Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Vòng Xoáy Hào Môn

Vết thương đã được rửa sạch, bác sĩ xem xét vết thương, lộ vẻ mặt khó xử:

"Vết thương này chắc là phải khâu mấy mũi nhưng mà chúng ta không có thuốc tê!"

Khi anh chàng nhìn Trà My thì cô cũng nhìn lại. Cô nhướng mày hỏi:

"Vậy nên?"

"Giải pháp chỉ có một, vết thương tương đối sâu sẽ không tự ngừng chảy máu được đâu!", anh ta nhún vai.

Trà My đã hiểu ý, cô cắn răng gật đầu:

"Anh cứ khâu đi!"

Sao cô lại đi đến bước đường này nhỉ? Chỉ đi trượt tuyết thôi mà cũng gặp nạn, là trùng hợp hay số cô xui xẻo?

Trường Thịnh lấy làm e ngại, hỏi Trà My:

"Cháu nói thật đấy à? Có chịu nổi không, lưỡi kim đâm xuyên qua da thịt đấy chưa kể có khi còn phải cắt lọc mô chết đấy!"

Ông bất ngờ khi thấy Trà My quyết định chóng vánh đến vậy, có thể cô nhóc này chưa hiểu những gì mình sắp trải qua. Khâu vết thương mà không sử dụng thuốc tê, ông sống tới từng tuổi này còn chưa dám thử qua. Da thịt dính trên người mình chứ có phải thịt gà, thịt heo treo lủng lẳng đâu.

Trà My trừng mắt liếc Trường Thịnh, cô vốn không nghĩ ngợi gì nhưng nhờ lòng tốt của ai kia, nổi hết ốc ác cả lên. Cô đúng là chưa hình dung tới cái viễn cảnh khủng khiếp sẽ xảy ra với mình. Bây giờ hối hận còn kịp không nhỉ?

"Nếu chú không nói cháu sẽ biết ơn hơn đấy!", Trà My nói, tay chỉ khắp bốn phía, "Trong hoàn cảnh này cháu được lựa chọn sao ạ? Hoặc là nhiễm trùng rồi chết hoặc đau muốn chết, theo chú thì cái nào tốt hơn?"

Trà My vẫn giữ nguyên ý định, cô sớm đã không còn là nàng công chúa được ba mẹ cưng chiều nữa rồi. Khát vọng sống của cô mãnh liệt hơn ai hết, bằng mọi giá, cô phải sống, chí ít là đến khi toàn bộ kẻ thù đền tội.

Trường Thịnh hết đường phản bác, đây là lần đầu tiên Trà My công khai vặn vẹo ông. Người phụ nữ này lớn lối thật chả bù với dáng vẻ hiền thục bên ngoài. Nghĩ đến đối phương đang bị thương lại còn vì mình nên ông không để bụng. Trách người không được chỉ đành trách trời, trách đất, trách luôn mụ bà nắn lầm!

"Cháu dựa tạm vào người chú đi, một lát nữa bủn rủn không còn chút sức lực nào đâu!"

Trà My cũng không cậy mạnh, tựa đầu lên vai Trường Thịnh. Thật ra chẳng cần đợi đến lúc bị khâu vết thương, hiện tại cả người cô làm gì còn sức. Lần đầu gặp phải lỡ tuyết, nói không sợ chính là đang lừa người. May sao ban nãy Trường Thịnh bế, chân nhũn ra chạy đường nào?

Dù đã chuẩn bị tinh thần nhưng thực tế còn ghê gớm gắp trăm lần so với tưởng tượng. Mỗi khi kim xuyên qua da thịt, Trà My lại cứng đờ người, nước mắt ứa ra. Tuy vậy, cô không rên rỉ lấy nửa lời chỉ cắn môi chịu đựng, chẳng chốc môi đã rớm máu.

"Nếu đau quá thì chúng ta dừng lại!", Trường Thịnh nói. Chắc gì bọn bị mắc kẹt ở đây lâu hơn mà vội vàng chịu tội? Ông sợ cứ đà này có khi Trà My sẽ đau đến ngất.

"Đã được nửa đoạn đường nếu bỏ cuộc thì đau đớn nãy giờ công cốc sao? Một chút nữa thôi mà, cháu chịu được!", Trà My thều thào.

Trường Thịnh thấy bộ dạng bơ phờ đả động, nhất thời đưa ra quyết định sai lầm. Ông nói:

"Nếu đau thì cắn vào bả vai chú, đừng căn môi mình nữa!"

Trường Thịnh vừa dứt lời thì Trà My cắn ngay, hai mắt trợn trừng kinh ngạc. Cô gái này ít ra cũng nên làm màu từ chối đôi câu chứ. Do thật thà quá hay muốn lợi dụng cơ hội báo thù việc bị ông lợi dụng đây?

Anh chàng bác sĩ tuy không hiểu đôi nam nữ lệch tuổi này nói gì nhưng thấy biểu cảm của Trường Thịnh, cười khúc khích. Bác sĩ tận tâm, người bệnh chịu phối hợp, rất nhanh đã khâu xong. Trà My mặt tái nhợt, gục trên vai Trường Thịnh, chốc lát sau đã nhắm mắt ngủ mất. Nhìn dáng vẻ yếu đuối vô hại kia lại liếc nhìn bả vai bị cắn rướm máu, ông Thịnh chỉ còn nước thở ra.

***

Ngày nay thông tin rất nhanh nhạy không như ngày xưa, vụ lở tuyết ở Tochigi tràn lan trên các bảng tin. Nhân viên tập đoàn Blue Diamond nhốn nháo cả lên, bắt đầu túm tụm bàn tán.

"Hình như chủ tịch đi Nhật công tác ở tỉnh đó thì phải!"

"Hình như cái gì, chính xác là vậy! Không biết ông ấy có gặp nguy hiểm gì không?"

"Ngộ nhỡ xảy ra bất trắc thì rắc rối to đấy!"

Mọi người nói hăng say hoàn toàn không nhận ra có người lù lù xuất hiện. Sắc mặt Tường rất khó coi, anh vừa biết tin dữ đây thôi.

"Nói đủ chưa?"

Nghe thấy giọng nói có phần nóng giận của Tường, các nhân viên đồng loạt đứng dậy. Một cô gái buột miệng hỏi:

"Tổng giám đốc, sao anh lại ở đây?"

Lời vừa thốt ra thì cô ta liền hối hận, tập đoàn này thật ra là sân nhà của Tường, đừng nói đi dù anh ta có nằn cũng không ai dám dị nghị. Nhiều chuyện trong giờ làm việc còn bị ông chủ nhỏ bắt tại trận, phen này chết chắc rồi!

"Đừng có hỏi mấy câu ngu giùm cái, nghĩ trước rồi hãy nói", Tường sa sầm mặt, mày nhíu lại. Anh đang nghĩ tới việc lọc lại chất lượng nhân sự. Không thể để những kẻ ngớ ngẩn lảng vảng ở đây được.

Đám đông im thin thít, nào dám hó hé gì. Tường cầm mấy xấp giấy trên bàn lật xem, bình thản hỏi:

"Mấy người có vẻ rảnh rỗi, công việc xong hết rồi sao? Nộp đi!"

"Dạ chưa ạ!", tiếng trưởng phòng kế hoạch nhỏ như muỗi kêu.

"Vậy thì lo làm đi! Thấy tập đoàn ưu ái tạo điều kiện cho rồi lờn mặt à? Chỉ cần hô lên một tiếng là có trăm ngàn lá đơn xin việc được gửi đến, nhớ kỹ! Yên tâm đi, tôi sẽ nói với chủ tịch của mấy người rằng các nhân viên yêu quý đã lo lắng cho ông ấy đến nhường nào. Có khi ông ấy cảm động quá cho mấy người lại nghỉ hưu sớm luôn cũng nên!"

Tường đanh mặt rời đi, ánh mắt sắc bén của anh làm nhân viên toát hết mồ hôi. Về tới văn phòng, Tường giận chó đánh mèo thô bạo đóng mạnh cửa lại. Thư ký Trung vừa hay đi tới, may là giữ cửa lại kịp thời không thì sóng mũi đã gặp nạn.

"Sao cậu lại tức giận vì một việc chỏng con như thế? Đáng sao?"

Cẩn thận đóng cửa, thư ký Trung khuyên giải. Đã có người báo cho ông chuyện vừa nãy, ông thấy nó cũng không có gì to tát, bé như hạt mè. Tre già măng mọc, măng chỉ được cái non trẻ ngoài làm lương thực ra thì không còn tác dụng khác, vẫn là tre tốt hơn, sừng sững đón gió.

"Bây giờ chỗ ba tôi, em tôi lở tuyết, tôi lại không liên lạc với họ được, có thể bình tĩnh sao? Uổng công ba tôi đối tốt với ông, chủ tớ mấy mươi năm, ba tôi gặp nạn ông lại cứ trơ trơ. Ăn cháo đá bát!"

Dẫu bị mắng thẳng mặt nhưng thư ký Trung không giận, ông hỏi ngược lại Tường:

"Vậy nóng nảy thì được gì? Ai không biết chắc nghĩ chủ tịch xảy ra chuyện rồi đấy. Bây giờ cậu muốn làm thế nào?"

"Tôi phải bay sang Nhật ngay!"

Tường nhấc điện thoại bàn lên, muốn gọi cho thư ký đặt vé. Ông Trung cản lại ngay:

"Giả sử chủ tịch không may gặp nạn thật thì cậu càng ông thể đi. Cậu phải ở đây, bao nhiêu là việc cần cậu quyết định hay nếu cậu muốn tập đoàn rơi vào tay người khác? So với lở tuyết, động đất thì chủ tịch bận tâm về cậu hơn, đây chính là lý do ông ấy để tôi ở lại. Hãy đặt mình vào vị trí của ba mình cậu Tường à!"

Nói đoạn ông mở cửa, giơ tay ra ngoài, hơi cúi đầu bảo:

"Mời cậu!"

"Đúng là người cùng một giuộc với ba tôi, khéo ăn khéo nói! Ông nói xem phải làm thế nào đây?"

Tường ngồi xuống ghế, nhắm mắt cam chịu. Anh rối trí quá, chẳng nghĩ được gì. Nếu biết trước thì dù có chết cũng không xúi dại em gái đi theo. Vy vốn nhát gan, chắc sợ lắm!

"Đợi! Tôi đã cho người bay gấp qua đó rồi!"

Thư ký Trung làm sao không lo nghĩ chẳng qua ông giấu đi thôi. Chủ tớ kề vai sát cánh cùng gây dựng đế chế Blue Diamond hùng mạnh, hơn ai hết, ông hiểu rõ những nguy cơ rình rập ẩn giấu xung quanh.

"Thôi đành vậy!"

Tường bất lực day trán, anh chưa bao giờ khao khát được nghe ba dạy dỗ như lúc này. Gần đây xảy ra nhiều chuyện, Tường mới phát hiện mình chỉ là một người bình thường, không vượt trội như những gì bản thân lầm tưởng.

***

Tochigi, Nhật Bản.

Sau trận lở tuyết kinh hoàng, đội cứu hộ nhanh chóng có mặt. Nhiều người đã được giải cứu, số ít kém may mắn hơn đã tử vong hoặc bị thương nặng. Do khu vực sườn núi rộng lớn thêm phần tuyết rơi dày đặc, gây khó khăn cho công tác cứu hộ. Đau đầu nhất chính là giải cứu người trong nhà nghỉ dưới chân núi. Tuyết ngập quá nửa, cả đội đang lên phương án chu toàn, không dám làm càng. Họ đập vỡ ô cửa kính nhỏ, đưa ít đồ ăn thức uống vào sau đó bắt đầu chia ra đào tuyết chuyển đi nơi khác đồng thời sơ tán những nạn nhân đã được giải cứu.

Vy nằm trong số người may mắn ấy, cô chỉ bị thương ngoài da, không đáng lo. Ngồi ở một xó, xung quanh toàn người xa kẻ lạ, mắt cô phiếm hồng. Ba và Trà My chưa biết sống chết, lòng cô nóng hơn lửa đốt.

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận