Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Vòng Xoáy Hào Môn

Trà My không để tâm với Tường, mở cửa rời đi. Nhưng khi cô vừa mở cửa thì có người nhảy xổ tới hù dọa, cô kinh ngạc kêu lên. Đó là người đàn ông trung niên, ông ấy cầm lấy vài cuốn tạp chí, miệng cười hề hề như một tên ngốc. Cô đoán đây là ba của Nghi, xem ra bệnh tình của ông ta vẫn chưa thuyên giảm. Không rõ ông ta đứng trước cửa từ khi nào nữa.

Trà My giật mình lui về sau, ông Năm ngược lại càng lấn tới. Ông ta chỉ vào bìa tạp chí, luôn miệng nói:

"Là Thiên không phải Thành! Là Thiên không phải Thành!"

Nói rồi ông ta nhét tạp chí vào tay Trà My, quay về bàn cơm ngồi ăn ngấu nghiến. Trà My sững sờ đứng tại chỗ, không hiểu chuyện gì. Cô nhìn xuống bìa tạp chí, lộ vẻ nghi hoặc. Đây chẳng phải là ông nội thân yêu của cô sao? Rốt cuộc "là Thiên không phải Thành" là có ý gì? Lời nói trong cơn loạn trí hay có ẩn ý gì khác?

"Cô có làm sao không? Tôi thay mặt ba xin lỗi cô, cô đừng

trách ông ấy!"

Nghi đến gần Trà My, áy náy xin lỗi. Không rõ ba cô bị làm sao nữa, ngày thường đều ngoan ngoãn ngồi một chỗ tự chơi. Thế nhưng khi thấy Trà My lại kích động chạy tới chạy lui tìm tạp chí sau đó đến trước cửa phòng Tường. Cô khuyên thế nào cũng không được đành để mặc, vừa đi rót ly nước lại xảy ra chuyện.

"Tôi không sao!"

Trà My lắc đầu cười bảo, tiện tay trả quyển tạp chí lại cho Nghi. Mọi chuyện xảy ra đột ngột, cô hơi bất ngờ tí thôi. Cô nhìn Nghi, bật cười cảm khái:

"Không ngờ là chúng ta còn có cơ hội gặp lại nhau, trái đất tròn thật!"

"Chúng ta có duyên đấy! Cô và Tường đã nói chuyện xong rồi à? Vừa khéo tôi mới nấu nồi chè đậu đen, cô ở lại ăn một ít rồi hẵng về!", Nghi nhiệt tình mời mọc.

"Em nói gì thế Nghi? Chỗ nhỏ hẹp này không chứa nổi nhân vật lớn như cô ta đâu!"

Tường từ trong phòng đi ra, ý tứ đuổi khách đã quá rõ. Nụ cười trên mặt Nghi cứng đờ, cô ấy giận dỗi liếc xéo Tường. Anh chàng không tình nguyện dùng tay làm động tác kéo khóa, ngước mắt nhìn lên trần nhà.

"Cô đừng để tâm tới anh ấy nha, thỉnh thoảng con người này hay bị khó ở!", Nghi khó xử giải thích.

Trà My lắc đầu cảm thông:

"Không sao, tôi hiểu mà!"

Nói đoạn cô nhìn về phía Tường, nhắc nhở:

"Mắt nhìn lên trần nhưng nhớ để đầu lại đấy, lơ lửng vào coi chừng hít nhang sớm đấy!"

Trà My tiêu sái rời đi trong ánh mắt ngơ ngác của Nghi. Tường hằn học nhìn theo, tức đến mức hít thở không thông. Trà My vừa trù ẻo anh đấy ư? Uổng công anh mới nãy còn thấy thương xót cho cô ta.

"Cô ấy là ai thế? Sao anh lại hằn học với người ta?",

Nghi trách. Khách đến nhà không trà cũng bánh, dẫu có ghét bỏ thì cũng đừng nói thẳng, làm như thế sẽ mất cảm tình.

Tường xụ mặt đi về phía phòng khách, vừa đi vừa nói:

"Đó là người có khả năng sẽ trở thành mẹ kế của anh đấy! Quỷ tha ma bắt cái sự đời!"

Nghi kinh ngạc trợn tròn mắt, thế hóa ra Trà My là người phụ nữ mà Tường ghét cay ghét đắng miêu tả rất thủ đoạn đấy ư? Cô nhìn sao cũng thấy không giống, phải chăng có hiểu lầm gì ở đây?

Sau khi rời khỏi chỗ Tường, Trà My không vội trở về chung cư ngược lại đi dạo phố một vòng, càng đi cô càng thấy lạc lõng. Đám đông muôn hình vạn trạng, có nhân viên tan ca vội trở về, có học sinh ôm cặp sách ra vào các trung tâm tiếng Anh. Và không thế thiếu những cặp tình nhân, những gia đình nhỏ dắt nhau đi chơi.

Trà My nhìn thấy một nam sinh trung học mua kẹo bông gòn cho bạn nữ ngồi phía sau xe đạp. Cô gái kia vui mừng cầm lấy, miệng cười tươi hơn hoa. Hồi ức về những năm tháng học sinh bỗng trỗi dậy, Trà My nhớ rằng khi ấy mình cũng từng mê mệt thứ quà vặt này. Ôi bầu trời thanh xuân năm đó mới đẹp đẽ và đơn thuần làm sao!

Thế là Trà My bước tới xe đẩy, mua một cây kẹo. Ông chủ lấy làm ngạc nhiên nhìn người phụ nữ ăn mặc sang trọng trước mắt. Trà My tự xem lại bản thân một lượt từ trên xuống dưới sau đó cười trêu.

"Sao vậy chú? Chẳng nhẽ chú chỉ bán cho người trẻ thôi ạ?"

"Đâu có, tại trông con sang trọng quá, chú ngại! Con muốn màu nào?"

"Màu nào cũng được chú ạ!"

Ông chủ nghe vậy liền lấy cho Trà My một cây kẹo bông gòn màu hồng. Đến lúc nhận tiền, ông ấy cầm tờ polime màu xanh nước biển, khó xử nói:

"Cái này chẳng đáng mấy đồng, con đưa tiền lớn thế này chú không có tiền lẻ thối lại đâu!"

"Chú cứ giữ lấy đi!", Trà My không để ý nói.

Ông ấy giẩy nẩy lên:

"Đâu có được!"

Ông chủ muốn trả lại tiền nhưng Trà My không nhận. Cô

cười bảo:

"Thì chú cứ coi như con trả luôn cho những lần sau đi!"

Nói rồi cô chạy biến đi không để ông chủ kịp phản ứng. Giữa dòng người đông đúc, vội vã có người phụ nữ diện trang phục đắt đỏ cầm cây kẹo bông gòn rẻ tiền, trông khá mâu thuẫn. Trà My cắn một miếng nhỏ, kẹo tan ngay trong miệng, ngọt ngấy. Cô ăn thêm vài miếng nữa rồi vứt vào thùng rác. Không phải kẹo dở, hương vị vẫn như năm nào đó chứ chẳng qua tại cô đã đổi khác mà thôi.

Trà My lặng lẽ trở về căn chung cư mà mình ở hơn nửa tháng nay. Cô vừa đẩy cửa bước vào, chưa kịp mở công tắc đã bị ôm lấy từ phía sau. Trà My hốt hoảng, cơ thể cứng đờ nhưng rất nhanh lại thả lỏng.

"Ông làm cái gì vậy? Hay là đang thử vận may xem có người phụ nữ nào khác bước vào đây không?"

Trường Thịnh với tay bật công tắc, bật cười:

"Tôi có thể xem đây là biểu hiện của sự ghen tuông không?"

"Tùy ông!"

Trà My gỡ tay Trường Thịnh ra, ngồi phịch xuống sofa. Trong bếp vọng ra tiếng nước sôi sùng sục, cô tò mò đi vào xem thử. Hóa ra là một nồi sườn heo hầm với củ dền và khoai tây, chẳng biết vị thế nào nhưng trông cũng ngon miệng lắm.

"Đừng có nói với tôi là ông tự nấu nha!", Trà My khó tin nhìn Trường Thịnh.

"Tại sao không thể là tôi?"

Trường Thịnh cảm thấy Trà My đang khinh thường mình, ông không thể chấp nhận điều này. Đúng là ông chưa từng nấu ăn nhưng việc ấy quá sức đơn giản. Ông đã có thể gây dựng một tập đờn thì lý nào lại chịu thua ở khoảng bếp núc?

"Bỏ đi!"

Trà My lười phải tranh cãi vấn đề vớ vẩn này với Trường Thịnh. Cô vặn nhỏ lửa, kéo ghế ngồi xuống. Trường Thịnh cũng theo đó ngồi xuống bên cạnh, ông rót một ly nước đẩy đến trước mặt Trà My.

"Em nói chuyện với Tường thế nào rồi?"

Trà My nhướn mày khiêu khích:

"Ông đoán xem!"

"Em thành công rồi!"

Trường Thịnh không đoán mò mà khẳng định chắc chắn. Chính sự đắc ý trong đôi mắt đã bán đứng Trà My. Ông tò mò không hiểu cô đã nói như thế nào để đả động thằng con trai cứng đầu của mình.

"Chán ông thật! Tại sao ông lại ở đây?"

Trường Thịnh tuy thường ghé qua đây nhưng chưa bao giờ ở qua đêm. Hiện tại đã chín giờ hơn ông ta tìm tới, chắc không phải muốn ngủ lại đấy chứ?

"Vy đi du lịch rồi nên tôi qua đây ngủ, không được sao?"

Trường Thịnh ghé sát Trà My, giọng nam trầm ấm không cứng rắn, áp bức như mọi khi mà ngược lại thêm vài phần mềm mỏng. Trà My đã quen với kiểu tiếp xúc thân mật này, bình thản đón nhận. Vy đi du lịch đúng lúc thật nhỉ? Cô nghĩ bụng, sợ là chủ ý của Trường Thịnh đấy chứ. Vậy cũng hay, Vy đi đây đi đó cho khuây khỏa vẫn hơn ở lại bị kẹt giữa ba người bọn họ.

"Được chứ! Sao lại không? Đây là lãnh địa của ông mà!"

"Tôi cá là em vẫn chưa ăn cơm, nếm thử món tôi nấu xem

sao!"

Trường Thịnh đứng dậy đi đến bên bếp, thuần thục múc một tô sườn hầm mang đến trước mặt Trà My. Hơi nóng bốc lên nghi ngút, mùi thơm bay phảng phất. Mặc dù Trà My nghi ngờ nhưng cũng cầm muỗng lên, Trường Thịnh đã muốn cô đâu thể lắc đầu. Sau khi thổi vài lần, nhắm chừng nước canh nguội bớt cô mới nếm thử.

Ngay lập tức, chân mày cô nhướn cao rồi rất nhanh lại gật gù thích ý. Trà My không nói không rằng múc một muỗng canh đưa đến miệng Trường Thịnh. Ông ta vui vẻ thổi nhẹ rồi uống, lúc bấy giờ Trà My mới vội vàng chạy đến bồn nước, nhổ hết canh trong miệng ra. Trường Thịnh cũng làm theo y vậy, ông ta nhìn Trà My, bất lực bật cười.

"Em thật là gian xảo!"

"Quá khen! Chẳng qua chia ngọt sẻ bùi thôi! Phải chăng sau một ngày làm việc căng thẳng nên mắt ông hoa lên không phân biệt được muối với đường? Ông vừa tự đưa ra đáp án cho câu "tại sao không thể là ông?" ban nãy đấy!"

Trà My nghĩ rằng Trường Thịnh đã cho quá nửa hủ muối vào nồi canh, cô vừa nếm thử lưỡi đã tê liệt vì cái mặn. Nếu Trường Thịnh đù cách này để bày tỏ sự yêu thương thì cô xin được nhường cho người khác.

"Em hay lắm! Được rồi, để chuộc lỗi tôi đi nấu mì cho em!"

"Ông cho tôi xin đi!"

Trường Thịnh vừa xoay người đã bị Trà My cản lại, một mạch kéo thẳng ra ngoài phòng khách. Ông ta quen thói kéo Trà My ngồi lên đùi mình. Cô vặn vẹo tìm từ thế thích hợp rồi đánh nhẹ vào mu bàn tay Trường Thịnh.

"Này, ông không ngăn cấm con trai mình yêu đương với cô gái bình thường sao?"

Trà My rất thắc mắc, theo lẽ thường Trường Thịnh phải chọn con dâu môn đăng hộ đối chứ. Đằng này ông ta biết rõ nhưng không thấy cấm cản gì.

"Cô ta không chỉ bình thường mà còn là gái một đời chồng, gia cảnh nghèo khổ.", Trường Thịnh bổ sung.

Trà My càng thấy hứng thú, cô ngẫm nghĩ rồi đưa ra suy đoán:

"Vì cô ấy từng mang thai con của Tường sao?"

Trường Thịnh lắc đầu sửa lại:

Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận