Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Vòng Xoáy Hào Môn

Xét thấy đã quá khuya và quan trọng nhất là Vy bám Trà My chặt như kẹo mạch nha nên Trường Thịnh đành đưa Trà My về biệt thự. Suốt dọc đường hai con ma men nào có chịu ngồi yên, cứ hò hét nhún nhảy mãi. Ấy thế nhưng gần đến nơi thì họ lăn đùng ra ngủ mất.

"Phụ nữ uống say đúng là thảm họa!", Trường Thịnh lẩm bẩm.

Trường Thịnh đưa con gái về phòng trước, sau đó gọi người làm lên chăm nom rồi mới quay xuống bế tiếp ma men còn lại. Trường Thịnh bố trí cho Trà My ở phòng của khách thay vì mong muốn được ngủ cùng của Vy. Không ai hiểu con hơn cha mẹ, ông còn lạ gì nết ngủ của con gái, nếu nghe theo ý Vy, bảo đảm chưa tới năm phút đã bị Vy đá bay văng vách rồi.

So với Vy, Trà My ngoan hơn nhiều, không cựa quậy gì nằm yên trong lòng Trường Thịnh. Ông cẩn thận đặt người nằm xuống giường sau đó đi lấy chăn mền trong tủ ra. Lúc xoay người lại, Trường Thịnh biết ngay mình đã lầm, rắc rối đến rồi đây.

Trên giường, Trà My đoan chính ngồi đó, nghiêm túc nhìn người đàn ông tay ôm một đống chăn mền. Cô bỗng hỏi:

"Tại sao lại không thích tôi?"

"Hả?"

Trường Thịnh vẫn chưa biết con gái bán đứng mình vậy nên nghệch mặt ra. Ông luôn giữ thái độ hiền hòa với Trà My, sao cô lại đột nhiên hỏi vậy? Là say rượu hay đã phát hiện ra điều gì rồi?

"Hả cái gì mà hả? Ông có phải ba của Vy không?", Trà My nhíu mày, dường như cô nàng bất mãn khi Trường Thịnh chậm tiêu.

"Đúng vậy!"

Trường Thịnh đặt chăn mền xuống giường, vẫn chưa hiểu Trà My muốn nói gì. Trà My chồm người về trước, cả hai mặt đối mặt, chậm rãi nói từng chữ một:

"Vy bảo rằng ông không thích tôi!"

Trường Thịnh hết đường chối cãi mà tại sao ông phải đôi co với một người say. Khi Trường Thịnh đang thất thần bỗng dưng gò má đau rát, lập tức tỉnh táo lại ngay. Ông khó tin nhìn Trà My, cô gái này vừa đánh ông đấy ư?

"Nhìn chằm chằm vào con gái là bất lịch sự đấy! Đã không thích sao còn nhìn chứ? Có phải bị ngốc không?"

Trường Thịnh lần đầu tiên bị mắng là kẻ ngốc, vừa tức lại thấy buồn cười chỉ đành bất lực tặc lưỡi. Trà My chẳng thèm quan tâm đến ông, tự độc thoại:

"Mà tôi cũng chẳng cần ông thích, thích làm gì, có tác dụng gì đâu, tôi cũng không phải thiên thần!"

"Vậy cô là gì?", Trường Thịnh hỏi chen vào.

Trà My ngẩng đầu nhìn ông bằng ánh mắt rời rạc không tiêu cự. Cô im lặng bao lâu thì Trường Thịnh kiên nhẫn chờ đợi bấy lâu.

"Tôi là quỷ dữ, là rắn độc, là gì cũng được, miễn sao nó ác, tôi không làm người lương thiện nữa!", cô nói.

"Tại sao cô không muốn làm người lương thiện nữa?"

"Bởi vì sẽ chịu thiệt, sẽ bị người xấu ức hiếp!"

Trường Thịnh bật cười, ông chỉ vào mặt mình, hỏi Trà My:

"Vậy tôi thế nào?"

Trà My túm lấy mặt Trường Thịnh, ra sức nhào nặn sau đó kết luận:

"Co dãn tốt, da mặt hơi dày!"

Cô nói xong liền ôm lấy chăn đắp lên người, mắt nhắm lại. Trường Thịnh nhìn người con gái đang lim dim chìm vào giấc, tức mà không nói được. Ý ông là muốn hỏi ông có được xếp vào hàng người xấu không chứ đâu phải mặt mũi trông như thế nào. Da mặt dày lại còn co dãn tốt? Nghe sao giống như đang chửi xéo ông vậy?

***

Tối qua mặc dù uống say lại còn ngủ trễ nhưng đồng hồ sinh học của Trà My vẫn hoạt động bình thường. Năm giờ rưỡi sáng, Trà My mở đôi mắt hơi sưng ra, cô vừa ngáp vừa ngơ ngác nhìn xung quanh. Sau đó cơn buồn ngủ liền vỗ cánh bay mất. Cô đang ở đâu đây?

Trà My cố gắng nhớ lại chuyện tối qua nhưng mọi thứ từ sau lúc gặp Vy liền trở nên mờ ảo. Hình như là ba của Vy tới đón thì phải, chắc hẳn đây là nhà của cô ấy rồi. Trà My thử mường tượng lại mặt mũi ông ấy nhưng vô ích, cô không có chút ấn tượng nào.

Lê lết tấm thân đầy mùi rượu vào nhà vệ sinh, Trà My bất ngờ khi thấy quần áo và bàn chải đã được chuẩn bị sẵn. Vệ sinh cá nhân xong, chỉnh trang lại đầu tóc, cô liền đi ra ngoài. Người làm nhìn thấy cô liền cúi chào, Trà My khẽ gật đầu đáp lại. Khi cô từ trên lầu bước xuống thì vừa hay Trường Thịnh cũng tập thể dục xong, trở về nhà. Đôi bên bốn mắt nhìn nhau, tuy mỗi người một suy nghĩ nhưng chung quy đều thấy lúng túng.

Trà My không ngờ tới ba của Vy là Trường Thịnh. Tuy nhiên cô chỉ bất ngờ đôi chút, trên đời này chuyện gì cũng có thể xảy ra thế thì tại sao hai người họ lại không thể là ba con.

"Cháu chào chú!"

"Cháu tỉnh rồi đó à? Sao lại dậy sớm thế?"

Khi Trà My tiến về phía mình thì Trường Thịnh cũng bước tiếp. Tối qua liên tiếp bị cô cho ăn mấy cú vả, giờ nhìn lại bộ dạng đoan trang này, ông thấy không quen.

"Cháu quen rồi, cứ tới giờ này là dậy, không ngủ tiếp được dù cố cách mấy. Hóa ra chú là ba của Vy, trái đất tròn thật, đi một vòng toàn là người quen cả."

"Đúng vậy, đây gọi là có duyên! Đầu có nhức không?"

"Dạ có một chút ạ! Thôi cháu xin phép về không dám làm

phiền chú nữa!"

Sau một hồi giả lả qua lại, Trà My nghĩ là mình có thể về rồi nhưng có người lại không chịu hợp tác. Trường Thịnh lên tiếng giữ người:

"Sao lại về vội thế? Dẫu sao cháu qua đêm ở đây rồi hay ở chơi thêm lát nữa, Vy tỉnh lại mà không thấy cháu sẽ la oai oái cho xem. Khách đến nhà không gà cũng vịt, chú để cháu bụng đói đi về người khác biết được sẽ mất mặt lắm!"

Ông ấy đã nói đến như vậy Trà My chỉ đành gật đầu vâng dạ. Cô cũng không phải đợi bữa sáng quá lâu vì ông ấy đã cho người lên gọi Vy. Trong khoảng thời gian rảnh rỗi kia cô được tặng một vé tham quan biệt thự Blue Moon, Trường Thịnh là hướng dẫn viên.

Ba người cùng ngồi lại ăn sáng, Vy cứ thỉnh thoảng lại len lén nhìn Trường Thịnh và Trà My. Cô có một điểm tương đối khác người, dù uống say cỡ nào cũng nhớ rõ mọi việc đã xảy ra. Ông dạy chí phải, rượu vào lời ra, sao cô lại nói ra chuyện ba có ác cảm với Trà My. Cô đúng là ngu, không biết Trà My có nhớ không nữa.

"Vy, con đừng nhìn nữa, nhìn chằm chằm vào người khác là bất lịch sự đấy!", Trường Thịnh lên tiếng nhắc nhở.

Trà My đang ăn bỗng khựng lại, sao câu này nghe quen thế?

Trường Thịnh nhân lúc lấy khăn lau miệng để che giấu khóe môi hơi cong lên của mình. Ông là một người xấu tính hàng thật giá thật, biết rõ do Trà My say rượu mới thế nhưng cứ muốn ăn miếng trả miếng.

"Không có đâu chú ạ!", Trà My cười xòa, nói đoạn cô hỏi,

"Đêm qua cháu có ăn nói lung tung hay làm ra những hành động gì kỳ quặc không chú?"

"Khụ! Khụ!"

Vy đang uống nước bất chợt bị sặc, ho sù sụ, mặt đỏ hết cả lên. Trường Thịnh vỗ nhẹ lên lưng con gái, một là quan tâm, hai là tiện đà nhắc nhở, ông biết Vy nhớ rõ mồn một mà.

"Cô không sao chứ?", Trà My lo lắng hỏi.

Vy vội xua tay bảo:

"Không sao! Không sao! Cô quên là tối qua cô đã ôm... Á!"

Chân bị đá một cái, Vy theo bản năng ai quay sang, ai oán nhìn thủ phạm. Thấy ánh mắt cảnh cáo của ba, Vy trớ ra mình đã nói hớ. Cô nhanh trí lấp liếm:

"Cô quên là đã ôm tôi lảm nhảm hay sao? Còn khóc nữa!"

"Có sao? Sao mọi người đều nói khi tôi say thì chỉ ôm gối ngủ thôi nhỉ?"

Chính ba mẹ bảo vậy, Trà My không rõ ai nói thật. Trường Thịnh nhớ lại tối qua, cười ẩn ý:

"Đúng vậy! Rất ngoan! Chính Vy mới là người lèm bèm, khóc lóc đó chứ!"

Trà My cảm thấy giọng Trường Thịnh có đôi chút khiên cưỡng. Cô ngoài mặt tươi cười nhưng trong lòng lại nghi hoặc. Không lẽ cô quậy thật?

***

Dùng xong bữa sáng lại giả lả thêm vài câu, Trà My như nguyện rời khỏi biệt thự Blue Moon. Trường Thịnh nhìn ra ngoài rồi quay sang con gái, thở dài một hơi. Vy tự biết mình sai, cô từ từ xích lại gần, níu tay áo ba.

"Ba! Con sai rồi!", Vy tiu nghỉu nhận lỗi.

"Con học ai cái chiêu chém trước tấu sau này vậy?"

Trường Thịnh cảm thấy chính bản tính ngông cuồng của Tường đã dạy hư con gái. Người tính không bằng trời tính, ông mới bảo Vy tránh xa Trà My thì con gái trực tiếp làm lộ thân phận.

"Ba! Con không cố tình chỉ tại... Thế bây giờ nên làm sao hả ba?"

Vy thật sự không cố tình nhưng sự đã rồi, cô nên giữ thái độ thế nào với Trà My đây?

"Còn có thể nào nữa thì cứ qua lại thôi. Nhưng ba phải nhắc con, xã giao thôi đừng lơi là đề phòng, nhớ chưa?"

Trường Thịnh cú nhẹ lên trán con, Vy khoa trương ôm lấy trán, nhăn nhó gật đầu. Trường Thịnh thấy rầu trong lòng, sau khi bị con gái bán đứng, Trường Thịnh không còn chút niềm tin nào. Có tin được không đây?

Chuyện Trà My cả đêm không về cũng chẳng phải bí mật gì. Khi cô ung dung đi từ bên ngoài vào bị bà Quyên trông thấy, bà ta bèn giở giọng trưởng bối ra dạy dỗ.

"Con gái con đứa cả đêm không về, còn ra thể thống gì? Người ngoài nhìn vào lại nghĩ ba mẹ không biết dạy!"

Bà Quyên vẫn cứ thích chọc ngoái Trà My dù rằng biết rõ cô cháu gái này đã khác xưa. Trà My bật lại ngay:

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận