Đêm tối sẽ qua đi, khi ánh bình minh đầu tiên xuất hiện thì Trà My mới chợp mắt được ít phút. Nhưng cô nào có được ngủ thêm, hôm nay là ngày cưới của Alize mà. Thế là Trà My phải dậy sớm, mặc cho bao người vây quanh làm tóc, trang điểm.
Trà My cảm thấy không cần thiết, những việc này cô có thể tự làm được. Vả lại cô chỉ là khách, cô dâu là Alize. Cứ trang điểm tỉ mĩ thế này, ngộ nhỡ nổi bật hơn nhân vật chính lại không hay.
Alize bật cười khi biết được suy nghĩ của Trà My. Cô ấy tự tin ưỡn ngực, bảo không sợ. Alize còn trêu Trà My với Vy, suy đoán xem ai trong hai người giành được hoa cưới.
Vy đối với chủ đề này có chút mong chờ, thảo luận cùng Alize hồi lâu. Trà My yên lặng ngồi cho thợ trang điểm thỏa sức tô vẽ, mặt không cảm xúc. Cô đã quá thất vọng vào tình yêu, chẳng thiết tha gì nữa. Khi nhìn thấy Alize mặc váy cưới trắng tinh xoay vòng trước mặt, cô bỗng thấy sợ. Một cô dâu từng bị bỏ rơi ngay trong ngày cưới có lý do chính đáng để sợ, đúng không?
"Trà My, cô định bao giờ kết hôn?", Vy hỏi.
"Tôi cũng không biết nữa!"
Trà My cười bảo, cố che giấu nỗi niềm chua xót. Có lẽ là không bao giờ hoặc rất có thể là ngay lúc này. Chuyện này phải hỏi Trường Thịnh, hỏi ông Thành thay vì hỏi con rối như cô.
"Sao nghe mơ hồ thế? Cô có bạn trai Chương
hưa?"
Vy lại hỏi, từ ngày quen biết đến giờ, đây là lần đầu tiên cô ấy nhắc đến chuyện đời tư của Trà My. Vy hồi hộp chờ đợi câu trả lời như học sinh thi dò điểm thi đại học.
"Đã từng!"
Giọng Trà My có chút buồn, Alize lảng sang hướng khác. Cô ấy hỏi:
"Thế cô thích mẫu đàn ông như thế nào, tôi quen nhiều người lắm biết đâu sẽ tìm được người đúng ý cô!"
"Tiêu chuẩn gì cũng vậy, quan trọng là tôi có được quyền lựa chọn hay không!"
Trà My hời hợt, cảm giác như gió thổi nhẹ qua tai. Ấy thế nhưng lòng Vy và Alize nặng trĩu, cùng sinh trưởng trong tầng lớp thượng lưu, họ hiểu ý Trà My. Vy thấy mình sung sướng quá, ba chưa bao giờ bắt ép cô phải yêu ai, lấy ai.
"Thế giả sử như cô được chọn thì sao? Nói thử xem!"
Vy động viên Trà My, biết là khó nhưng cứ mơ đi, có khi sẽ được như nguyện. Thấy Alize cũng háo hức nhìn mình, Trà My chiều họ, ngẫm nghĩ ít phút.
"Chồng của tôi à? Để xem... Có thể mập, lùn, xấu xí cũng có thể là kẻ tù tội. Nhưng hết thảy đó phải là con người có bản lĩnh và chấp nhận đặt quyền lực sau tôi!"
"Nghe thì đơn giản nhưng hóa ra lại lý tưởng. My, cô muốn kiếm hoàng tử trong truyện cổ tích sao?"
Đáp lại Alize, Trà My cười khẽ:
"Không, tôi chỉ là mụ phù thủy hay đại loại nhân vật phản diện nào đó thôi. Hoàng tử chỉ sánh bước với công chúa, còn tôi sẽ quẩn quanh với khu rừng hắc ám của mình."
Vy và Alize nghi hoặc nhìn nhau, họ không hiểu Trà My rốt cuộc muốn nói gì. Tại sao từ tiêu chuẩn chọn chồng lại nói đến hoàng tử, phù thủy?
Alize mặc áo cưới khoát tay ba tiến vào lễ đường, mọi người vui sướng chúc mừng. Lễ xong, cô dâu ném hoa, Trà My âm thầm tách khỏi đám đông. Cô đi đến góc khuất, Trường Thịnh đã chờ sẵn ở đó.
"Tôi đồng ý với ông!"
"Tôi nói đúng chứ, cô không có nhiều sự lựa chọn!"
Trường Thịnh mỉm cười, ông ấy cảm thấy hả hê khi Trà My phải chấp nhận cúi đầu. Nhưng có lẽ Trường Thịnh vui mừng hơi sớm, thật tâm người con gái kia chưa thôi khao khát tự do. Đêm qua trằn trọc, Trà My đã có một suy nghĩ hết sức táo bạo. Nếu bắt buộc phải kết hôn, phải gắn bó cuộc đời mình với một người đàn ông nào đó thì tại sao nhất thiết là Gia Phúc?
Đời cô tan nát cả rồi, còn chi để tiếc? Trường Thịnh luôn miệng phân cao thấp, cô chướng mắt vô cùng. Ông ta tự cho mình cái quyền đùa bỡn cuộc đời người khác, thú vui quái ác. Sẽ như thế nào nếu Trường Thịnh bị cô chơi đùa tình cảm nhỉ? Dù ông ta thông minh hay thủ đoạn đến cỡ nào suy cho cùng cũng là một con người, có yêu có hận chứ. Trà My muốn con người cao ngạo này nếm trải cảm giác bị kẻ khác nắm trong lòng bàn tay.
"Liên là người của ông đúng không?", Trà My hỏi thẳng.
"Đúng vậy! Từ bây giờ cô có thể thoải mái sửu dụng những tay mắt của tôi. Nhưng tôi phải nhắc cô một điều, đừng phản tôi, kết cục không tốt đâu. Tôi có thể giúp cô trả thù cũng dư sức trừng trị cô!"
Không còn đeo mặt nạ khoan dung, Trường Thịnh lạnh lùng cảnh cáo Trà My. Nếu Vy nhìn thấy chắc bật ngữa mất thôi.
"Tôi không ngốc!"
Cứ như thế Trà My đã tìm được chỗ dựa vững chắc, dù rằng cái giá phải bỏ ra quá đắt. Sau một chuyến đi có nhiều điều đổi khác, cô có mặt ở sân bay thành phố S vào buổi trưa.
Theo dự tính ban đầu chỉ ra nước ngoài tầm một tuần ngờ đâu thoắt cái nửa tháng, Trà My nhớ em da diết. Từ biệt cha con Trường Thịnh, cô rời đi trước dù rằng Vy cố gắng níu kéo. Khi đang trên đường đến bệnh viện, Trà My nhận được một cuộc gọi, mặt tức thì tái nhợt. Bệnh viện cho hay tình hình của Luân bỗng trở xấu.
Trà My hoảng loạn cùng cực chạy đến, nhìn Luân nằm trong phòng hồi sức, trên người cẳng chịt dây nhợ, cô nấc nghẹn, khóc không thành tiếng. Dù gặp lở tuyết, phải khâu vết thương không có thuốc tê hay bị Trường Thịnh bức bách đều không là gì so với thời khắc này. Cảm giác bất lực nhấn chìm Trà My, cô suy sụp úp mặt vào tường, bả vai run rẩy. Luân không chịu nổi nữa thì biết làm sao? Trường Thịnh cũng không thể giúp cô giành người khỏi tay tử thần.
"Bác sĩ, em tôi sao rồi?"
Khi bác sĩ từ trong phòng hồi sức bước ra, Trà My vội hỏi, giọng cô run run. Bác sĩ hơi chần chừ, tựa như đang lựa lời.
"Cô My, hiện tại của em cô đã ổn rồi. Nhưng mà như chúng ta đã nói từ trước... Cô phải hiểu là tình hình của cậu ấy không mấy khả quan, cô phải chuẩn bị tinh thần."
Trà My như cọng cỏ trước gió lớn, lảo đảo muốn ngã. Bác sĩ vội đưa tay phòng hờ nhưng cô chống tay vào tường, lắc đầu tỏ vẻ không cần.
"Cảm ơn bác sĩ!"
Trà My khom người cảm ơn, một góc chín mươi độ. Khi thân thể vuông góc với sàn, nước mắt tí tách rơi xuống. Khó nhọc bước từng bước, cô lẳng lặng rời đi. Bác sĩ nhìn theo, ngoài tiếng thở dài không biết nói gì. Cố níu kéo không phải cách hay, bệnh nhân đau thể xác, người nhà bị tra tấn tinh thần.
Trà My đi mãi, đi mãi, cuối cùng lại ra tới khuôn viên bệnh viện. Cô tìm chỗ khuất, ngồi đó suy nghĩ một mình cốt để bình tĩnh trở lại. Song hành với nỗi đau, ngọn lửa hận thù bùng cháy dữ dội. Vì ai mà gia đình cô ra nông nỗi này chứ? Em trai cô bị hủy hoại cả cuộc đời chỉ vì ông Tuấn muốn bảo toàn vị thế người thừa kế. Bốn thành viên nhà cô thèm khát gia sản đó sao? Không cần, mà lũ khốn nạn mất nhân tính nào có hiểu.
"Đáng chết!"
Trà My chửi xong thì thấy có gì đó không đúng, cô ngẩng đầu lên, phát hiện một người con gái đứng cách mình không xa. Người này mặt toàn nước mắt, thần sắc tiều tụy. Thấy cô ta lúng túng nhìn mình, Trà My nhích sang một bên, chừa chỗ.
"Cô ngồi đi hoặc cứ đi nếu cô muốn. Câu ban nãy không phải tôi chửi cô đâu."
"Cảm ơn!"
Nghi ngồi xuống bến cạnh Trà My, mới đầu còn kìm nén về sau ôm mặt khóc nức nở. Những ngày qua cô gồng mình chịu đựng quá nhiều, hôm nay không chịu nổi nữa. Nhưng Nghi nào dám để mẹ nhìn thấy đành viện cớ đi ra ngoài.
Trà My vốn đang rối trí nhưng không hiểu sao nhìn người bên cạnh khóc như mưa, dần bình tâm lại. Cô rút khăn giấy đưa cho đối phương, đợi đến khi tiếng nấc nhỏ xuống mới hỏi chuyện.
"Cô sao vậy? Buồn vì bệnh tình của người nhà sao?"
Đã vào tới bệnh viện rồi thì có ai mà không vì bệnh tật? Người quyền cao chức trọng hay kẻ nghèo hèn mạt hạn đều phải tuân theo quy luật sinh - lão - bệnh - tử. Chẳng qua nếu giàu thì sống thêm được vài ngày, còn nghèo túng thì đi sớm hơn.
"Nhà tôi cháy lớn, ba tôi bị bỏng nặng còn bị thương ở đầu. Vất vả chạy chữa thế mà giờ lại ngơ ngơ ngẩn ngẩn, không nhận ra vợ con, không biết gì nữa."
Nhờ Tường, ông Năm được đưa đến bệnh viện Nhân Ái hưởng sự điều trị, chăm sóc tốt nhất. Nghi tưởng rằng vậy là ổn, sau cơn mưa trời lại sáng. Nhưng không, ba cô tỉnh lại, suốt ngày cười nói một mình. Bác sĩ giải thích rằng vì não bị chấn động mạnh nên mới thế, Nghi và mẹ chỉ còn biết ôm nhau khóc.
"Không chết là tốt rồi!"
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!