Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Vòng Xoáy Hào Môn

Thiên Thành trúng thầu dự án thành phố biển, ông Tuấn mừng rỡ. Vốn là con người khoe khoang, ông ta lập tức mở tiệc ăn mừng ngay tại dinh thự. Đặc biệt ông Tuấn còn cố tình gọi điện mời hai cha con Trường Thịnh đến tham dự, muốn để bọn họ tức chết.

Ông Thành tuy ngứa mắt hành động ấu trĩ này nhưng cũng không lên tiếng phản đối. Hai tập đoàn ngầm đấu đá nhiều năm qua, thỉnh thoảng phải thị uy để chứng minh bên nào mạnh hơn. Người làm ăn ai mà không có thủ đoạn, quan trọng kết cục bên nào thắng thôi.

Buổi tối, cổng lớn dinh thự Thiên Thành mở rộng, xe hơi đắt tiền ra vào liên tục. Bên trong khắp nơi giăng đèn, sáng rực một vùng trời. Người đông đến độ Trà My nhìn hoa cả mắt, cô hoài nghi thương nhân lớn nhỏ của thành phố S đều tập trung về đây.

"Chúc mừng bác Hai em!"

Gia Phúc cụng ly chúc mừng, Trà My không hiểu chuyện này thì có dính dáng gì tới cô. Tuy vậy cô vẫn giả lả nói cười:

"Chúc mừng nào!"

Cô kín đáo quan sát Gia Phúc, tinh thần anh ta không được tốt lắm, hai mắt thâm quầng, rệu rã. Trà My đoán tối qua anh ta lại ăn chơi thâu đêm. So với Tú, Gia Phúc càng không biết điểm dừng, cứ trên đà này cô sợ anh sẽ chết trước khi được làm chú rể.

Ánh mắt lơ đễnh lướt qua vết bầm tím trên cổ Gia Phúc, Trà My khẽ nhướng mày. Không biết là cô gái nào mơ mộng muốn tuyên bố chủ quyền đây?

"Dạo này công việc bận rộn, anh không đưa em đi đâu chơi được, Trà My đừng giận anh đó!"

Gia Phúc cảm thấy mình nên giải thích việc bỏ bê Trà My thời gian qua. Đối phương mai sau cũng là vợ mình, dẫu sao cũng phải cho cô ấy chút mặt mũi.

Trà My giả đò lấy bánh ngọt để giữ khoảng cách với Gia Phúc, mùi nước hoa trên người anh ta quá nồng làm cô nhức cả đầu. Anh ta tắm nước hoa à?

"Không sao đâu anh, em hiểu mà, công việc quan trọng hơn chuyện nam nữ!"

Trà My cố tình ấn nhấn giọng ở cuối câu, cô thừa hiểu phạm trù công việc của Gia Phúc nằm ở đâu mà, không trên giường thì cũng trong quán bar. Một tên đàn ông như thế này có gì đáng để thèm muốn? Ấy vậy mà những cô gái như Huỳnh Như lại tranh nhau sứt đầu mẻ trán hẳn nhờ vào sức mạnh của đồng tiền.

"Em thật là hiểu chuyện! Thôi, để anh sang bên kia chào người quen!"

Gia Phúc xấu hổ cười khan, viện cớ rời đi. Trà My là một người phụ nữ kỳ lạ hay nói đúng hơn là mâu thuẫn. Thỉnh thoảng cô ấy sẽ nói những lời khó hiểu, ngầm đá đểu anh.

"Anh cứ đi đi, đừng vì em mà chậm trễ công việc của mình!"

Trà My đi guốc trong bụng Gia Phúc nhưng không vạch trần. Lần này giọng cô đều đều khiến Gia Phúc hoang mang ban nãy mình nghe lầm.

***

Ông Tuấn đã dám mời thì cha con Trường Thịnh dám đến. Họ muốn xem thử ông ta sẽ làm ra trò lố lăng gì.

Trước khi xuống xe, Trường Thịnh không quên dặn dò con trai:

"Lát nữa gặp Tú cho dù nó có nói gì con cũng phải giữ bình tĩnh, chớ để bị khích tướng làm ra những hành động nông nỗi. Đời người còn dài, lo gì không trả được thù!"

"Ba yên tâm đi, con tự biết nặng nhẹ!", Tường tháo cà vạt ra, nhếch mép cười lạnh, "Tuy nhiên nếu có kẻ chán cơm thèm đất thì con cũng xin chiều theo!"

Với bản tính phách lối của Tú dùng anh có tránh thì chắc gì Tú đã chịu né. Đã một thời gian dài rồi hai người họ chưa gặp nhau, mỗi khi nghĩ đến Tú, anh căm hận không thôi.

"Tường!", Trường Thịnh nghiêm giọng gọi. Ông không hy vọng con trai sẽ gây chuyện với Tú, bên ngoài bao nhiêu là người, một đồn mười, mười đồn trăm, đúng cũng thành sai, chung quy đều thành trò cười.

"Được rồi! Con sẽ tìm một cái lùm chui vô đợi tới giờ được dắt về, ba yên tâm đi!"

Tường ném cà vạt sang một bên, nghênh ngang mở cửa bước đi như chốn không người. Cửa đóng sầm lại, âm thanh vang dội làm người ngồi trong xe giật cả mình. Tường ra tay dứt khoát không tiếc của nhưng tài xế tiếc giùm, cứ lo sợ chiếc Rolls-Royce này bị hư tổn gì.

"Không biết ai đẻ ra cái nết này nữa!", Trường Thịnh mắng.

Tài xế không biết vô tình hay do buộc miệng mà lại lên tiếng:

"Ông chủ, ông là ba của cậu ấy mà!"

"Tôi biết, không cần ông phải nhắc!"

Lần này thì đến lượt Trường Thịnh đóng sập cửa bỏ đi. Người đã đi xa nhưng tiếng nói vẫn còn văng vẳng bên tai. Tài xế rụt bả vai, cảm thấy mình đang đem chén cơm ra trêu đùa. Ông chủ chắc sẽ không vì thẹn quá hóa giận mà quyết định đổi tài xế mới đâu nhỉ?

***

Trường Thịnh vừa xuất hiện đã khiến đám đông nháo nhào, bọn họ vây quanh ông như đàn kiến tìm thấy hủ đường. Chủ nhân của bữa tiệc không thích việc này, lập tức đi qua mượn cớ nói chuyện, giải tán đám đông.

"Anh Thịnh, anh tới rồi! Tôi cứ sợ anh không đến luôn đấy!", ông Tuấn cười ngoác miệng vờ trách Trường Thịnh.

"Làm sao lại vậy, anh đã mời thì dẫu bận cách mấy tôi cũng thu xếp tới tham dự! Chúc mừng anh thắng lớn!"

Trường Thịnh cụng ly chúc mừng, vẻ mặt chân thành. Nếu không phải hai bên đấu đá nhau thì ông Tuấn suýt chút nữa đã tin.

"Nhờ nhân viên dốc lòng lại thêm cái trời thương thôi!"

Ông Tuấn nói câu này rất trơn tru không hề ngượng miệng. Trường Thịnh im lặng gật gù xem như tán đồng, tuy vậy mắt lại cong như trăng rằm, cố tình để lộ sự khinh thường. Nhân viên dốc lòng ăn cắp, moi móc thông tin công ty đối thủ cũng được gọi là dốc lòng nhỉ? Một kiểu làm việc đầy tinh khôn, ngồi chơi xơi nước vẫn có ăn!

Ông Tuấn không thấy Tường đi cùng, bèn hỏi:

"Tường đâu rồi? Không lẽ giận tôi nên không đến?"

"Đã đến rồi ấy chứ!", thấy mặt ai kia tái đi, Trường Thịnh còn bồi thêm một câu, "Tú đâu rồi anh Tuấn? Không biết mấy vết bầm kỳ trước đã tan chưa?"

"À, chắc cũng quanh quẩn đây thôi, để tôi kêu nó đến chào anh!"

Ông Tuấn hớt ha hớt hải rời đi, sợ con mình lại bị đánh. Tiệc tùng đông người, nếu ai nghe được mấy chuyện xấu Tú làm thì ông đừng mong sống yên.

Có những trời sinh ra để đứng ở ngôi cao, được bao người vây quanh săn đón. Trường Thịnh đuổi được ông Tuấn đi nhưng không nhàn, vẫn phải ứng phó những người khác. Giữa không gian xa hoa, tiếng nói cười vang lên không ngớt. Trường Thịnh và ông Thành người hướng đông kẻ phía tây nhìn thấy nhau, đôi bên cười nhạt nâng ly.

***

Trà My chưa bao giờ thích bầu không khí ồn ào, sau khi lượn vài vòng cho có lệ, cô bèn chuồn ra ngoài. Váy lệch vai màu đen dài phết đất, vừa tôn lên nước da trắng ngần lại khoe khóe vóc dáng thon thả của người mặc. Riêng Trà My chỉ thấy phiền, thấy xung quanh không có ai cô liền túm váy cho dễ di chuyển.

Đi đến hòn non bộ, Trà My ngồi xuống thành bể, chỗ còn chưa nóng thì có tiếng bước. chân vang lên từ phía sau. Cô ngoảnh đầu lại, nhìn thấy người tới, hơi bất ngờ. Tại sao Trường Thịnh lại ra đây?

"Xem ra không phải chỉ có mỗi mình chú muốn trốn!"

Trường Thịnh đi đến ngồi xuống cạnh Trà My, lời nói cử chỉ đều lưu loát, tự nhiên. Những người trong kia cứ vây quanh nói vô tội vạ, ông nghe ù cả tai bèn tìm cớ tránh đi không ngờ lại gặp Trà My.

"Chú đang nói gì vậy? Cháu có là ai đâu mà phải trốn!"

Trà My chối ngay, thản nhiên kéo váy xuống che khuất đôi chân trần. Trường Thịnh thấy hết, ông không nói gì chỉ tốt bụng đá nhẹ giày cao gót sang một bên. Trà My đơ người, có lẽ cô nên ở trong kia thì hơn.

"Cháu và Gia Phúc hình như khá thân thiết, thiệp hồng chắc không còn xa nữa đâu nhỉ?", Trường Thịnh hỏi, bầu không khí quẫn bách theo đó biến mất.

"Nói trước bước không qua, đời là vô thường mà chú!"

Trà My không đưa ra câu trả lời cụ thể. Chuyện hôn nhân giữa cô và Gia Phúc tuy bí mật mà công khai, người lớn hai nhà chưa lên tiếng xác nhận nhưng ai thông minh đều hiểu.

"Đúng nhỉ? Nhưng mà đằng nào cháu cũng phải lấy chồng thôi, tránh làm sao khỏi!"

Lời này nghe có vẻ lạ, không để Trà My nghĩ ngợi, Trường Thịnh đã đổi chủ đề.

"Nghe nói cháu biết tiếng Nhật, chú sắp sang đó để bàn chuyện làm ăn, không biết có thể nhờ cháu đi cùng một chuyến không?"

"Chuyện này chú phải hỏi ông nội rồi, cháu làm gì có quyền quyết định!", Trà My trực tiếp ném vấn đề sang cho ông nội. Cô là đứa cháu an phận, ông chịu thì cô đi, đơn giản thế thôi!

"Cháu cứ chuẩn bị va li đi!", Trường Thịnh tự tin bảo. Ông có thể ngồi ngang hàng với ông Thành tất nhiên sẽ có đủ bản lĩnh khiến đối phương đồng ý.

Trong một góc nhỏ yên tĩnh, hai người ngồi ở hòn non bộ thỉnh thoảng trò chuyện, bầu không khí tương đối hòa hợp. Tuy nhiên cảnh này lại như cái gai trong mắt Tường.

"Thì ra đây là lý do! Trâu già lại muốn gặp cỏ non!", Tường cười khẩy rời đi.

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận