Xe hơi đắt tiền lần lượt chạy vào biệt thự Blue Moon, Trường Thịnh không đợi tài xế mở cửa đã đi thẳng vào trong nhà. Vy đợi sẵn từ lâu, khi hay tin Trà My gặp chuyện cô đứng ngồi chẳng yên. Vừa trông thấy Trường Thịnh, cô vội hỏi:
"Trà My sao rồi ba? Cô ấy thật sự đã giết người sao?"
"Con nghĩ Trà My sẽ làm vậy sao?"
Trường Thịnh cởi áo vest, cáu bẳn ném xuống ghế sofa. Hiện tại đầu ông nhức như búa bổ, mọi suy nghĩ đều đi vào ngõ cụt, tạm thời chưa tìm ra cách lật ngược tình thế. Một mặt Trường Thịnh thấy lo cho Trà My, cô đang suy sụp lại phải vướng vòng lao lý, xung quanh toàn là người đến chất vấn, buộc tội cô sẽ phản ứng như thế nào? Mặt khác, ông như phát điên lên vì ông Thành, vì Nghi và vì đủ thứ rứa rối trên đời. Có thể nói hiện tại mỗi một cành cây, ngọn cỏ đều làm Trường Thịnh ngứa mắt.
"Không thể nào, Trà My suy sụp đến mức như cái xác không hồn thì lý nào lại nghĩ đến chuyện giết người. Với cái thân thể ốm yếu, gầy gò đó đi dạo được là mừn lắm rồi!", Vy nói ra suy nghĩ trong lòng. Cô tuyệt đối không tin Trà My là hung thủ giết người, nhất định có ai đó đã hãm hại Trà My.
"Ba cũng nghĩ như con nhưng hiện tại mọi chứng cứ đều đang chỉ tội cô ấy. Nhân chứng, vật chứng đủ cả, không cái nào có lợi!"
"Nhân chứng?", Vy nghi hoặc hỏi, "Ai?"
Trường Thịnh nhìn về phía cửa, lạnh lùng bảo:
"Cô ta!"
Vy nhìn ra cửa, trông thấy Tường và Nghi đang đứng đó. Đây là lần đầu tiên Nghi đặt chân vào biệt thự Blue Moon. Sự xa hoa của nơi này làm cô choáng ngợp nhưng trên tất cả, ánh mắt lạnh lùng của Trường Thịnh khiến Nghi run rẩy. Cô biết rất rõ, Trà My xảy ra chuyện, ông ta sẽ tìm mình tính sổ. Đêm nay cô bước vào biệt thự này, chắc chắn không thể bình an vô sự đi ra.
"Sao lại đứng đó? Không dám vào vì sợ tôi sẽ ăn thịt cô à?", Trường Thịnh cười khẩy.
Thư ký Trung từ ngoài đi vào, lức lướt ngang người Tường, ông đụng nhẹ vào cánh tay. Tường hiểu ý, nắm tay Nghi đi vào trong phòng khách. Trường Thịnh lẳng lặng nhìn một nam một nữ đang tiến về phía mình, mặt vô cảm. Đúng là nồi nào úng vung nấy, trời sinh một cặp, cả hai đều khiến ông phải tức giận. Ngày trước Tường chĩa mũi nhọn vào ông, sau khi khúc mắt được cởi bỏ thì đến phiên Nghi tiếp tay lừa Trà My vào bẫy. Đồng vợ đồng tát biển Đông cũng cạn, Trà My sẽ sớm bị họ bức chết còn ông thì phát điên.
Tường đi đến trước mặt Trường Thịnh, từ sau khi biết rõ mọi chuyện, anh căn bản không thể ngẩng cao đầu, lớn tiếng nói chuyện như xưa. Trường Thịnh im lặng, mắt nheo lại đầy nguy hiểm. Nhất thời không khí căng thẳng và nhạy cảm lạ thường, mọi người đè nén hơi thở, gần như nín thở để làm giảm cảm giác tồn tại của mình.
Bất thình lình, Trường Thịnh giơ tay bóp cổ Nghi, ghì chặt xuống sàn. Nghi như cá mắc cạn, há miệng thở thoi thóp, tay chân theo bản năng quơ quào loạn xạ. Trường Thịnh chẳng chút xót thương, khóe miệng từ từ cong lên, ông nở một nụ cười tàn ác.
"Cô muốn bức chết Trà My mới vừa lòng đúng không? Được, vậy thì tôi sẽ để cô làm đá lót đường xuống cõi âm cho Trà My!"
Trường Thịnh rất thiên vị người của mình, nếu ai dám động đến họ, ông nhất định bắt đối phương trả giá đắt. Trà My đáng thương biết bao, bi kịch chồng chất bi kịch, ông sẽ không thể để cô bị bức chết. Nếu cái chết đã được định đoạt vậy ông bắt những ai có lỗi với cô theo cùng. Đường xuống cõi âm lạnh lẽo, âm u Trà My cần có thảm lót chân.
"Chủ tịch, xin hãy bình tĩnh lại!"
"Ba, mau buông tay!"
"Ba, chuyện đâu còn có đó, chúng ta từ từ nói!"
Thư ký Trung cùng anh em Tường vội can ngăn, một không đấu lại ba nhờ vậy Nghi được cứu thoát. Tường ôm Nghi tránh xa ba mình, cô nàng há miệng hít lấy không khí, gương mặt tái nhợt dần hồng hào trở lại. Vy ôm chặt Trường Thịnh, chẳng dám lơi lỏng sợ ba lại nhào tới bóp cổ Nghi lần nữa.
Trường Thịnh chỉ tay vào mặt Nghi, lớn tiếng quát:
"Cô nói đi, rốt cuộc Trà My đã làm gì nên tội với cô mà cô lại hãm hại cô ấy!"
"Cháu xin lỗi bác! Cháu không muốn làm hại Trà My đâu chỉ tại ông nội Trà My... Ông ấy bắt cóc ba mẹ dùng họ uy hiếp cháu nên cháu buộc lòng phải làm vậy!"
Trà My đối với Nghi không tệ, cô chưa bao giờ nghĩ sẽ làm hại đối phương. Trà My sẩy thai, Nghi áy náy vô cùng, cô cảm thấy mình có lỗi trong chuyện này. Nếu cô nói với Vy sớm hơn thì biết đâu tất cả đã khác. Nhưng chỉ vì sự chần chừ không quyết của cô, Trà My đã mất đi thiên chức làm mẹ. Nghi cũng từng sẩy thai, cô hiểu nỗi đau mất con là như thế nào. Tuy nhiên cô còn có gia đình bên cạnh còn Trà My thì khác, cô ấy cùng lúc mất con mất em trai.
Nghi vốn muốn ở bên cạnh động viên Trà My để chuộc lỗi phần nào. Ấy vậy mà ba mẹ bỗng dưng biến mất, ông Thành tìm đến dùng tính mạng họ uy hiếp cô phải tiếp tay cho ông ta lừa Trà My vào bẫy. Nghi giằng xé rất lâu, như một lẽ hiển nhiên cuối cùng cô chọn ba mẹ mình.
"Sau khi rời khỏi bệnh viện đã xảy ra chuyện gì?", Trường Thịnh hỏi.
Toàn bộ vệ sĩ đi theo Trà My đều bị cắt đuôi và đánh thuốc mê, rất rõ ràng chuyện này đã được lên kế hoạch từ trước. Khi đó chỉ còn mỗi mình Nghi bên cạnh Trà My, Trường Thịnh muốn biết bằng cách nào Trà My lại xuất hiện trong ngôi nhà đó.
"Cháu lái xe đưa Trà My đến ngôi nhà mà ông Thành đã chỉ định. Dọc đường đi Trà My không để ý nhưng khi dừng xe thì dường như cô ấy cảm giác được nguy hiểm. Người của ông Thành đưa cho cháu khăn tẩm thuốc mê, cháu đã dùng nó làm cô ấy bất tỉnh. Sau đó thì người của ông Thành đi tới, đưa Trà My vào nhà ngụy tạo thành vụ án giết người. Cháu tò mò theo sau thì thấy người đàn ông kia đã chết rồi."
Nghi nói tới đây liền khóc nức nở:
"Cháu xin lỗi bác, cháu không cố tình đâu!"
"Người cô nên xin lỗi là Trà My chứ không phải tôi!", Trường Thịnh hỏi, "Ba mẹ cô sao rồi?"
"Họ an toàn rồi!", Nghi sụt sùi trả lời.
"Chúng ta phải làm cách nào để giải oan cho Trà My đây ba?"
Vy hỏi ba, Trường Thịnh khoát tay bảo:
"Con đừng hỏi, hãy để ba yên tĩnh một lát đi!"
Trường Thịnh hiện tại rất rối, ông cần chút ít thời gian để bình tâm lại. Chừng ấy năm tranh đấu, Trường Thịnh hiểu rõ con người ông Thành. Hiện tại ông ta quyết tâm sống mái một phen, tát nhiên sẽ không từ thủ đoạn nào. Cái bẫy này này giăng quá công phu, dù Nghi không tiếp tay thì Trà My cũng lọt lưới, chuyện sớm muộn thôi. Dùng người phụ nữ của con đẩy người phụ nữ của ba vào chỗ chết, quả là kế hay. Vừa có thể khiến Trà My lao đao tù tội lại vừa làm cha con bất hòa, trần đời này ai xảo quyệt hơn ông Thành nữa?
Hồi lâu sau Trường Thịnh mới lên tiếng:
"Cô nói người của ông Thành cũng có mặt tại hiện trường vụ án à?"
"Đúng vậy!", Nghi gật đầu, "Có hai người, vóc dang cao lớn, rất lạnh lùng. Một trong hai người có vết sẹo dài trên má trái!"
"Ba muốn tìm họ?", Tường hỏi.
Trường Thịnh gật đầu:
"Chỉ khi nào tìm ra họ mới có cơ may minh oan cho Trà My!"
"Chuyện này ba cứ giao cho con, dù xới từng tấc đất lên con cũng sẽ tìm cho bằng được!"
Tường xung phong nhận việc, anh muốn lấy công chuộc tội cho Nghi. Trường Thịnh sao lại không biết con mình đang nghĩ gì tuy nhiên vẫn đồng ý.
"Vậy giao cho con! Mau đưa người phụ nữ của mình về đi, nhớ thu xếp chu toàn cho ba mẹ cô ta. Nếu lịch sử lặp lại lần nữa, ba không chắc là mình còn thể kiềm chế bản thân.", Trường Thịnh liếc nhìn Nghi, lạnh lùng cảnh cáo,
"Nếu Trà My có chuyện gì thì cả nhà cô cứ chuẩn bị sẵn tinh thần đi theo cô ấy đi!"
"Ba, cô ấy không phải cố..."
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!