Trà My về nước nhưng cũng như ngày trước, ở yên trong phòng, ít ra ngoài. Một phần vì chênh lệch múi giờ, nhân tiện nghỉ ngơi dưỡng sức. Mặt khác Trà My đang suy tính xem mình sẽ làm gì tiếp theo.
Cô không động không có nghĩa người khác trong dinh thự cũng chịu ngồi im. Ông Thành vẫn chưa về, Liên tận dụng cơ hội này thường hay lẻn vào lục lọi.
Đi đêm có ngày gặp ma, như bao lần trước, Liên canh lúc mọi người trong nhà ngủ say hết, rón rén mở cửa phòng sách. Cẩn thận lục tung mọi ngóc ngách, cô không phát hiện được điều gì có ích.
"Đúng là đồ cáo già!"
Liên nhỏ giọng mắng, sau đó lấy máy nghe trộm có kích thước siêu nhỏ ra, tìm những chỗ kín đáo gắn vào. Xong xuôi đâu vào đấy, cô nhẹ nhàng khóa cửa lại. Ngờ đâu lúc này tiếng bước chân vang vọng bên tai, bóng hình nghiêng ngả hắt lên bờ tường. Liên hốt hoảng, chưa biết phải làm sao thì cánh tay bị ai đó túm lấy, đẩy ngược vào phòng sách.
Tú đêm nay lại say nhưng anh ta say một cách chính đáng. Bạn nhậu không phải đám bạn ăn chơi mà là ông này bà nọ, quan chức cấp cao. Tú vừa leo cầu thang vừa lẩm bẩm oán trách. Anh ta trách đủ cả, trách mẹ suốt ngày chửi đổng, trách ba gây họa bắt mình chịu tội. Đến ông Thành, Tú cũng nhắc tới, ông lẽ ra phải ở nhà lúc này, để thấy được bộ dạng cần cù, siêng năng của đứa cháu đích tôn.
"Cầu thần bái phật cái cốc khỉ gì? Ai mà chứng cho?", Tú nghĩ bụng.
Có lẽ vì quá chén, Tú nhìn thấy có bóng người đang thậm thụt trước phòng sách của ông. Nơi đây vốn là cấm địa bất thành văn trong dinh thự, ông nội đi hành hương mất rồi, người này hẳn là có mưu đồ đen tối. Tú vịn vào thành cầu thang, nhắm tịt mắt lại rồi mở to ra, muốn nhìn rõ xem đối phương là kẻ nào.
"Ai vậy hả? Dám thậm thụt ở đây bị ông bắt gặp là tới số mày rồi! Phen này cuốn gói đi chắc!"
"Tôi tới số? Nửa tháng không gặp, khẩu hình của anh họ hơi lớn rồi đấy!"
Người bị gắn mác thậm thụt cười khẽ, giọng điệu này là cơn ác mộng của Tú, nó ám ảnh đến mức dù say thì anh ta vẫn nhớ như in. Tú hụt chân, suýt tí nữa thì té đập đầu. Sao lại là Trà My? Cô ta về hồi nào? Dạo gần đây anh ta ở chung cư bên ngoài, ít về nên cứ ngỡ Trà My còn tung tăng du hí. Ông nội và cô em họ trời đánh cùng lúc vắng nhà, nửa tháng qua là thời gian tuyệt vời nhất trong năm. Tú ăn no, ngủ kỹ, muốn đi ngang đi dọc đều tùy tâm trạng, không cần lo sợ khúm núm. Tốt đẹp biết bao! Nhưng giờ Trà My về rồi, chuỗi ngày tự do đã chấm dứt.
"Tôi là ma quỷ dạo người hay sao mà anh ta phản ứng kinh thế? Anh đang uyển chuyển bài tỏ không muốn nhìn thấy tôi à?"
"Làm gì có chứ? Trà My cứ nghĩ oan cho anh, anh là mừng đến hụt chân ấy chớ!"
Tú say nhưng cái tật bao biện, nịnh hót vẫn còn đó. Anh ta chân nọ xọ chân kia đi đến trước mặt Trà My, tay thầm cấu đùi một cái thật mạnh. Ngây lập tức chân mày nhăn tít lại, đau điếng như vậy chứng tỏ không phải mơ, anh ta đúng là xui xẻo.
"Cảm ơn màn chào đón nồng nhiệt của anh, tôi về rồi đây!"
"Em đi chơi có vui không?"
"Anh đang định đòi quà?"
"Không, anh không dám!"
Tú điên cuồng lắc đầu, anh ta vẫn nhớ bó hoa vạn thọ lần trước. Trà My dám cho chứ Tú không dám nhận, nhận thêm để sớm lên bàn thờ ngồi chắc? Với độ điên của Trà My, nếu vòi vĩnh không sớm thì muộn anh ta sẽ có đủ bộ sưu tập vàng mã.
"Sao em lại đứng ở đây thậm thụt?", Tú tò mò hỏi.
"Người thậm thụt là anh đó! Tại sao tôi đứng đây à? Biết sao không?"
"Biết sao?", Trà My đã thành công khơi gọi sự tò mò của Tú.
"Tôi đợi anh đó! Ông bội báo mộng, kêu tôi dạy dỗ thằng cháu nát rượu giùm!"
Trà My làm bộ bẻ khớp tay, tiến lại gần, Tú hoảng hồn, bỏ chạy thục mạng lên lầu. Cô ngó theo, sau khi nghe thấy tiếng cửa đóng mạnh từ trên lầu vọng xuống thì Trà My mới gõ nhẹ lên cửa gỗ. Cửa hé mở, cô nói nhỏ nhưng bằng giọng điệu ra lệnh:
"Theo tôi lên phòng nhanh!"
Trà My nhẹ nhàng đi về phòng, Liên nối gót theo sau. Cửa vừa đóng lại, Trà My đã mắng:
"Cô đúng không sợ trời cao đất dày, cô tưởng ông nội tôi đi hành hương là có thể mặc sức ra vào sao? Tỉnh lại đi!"
"Tại sao cô cứu tôi?", Liên hỏi. Bị mắng thì không ai vui nhưng Trà My nói đúng, cô ta không phản bác được, đành ngậm bồ hòn làm ngọt.
"Hãy suy nghĩ đi! Nếu tôi khác chiến tuyến thì có giúp cô không? Hiểu chưa?"
"Ông cháu hai người có thù oán gì sao?"
Liên làm kẻ ăn người ở trong nhà, tuy không tiếp xúc nhiều với Trà My nhưng cảm nhận được thái độ chống đối của cô ấy với ông Thành. Liên thắc mắc bọn họ rốt cuộc có thù oán gì mà ông cháu gặp nhau lần nào cũng khiến bầu không khí trở nên căng thẳng.
"Đó là chuyện của tôi, cô không nên quan tâm tới! Báo cho cô biết một tin, tôi và người đứng sau cô đã bắt tay trở thành đồng minh. Vậy nên cô hãy nói xem, tại sao bước vào dinh thự này?"
"Tú hại chết em tôi, tôi phải báo thù!", Liên phẫn nộ nói, ánh mắt đau đớn ngân ngấn nước.
"Nói rõ ra xem!"
"Anh ta ăn chơi có tiếng, năm năm trước dụ dỗ em gái tôi còn đang học cấp ba, làm con bé có bầu rồi không chịu trách nhiệm. Em gái tôi phá cái thai đi nhưng Tú lại để lộ đoạn phim cả hai ăn nằm, mọi người nói ra nói vào. Em tôi chịu không nổi miệng đời, bị trầm cảm nhảy lầu tự tử."
"Sau đó thì thế nào?"
"Gia đình chúng tôi đâm đơn kiện nhưng ông Thành đã dàn xếp hết cả, Tú cứ nhởn nhơ hại đời người ta tiếp!"
Liên ôm mối hận, quyết tâm trả thù bằng được. Thế rồi một ngày kia, thư ký Trung đã tìm đến, trao cho cơ hội bước chân vào dinh thự Thiên Thành. Kẻ thù ngay trước mắt vậy mà bản thân không làm gì được, phải khom lưng uốn gối phục vụ, người làm chị như cô rất đau khổ.
"Cha con ông cháu nhà này đúng là chuyện ác gì cũng làm được!"
Trà My cười khẩy, giọng điệu khinh miệt. Chính người cùng chung huyết thống còn xuống tay được thì một người ngoài có là gì?
"Rồi cô định đêm đêm lẻn vào, lục tìm bằng chứng phạm tội của bọn họ để nộp cho tòa phân xử sao?"
"Cô có kế hoạch khác?"
"Đương nhiên!"
Trà My sảng khoái thừa nhận, cô áp sát Liên, thì thầm bằng giọng điệu thách thức:
"Chỉ là biết cô dám làm hay không thôi!"
"Miễn trả được thù thì chuyện gì tôi cũng làm!", Liên khẳng định.
"Bao gồm cả việc giết người?"
"Cái này..."
Liên lắp bắp kinh hãi, cô nhìn Trà My bằng ánh mắt không thể tin được. Hận thù đến mức độ nào mới có thể nghĩ, nói ra kế hoạch này một cách bình thản như thế?
"Sợ rồi sao? Nếu vậy thì tôi khuyên cô nên rời khỏi đây!"
Trà My ngồi xuống giường, vắt chéo chân. Cô không cười giễu khinh khi, ngược lại chỉ lặng lẽ nhìn Liên. Có thể Liên nghĩ khác nhưng Trà My khuyên thật lòng, một mình cô điên là đủ rồi!
"Không, tôi có thể!"
Liên quả thật đã sợ nhưng cô không muốn lãng phí công tình chịu đựng mấy năm qua.
"Tùy cô thôi!"
Trà My không khuyên giải gì thêm, mỗi người đều có quyền lựa chọn, cô chẳng ép uổng ai cả. Thấy Liên căng thẳng, Trà My bảo:
"Đừng lo, tôi không kêu cô cầm dao đâm từng người đâu. Nếu cô làm khéo, cả gia đình bọn họ sẽ chết dần chết mòn."
"Cách gì hay vậy?"
Liên kích động chạy đến, nắm lấy bả vai Trà My. Da thịt mịn màng bị bấu mạnh, Trà My nhăn mày gạt tay Liên ra.
"Nhà cô chắc buôn bán thuốc đông y nhỉ? Tôi nghe nói có một số nguyên liệu thực phẩm, các vị thuốc không thể dùng cùng với nhau!"
"Ý cô là?"
Trà My khẽ gật đầu coi như chứng thực những suy đoán trong đầu Liên.
"Ngày mai tôi sẽ nói với ông quản gia cho cô xuống nhà bếp lo chuyện nấu nướng. Tiếp theo như thế nào thì phải dựa vào bản thân cô rồi! Còn giờ, cô về phòng ngủ đi, đừng chạy loạn nữa!"
"Tôi biết rồi!"
Liên an toàn trở về phòng, nằm trên giường, cô không dám nhắm mắt. Cô sợ ngủ rồi, sáng mai tỉnh dậy phát hiện mọi chuyện vừa nãy chỉ là một giấc mơ hão huyền. Trái ngược với Liên, Trà My ngủ rất ngon. Kế hoạch được tính toán tỉ mĩ, cô phải giữ sức để biến nó thành sự thật.
Chiều hôm sau, Trà My lái xe rời khỏi dinh thự Thiên Thành, đi gặp Huỳnh Như. Đối phương thấy cô thì mừng lắm, Trà My đoán chắc có rắc rối gì rồi. Quả nhiên Huỳnh Như dành cả tiếng đồng hồ kể lễ về người phục nữ mang tên Hồng Hạnh. Ba cô ta là tên nhà giàu mới nổi, luôn tìm cách để con gái bước chân vào giới thượng lưu. Hồng Hạnh cứ lảng vảng xung quanh Gia Phúc, cô ta mưu mô chước quỷ, Huỳnh Như đấu không lại.
"Con ả đó cứ tìm cách quyến rũ Gia Phúc, lắc mông ỏng ẹo, không biết xấu hổ!"
Huỳnh Như tức giận đập tay xuống bàn, nước trong ly sánh ra ngoài, văng trúng tay Trà My. Mọi chuyện đang êm đẹp, tự nhiên Hồng Hạnh xuất hiện, lôi kéo sự chú ý của Gia Phúc. Đồ ăn dâng tới miệng rồi còn phải nôn ra, ai chịu được?
"Gia Phúc chắc đã qua lại với cô ta?"
Trà My vừa lấy khăn giấy lau tay vừa hỏi. Cô mới đi có nửa tháng mà Huỳnh Như bắt đầu quên mất vị trí của mình rồi. Cô mới là người làm vợ Gia Phúc, Huỳnh Như mắng nhiếc người ta nhưng không xem lại mình, cá mè một lứa cả thôi! Trò cười!
"Ờ!", Huỳnh Như không cam tâm gật đầu.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!