Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Vòng Xoáy Hào Môn

Sau đám cưới của Huỳnh Như, ai nấy đều biết Trà My là người phụ nữ của Trường Thịnh. Điều này mang đến không ít rắc rối cho Trà My, ví dụ như sẽ bị nhiều người dòm ngó hơn. Trà My chẳng thèm để tâm, chuyện gì nên làm lại tiếp tục làm.

Chuyện lớn như vậy đương nhiên không giấu được Tường. Thư ký Trung căng thẳng như đi trên băng, chỉ sợ tình cảnh yên bình ngắn ngủi sẽ chấm dứt. Thế nhưng không, Tường vẫn thản nhiên như thường. Anh chàng trầm ngâm thật lâu sau đó thấp giọng cảm khái.

"Ba tôi luôn luôn quyết đoán nhỉ? Một khi muốn gì thì nhất định phải làm cho bằng được, khâm phục!"

Giọng Tường cứ đều đều, không rõ vui hay buồn. Thư ký Trung lấy làm nghi hoặc, phản ứng này là thế nào? Nói Tường không để bụng, ông chẳng tin. Nhưng nếu bảo Tường đang oán giận thì ông lại không có cơ sở.

Dẫu không đoán ra Tường đang nghĩ gì nhưng thư ký Trung lại thấy rất vui. Tường càng âm trầm càng tốt, như vậy mới ra dáng chủ cả. Trường Thịnh và ông đều đã già, sức lực có hạn không thể tiếp tục tung hoành ngang dọc nữa. Ngày tháng cứ thế lặng lẽ qua đi thế rồi bỗng một hôm, mặt hồ yên ả đã dậy sóng trở lại.

Trong phòng họp của tập đoàn Blue Diamond đang diễn ra cuộc họp tổng kết hàng quý. Trường Thịnh ngồi ở chủ vị, hai bên trái phải là các trưởng bộ phận thay phiên nhau báo cáo. Tường và Trà My theo thư ký Trung ngồi ở phía sau Trường Thịnh. Cả hai chuyên tâm lắng nghe còn có hiểu hay không thì chỉ chính họ mới rõ. Mọi người trong phòng họp thỉnh thoảng lại đảo mắt nhìn lướt qua Trà My và Tường. Hai người này tuổi tác chênh lệch không nhiều lại cùng được chủ tịch bồi dưỡng, thực lực cao thấp thế nào trước mắt chưa thể nói được nhưng tương lai sau này sẽ ra sao chẳng ai dám chắc? Biết đâu chừng lại tạo thành cục diện hai hổ tranh nhau?

"... Từ số liệu tổng kết trên màn hình cho thấy lĩnh vực thời trang đang tăng trưởng rất tốt..."

Một ông chú đầu hói đang nói không ngừng, thỉnh thoảng lại hoa chân múa tay phụ họa. Trường Thịnh duy trì vẻ mặt vô cảm, thỉnh thoảng lại xoay cây cây bút máy trong tay. Khi nhìn thấy vài người bên cạnh liên tục liếc mắt về phía sau, ông liền gõ bút xuống bàn. Mọi người lập tức nghiêm túc trở lại, không dám phân tâm nữa.

Tiếng chuông điện thoại bất chợt vang lên, cả phòng họp lập tức im bặt, người đang báo cáo cũng quên cả nói. Sau đó mọi người không hẹn mà đồng loạt kiểm tra điện thoại của mình. Trái ngược với Tường và thư lý Trung bình chân như vại, Trà My đối với bộ dạng cuống quýt kia vẫn cảm thấy rất mới lạ. Thật ra bọn họ đâu cần phải hoảng thế, lần nào trước khi vào họp họ chả tắt máy, điện thoại có đổ chuông cũng chẳng phải của họ.

"Đừng có nhốn nháo nữa! Của tôi!"

Trường Thịnh lãnh đạm bảo, lời vừa cất lên thì mọi người lập tức yên lặng trở lại. Trường Thịnh ung dung cầm điện thoại lên xem tin nhắn mới được gửi tới. Cây bút máy gõ mạnh xuống bàn, sắc mặt ông ta trở nên khác lạ.

"Em xem!", Trường Thịnh xoay người về sau, cầm điện thoại giơ về phía Trà My.

Trà My nghi hoặc nhìn Trường Thịnh, tuy cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng cảm thấy hẳn là có chuyện rồi. Bình thường khi giải quyết chuyện công, Trường Thịnh đều tránh xưng hô thân mật, hầu hết đều bỏ ngỏ. Ấy vậy nhưng mới vừa rồi Trường Thịnh đã phá bỏ quy tắc của mình, rõ ràng ông ta đang bất ngờ.

"Sao vậy?", Trà My hỏi.

"Em xem sẽ hiểu!"

Trường Thịnh lắc đầu không chịu tiết lộ, Trà My đành phải đứng dậy cầm lấy điện thoại. Vừa nhìn vào màn hình cô đã kinh ngạc nhướn cao chân mày.

"Em ra ngoài!", cô nói với Trường Thịnh.

"Em đi đi!", Trường Thịnh gật đầu, sắc mặt không tốt lên chút nào.

Tường nhìn theo Trà My, ngẫm nghĩ một chút rồi đứng dậy. Anh ta còn chưa kịp hé răng thì Trường Thịnh đã biết ý phất tay. Tường gật đầu một cái rồi bước nhanh ra ngoài, mọi người tò mò ngó theo.

Trường Thịnh thấy thế liền gõ xuống bàn:

"Đừng nhìn nữa! Ai báo cáo thì tiếp tục báo cáo đi!"

Mọi người răm rắp nghe theo, không dám chần chừ. Bên

ngoài phòng họp, Tường theo chân Trà My đi đến một góc trên hành lang. Trà My đang bần thần ôm lấy điện thoại không thèm đếm xỉa gì tới anh ta.

"Cô làm sao vậy? Có chuyện gì à?", Tường hỏi.

"Tú chết rồi!", Trà My thở hắt ra.

"Cái gì? Tên đó chết khi nào? Bao giờ? Tại sao?"

Tin tức này không khác gì sét đánh ngang tai, Tường kinh ngạc hỏi dồn dập mấy câu liền. Tuy rằng anh ta và Tú có xích mích với nhau, ấn oán khá sâu nhưng mà bỗng dưng biết tin đối phương đã chết, Tường vẫn không khỏi bàng hoàng.

"Tú đi giám sát công trình thuộc dự án thành phố biển, giàn giáo bỗng dưng bị sập, đè trúng anh ta. Lúc còn trong phòng họp thì anh ta hấp hối nhưng tôi vừa ra tớ đây thì nhận được tin Tú đã chết trên đường đến bệnh viện mất rồi."

Cho tới giờ phút này Trà My vẫn mơ hồ, chưa tin đây là sự thật. Một người sống sờ sờ ra như thế tại sao bỗng dưng lại chết trong khi cô nhập viện không biết bao nhiêu lần mà vẫn sống nhăn răng. Thế giới này đôi khi thật ngược ngạo.

"Không phải do hai người làm đấy chứ?"

Tường lại gần Trà My, nhỏ giọng hỏi. Anh ta không tin có chuyện trùng hợp như thế, sợ rằng ai đó đang giở trò mà người hận Tú bậc nhất phải kể đến Trà My. Mới dạo gần đây thôi, thư ký Trung đã tiết lộ cho anh vài thông tin quan trọng về mối hận thù giữa Trà My và chính những người họ hàng của mình. Hóa ra cô nàng từng bị Tú gài bẫy, suýt chút nữa đã bị tên quan hói cưỡng hiếp. Với phụ nữ trinh tiết đi đầu, giả như là anh thì anh giết Tú ngay ngày hôm đó rồi.

"Không, tôi và ba anh vô can! Anh nói đi đâu đấy?", Trà My gạt phăng đi.

Lúc bấy giờ cuộc họp đã kết thúc, mọi người lũ lượt rời khỏi đó. Trường Thịnh đi đầu bước về phía Trà My, cả ba nhìn nhau sau đó ăn ý trở về văn phòng chủ tịch. Xung quanh đông người sợ rằng tai vách mạch rừng, cẩn thận vẫn hơn.

"Tú sao rồi?", Trường Thịnh hỏi.

Trà My trả lại điện thoại cho chủ nhân chân chính:

"Chết trên đường đến bệnh viện mất rồi!"

Ngừng lại một hồi tầm vài giây, Trà My cáo trạng:

"Con ông nghi ông đạo diễn chuyện ngày đấy!"

"Vớ vẩn!", Trường Thịnh quát, "Nếu ba làm thật thì có cần ngạc nhiên như lúc này không? Con nghĩ thử xem!"

Tường lúc này mới nhận ra mình ngu ngốc tới mức nào. Anh ta xấu hổ gượng cười, trong lòng ngổn ngang trăm mối. Một lần nữa anh lại trở thành kẻ ngớ ngẩn trước mặt ba mình. Phải tỏ ra khôn ngoan trước mặt ba mình thật ra không dễ như anh nghĩ.

"Anh đừng có lúc nào cũng quy chụp hết mọi tội lỗi trên đời này lên đầu ba anh nữa."

Trà My buồn bực ngồi xuống sofa, sắc mặt có chút khó coi. Trường Thịnh nhận ra tâm trạng cô không được tốt bèn đi đến bên cạnh hỏi han.

"Em làm sao vậy? Không được khỏe à?"

"Tôi đã từng muốn giết chết Tú, không chỉ một mà rất nhiều lần. Nhưng mà hôm nay... Mới vừa nãy... Biết được anh ta chết rồi, chết thật rồi tôi lại không thấy vui. Làm sao thế nhỉ?"

Trà My thẫn thờ, cô không hiểu mình lại làm sao nữa. Chuyện gì đang xảy ra với cô thế này? Kẻ đã từng muốn đem tấm thân trong trắng của cô ra trục lợi đã chết rồi vậy mà cô không thấy vui. Phải chăng đúng như người ta nói chết là chết?

"Có lẽ do em... Bỏ đi!", Trường Thịnh cũng không biết nói sao đành lựa chọn bỏ qua.

Trà My gật đầu, đoạn cô hỏi:

"Ông có tin chuyện này là sự cố không?"

"Không đời nào!"

Trường Thịnh dứt khoát lắc đầu, ông không tin lại có chuyện khéo đến vậy. Sau khi giành được dự án phát triển thành phố biển, tập đoàn Thiên Thành dốc hết sức lực tập trung vào đó, không lý nào lại lơ là công tác an toàn ở công trình. Thử nghĩ mà xem nếu chẳng may xảy ra tai nạn lao động thì sẽ có bao nhiêu người săm soi, mổ xẻ. Tại sao không sớm không muộn giàn giáo lại xảy ra vấn đề ngay lúc Tú đi đến giám sát? Trường Thịnh càng nghĩ càng thấy khả nghi, biết đâu chừng có ai đó bày mưu muốn giết Tú cũng nên.

"Tôi cũng nghĩ vậy, ông nghĩ do ai giở trò?"

Trà My cũng cho là vậy bởi lẽ cô biết ông Thành đang coi trọng Tú, để không ít người đi theo bảo vệ. Thế thì tại sao chỉ có mỗi Tú gặp chuyện? Kỳ lạ! Vả lại tính Tú vốn lười nhác, ngại bụi ngại bẩn sao bỗng dưng nổi hứng siêng năng đích thân đi thị sát công trình? Điểm này càng quái lạ hơn!

Trường Thịnh đặt tay lên vai Trà My, siết nhẹ sau đó đi đến bên cạnh cửa sổ, ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài. Ông khoanh tay không nói nhất thời cả văn phòng yên lặng như tờ. Hồi lâu sau ông ấy mới quay người lại, sâu kín nhìn về phía Trà My.

"Thật ra tôi có nghĩ đến một người!", Trường Thịnh nói.

"Ai?", Trà My lập tức hỏi lại, cô thật sự không nghĩ ra ai.

Trường Thịnh mỉm cười thâm thúy:

"Tôi không chắc, phải điều tra thêm. Nhưng người này em

cũng biết mà!"

Trà My nghĩ ngợi hồi lâu sau đó như đã vỡ lẽ, cô vội ngẩng phắt đầu:

"Ý ông là..."

Trường Thịnh biết Trà My đã hiểu được ý mình bèn giơ tay ngăn lại, ra hiệu cho cô đừng nói nữa. Trà My ngả người ra sau, tựa đầu vào ghế sofa bật cười, giọng điệu mỉa mai thấy rõ.

"Đúng là giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời mà!"

"Có lần một sẽ có lần hai thôi!", Trường Thịnh phụ họa.

Trà My và Trường Thịnh mỗi người một câu, phối hợp nhịp nhàng ăn ý. Tường đứng một bên cảm thấy lạc lõng lạ thường bèn lên tiếng.

"Nhanh như vậy mà hai người đã biết ai đứng rồi ư? Rốt cuộc là ai?"

Trà My mấp máy môi muốn nói nhưng Trường Thịnh cản lại:

Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận