà My chưa bao giờ đánh giá cao khả năng suy diễn của Tường. Ôi nó thật nhảm nhí! Anh ta rời khỏi Blue Diamond thì can dự gì tới cô? Tường rời đi rồi sớm muộn cũng sẽ trở về, đó là tài sản, là sân nhà của anh ta mà.
"Vậy cô tới làm gì? Có thì nói không thì biến, mắc công ông già nhà tôi lại cuống cuồng chạy đến cho tôi ăn tát nữa. Đây sợ lắm!"
Không khó để nhận ra Tường luôn canh cánh cái tát ngày hôm đó. Trà My cười thầm trong bụng, đàn ông ba mươi gì chứ, rõ ràng là đứa trẻ giận lẫy ba mẹ đây mà.
"Anh thôi ý định ra ngoài lập nghiệp đi, hãy ở lại Blue Blue Diamond!", Trà My nói thẳng.
"Tôi về thì cô đi khỏi đó à?", Tường bỡn cợt. Anh vừa nghe thấy cái gì ấy nhỉ? Trà My tới đây để khuyên anh ở lại tập đoàn, phải chăng anh ù tai mất rồi?
"Chuyện đó phải tùy thuộc vào ba anh, tương lai thế nào tôi không biết nhưng hiện tại thì không!"
Tường chỉ hỏi cho vui chứ anh ta biết thừa điều này. Trà My ngả người ra sau, vừa quan sát căn phòng vừa nói.
"Anh có biết quan hệ thực chất của tôi và ba anh là gì không?"
"Người tình!", Tường cố tình mỉa mai.
Trà My khựng người lại nhưng cũng không giận. Tường nói đúng kia mà, cô giận cái gì?
"Đó là hiện tại, thuở ban đầu tôi chỉ là con cờ trong tay ba anh sau đó thì chúng tôi lợi dụng lẫn nhau. Không có chuyện yêu từ cái nhìn đầu tiên đâu! Không màu hồng, đẫm nước mắt và rất thực dụng là đằng khác. Chắc anh không biết rằng ông ta từng nhất mực bức ép tôi lấy Gia Phúc để mở đường cho việc thâu tóm sau này đâu nhỉ?"
"Có chuyện này nữa à?", Tường nghi hoặc rướn người về trước.
Trà My bật cười hỏi ngược lại:
"Tại sao không chứ? Ba anh rất giỏi tính toán, nếu nói ông ấy muốn lợi dụng tôi ngay từ lần đầu tiên gặp mặt thì chắc oan cho ông ta. Nhưng có lẽ từ khi tôi bước chân vào dinh thự Thiên Thành. Ông ta mượn tay tôi để đối phó những con người trong căn nhà đó bất chấp cả việc lợi
dụng nỗi đau của tôi."
"Cô có biết không?", Tường hỏi. Anh bắt đầu tò mò rồi đấy!
"Tôi biết chứ nhưng vì hận thù với bọn họ tôi đành phải chấp nhận thôi! Tôi trở thành người tình của ba anh cũng vì lẽ ấy!", Trà My chua chát bảo.
"Hận thù gì chứ?"
"Thù giết cha giết mẹ, hại em tôi trở thành người thực vật!"
Trà My nhìn Tường, trong mắt tràn đầy hận thù, nghiến răng nói từng chữ một. Tường lấy làm kinh hãi, chẳng lẽ cái chết của ba mẹ Trà My là do cha con ông Thành đứt sau dàn xếp? Không tới nỗi vậy chứ, dẫu sao cũng cùng chung dòng máu cơ mà!
Như hiểu được suy nghĩ của Tường, Trà My kiên định gật đầu:
"Anh nghĩ đúng hướng rồi đấy! Người bác yêu quý của tôi vì sợ mất quyền thừa kế vào tay em trai mà nhẫn tâm cho người tông chết ba mẹ tôi. Ông Thành đã biết chuyện nhưng lại che giấu, cha con họ dùng Luân bức ép tôi bước vào dinh thự với mục đích chuẩn bị cho cuộc hôn nhân thương mại. Những con người vốn là họ hàng liên tục bắt nạt tôi, Tú còn ném tôi lên giường một tên quan chức già, nếu tôi không cố gắng chống trả thì bị hắn làm nhục từ lâu rồi!"
Đã có một khoảng ngừng, Trà My không ngờ khi nhắc lại chuyện cũ mình vẫn thấy ấm ức căm hờn, cổ họng nghẹn ứ. Cô tằng hắng vài cái, nói nốt câu cuối.
"Nếu anh là tôi, anh sẽ cảm thấy như thế nào?"
"Vậy nên cô và ba tôi cứ kề cận bên nhau chỉ vì bày mưu tính kế?", Tường khó tin hỏi.
"Đúng vậy! Tôi trở thành người tình của ba anh sau đêm giao thừa. Còn trước đó, ông ta là chủ, tôi là quân cờ bị ông ấy lợi dụng triệt để."
Tường lặng người đi, môi mấp má mấy bận như muốn nói gì đó nhưng sau cùng lại thôi. Vậy hóa ra anh đã lầm, sao có thể chứ? Trà My đang kể về ai thế? Ba anh sao lại đáng sợ như vậy?
Sự yên tĩnh bao trùm cả căn phòng, Trà My rũ mắt vân vê vạt áo. Lẽ ra cô không nên đào mộ chuyện cũ làm gì, vết thương lòng lại rỉ máu. Bằng cách nào mà sau từng ấy chuyện kinh khủng cô vẫn sống được nhỉ?
Hồi lâu sau, Tường ấp úng hỏi, so với giọng điệu lạnh lùng ban đầu thì giọng nói bây giờ nghe thật êm tai. Có lẽ anh ta đã thấy thương cảm cho người con gái trước mặt. Hoặc đơn giản là chút xấu hổ vì bản thân hiểu lầm.
"Sao cô lại nói với tôi những điều này?"
Tường không hiểu, mối quan hệ giữa họ rất căng thẳng chứ nào phải bạn bè thân tình. Hay Trà My muốn dùng điều này khiến anh xóa bỏ thành kiến về mình? Nếu đúng vậy thì cô đã lầm, đằng nào đi nữa Trà My cũng có khả năng sẽ trở thành mẹ kế của anh. Mấy đời mẹ kế con chồng chung sống hòa thuận?
"Tôi chỉ muốn anh hiểu ba anh là người như thế nào, dã tâm ra sao thôi. Trường Thịnh rất tỉnh táo, khi tôi trả được thù thì hiển nhiên bầu trời này thuộc về ông ấy. Anh nghĩ rằng ông ta sẽ tha cho ai dám chống đối mình sao?"
"Cái này...", Tường ngập ngừng
Trà My tận dụng thời cơ chen ngang:
"Anh nghĩ là mình có đủ bản lĩnh gây dựng sự nghiệp từ
hai bàn tay trắng ư?"
"Tôi có thể!"
Tường vỗ ngực tự tin khẳng định, anh không phải mấy tên công tử vô dụng suốt ngày chỉ biết ăn chơi đàn đúm. Anh sẽ chứng minh cho tất cả mọi người thấy bản lĩnh thật sự của mình. Rồi ba anh sẽ sáng mắt ra, ông ta phải lau mắt mà nhìn.
Nỗi buồn trong người Trà My bị cuốn mất, cô bật cười xua tay:
"Thôi nào hãy thành thật với chính mình đi! Anh nghĩ là mình có thể làm nên công trạng gì lớn hơn ba anh sao? Chúng ta đều hiểu đây là chuyện không thể nào! Bằng tuổi anh bây giờ ông ấy đã đứng trên đỉnh cao cuộc đời rồi! Anh đồng ý không?"
Cô không phủ nhận Tường có năng lực nhưng nếu đem so với Trường Thịnh thì đâm ra quá kém cạnh. Tường sẽ gây dựng được sự nghiệp tuy nhiên nó chỉ là một phần nhỏ chẳng đáng kể với Blue Diamond.
"Cô đang khinh thường tôi đấy à?"
Tường cau có, dù vậy lại không tìm được lời nào khác để phản bác. Nếu anh giỏi hơn ba mình thì chắc ông ấy đã về hưu từ lâu. Trong suốt những năm qua, Tường chỉ được mọi người đều gọi anh là "con trai Trường Thịnh", "người thừa kế Blue Diamond", điều này khiến Tường rất cay cú. Có ai thích núp bóng người khác chứ?
Trà My lắc đầu:
"Anh lại bắt đầu suy bụng ta ra bụng người nữa rồi! Tùy vào hoàn cảnh mà chúng ta phải sống khác, khi xưa ba anh cần vực dậy cơ nghiệp đang lụn bại, chấn hưng gia tộc. Nhưng nay anh chỉ cần duy trì cơ nghiệp này thôi, đường nào cũng về La Mã, đằng nào anh cũng phải tiếp quản Blue Diamond thì đi lòng vòng làm gì? Hãy ở lại và chứng minh năng lực, đừng bỏ chạy như kẻ bạc nhược. Bên ngoài rộng lớn là vậy nhưng chắc gì đã cho anh nhiều kinh nghiệm. Hãy ở lại, đặt mình vào vị trí của ba anh, cố tìm kiếm câu trả lời cho mọi thắc mắc!"
Tường nhìn Trà My như người ngoài hành tinh:
"Cô không sợ tôi?"
"Sợ gì?", Trà My hờ hững hỏi.
"Với tư thù của chúng ta, sau khi tôi nắm quyền được, ông gia trăm tuổi thì cô đừng hòng được yên thân, sẽ phải ra đi không một xu dính túi!"
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!