Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Vòng Xoáy Hào Môn

Từ lúc Trà My về nước, Tú chăm vắng nhà hơn hẳn. Anh ta không muốn chạm mặt cô em họ quý hóa, sợ tự mình chuốc lấy tai ương. Nhưng Tú đã lầm, chạy trời sao khỏi nắng, một khi Trà My đã muốn kiếm chuyện thì cuộc đời Tú chỉ có thể đi toi.

Nay đã khác xưa, Trà My cần gì, muốn gì đều có thể bảo người của Trường Thịnh làm thay. Biết được Tú ăn chơi quên đường về ở vũ trường, cô liền chuẩn bị quà để kịp chào mừng ông nội trở về nhà. Ông ấy rất coi trọng danh tiếng vậy thì cô sẽ từ từ bóc trần bộ mặt xấu xí của gia đình này.

Tú chưa hay tai họa sắp giáng xuống đầu mình, vẫn vô tư nhảy nhót trên sàn. Đám bạn ăn bám xúm xít vây quanh tung hô, coi anh ta như ông hoàng. Muốn có được đãi ngộ đặc biệt thế kia thật ra cũng dễ, chủ yếu nằm ở chỗ ai thanh toán trọn gói thôi. Tú là điển hình cho việc tiêu tiền như nước, chưa bao giờ cậu ấm này quan tâm đến số dư trong tài khoản, cứ quẹt thẻ tính tới. Tuy rằng ông Thành đã khóa thẻ nhưng không cấm bà Quyên đưa thẻ của mình cho con tiêu pha.

"Anh Tú lại muốn chơi thâu đêm sao?"

Một tên tóc xoắn, mắt hí hỏi Tú, dạo gần đây anh ta hầu như ăn chơi suốt, bắt đầu cảm thấy đuối, muốn về nghỉ. Tú cướp lấy ly rượu trên tay anh ta, uống cạn, nghĩ tình anh em cột chèo cho lời khuyên.

"Hỏi thừa! Sao vậy? Vợ mày gọi điện lảm nhảm hả? Rút kinh nghiệm, tao khuyên mày đừng có về. Mày về là con mụ dạ xoa ấy xé xác mày ra, tao không rảnh đi lượm từng mẫu xương!"

"Kinh nghiệm? Anh Tú có vợ hồi nào sao không báo cho anh em biết?"

Tên tóc xoăn cả người nồng nặc mùi rượu nhưng chưa say đến nỗi quên trời quên đất. Tú ngược lại thần trí rời rạc, nhíu mày nghĩ ngợi. Lát sau anh ta dường như đã hiểu được, chán đời lắc đầu.

"Tôi không thèm có vợ, có vợ làm gì? Đầu tao chật chỗ rồi mày hiểu không? Tao nói với mày nhé, tao mà biết nó điên hơn chó dại là ngay từ ngày đầu tiên nó đến thì tao đã đốt nhang cầu khấn rồi."

"Nó nào? Ai mà ghê gớm vậy anh Tú?"

"Mày không cần biết cũng không được phép biết. Tao mà nói bép xép là nó cho tao ăn dao ngay đấy! Đừng hại tao, tao chết rồi không ai lo cho mày ăn chơi các kiểu đâu!"

"Không có đâu, chỉ có anh em mình biết thôi!"

"Tao đã nói không là không mà cái thằng này, muốn ăn đập à?"

Mặc cho tên tóc xoăn kì kèo cỡ nào thì Tú vẫn kín miệng như bưng. Trong lúc mọi người nhảy nhót hát hò ầm ĩ thì một cô gái âm thầm đến gần Tú, nhét vào túi quần anh ta vài gói bột màu trắng. Xong việc người này lắc lư vày vòng sau đó luồn lách vào đám đông rời đi. Cô ta cẩn thận quan sát xung quanh, thấy không ai chú ý tới mình mới lên lầu.

Đứng trước mặt một người đàn ông, cô ta xòe tay ra:

"Tôi đã làm y như lời anh nói, tiền đâu?"

"Không ai phát hiện chứ? Tên đó còn ở dưới không?"

Người đàn ông lấy ra một xấp tiền, mắt cô gái sáng rỡ lên. Không thể chờ lâu hơn nữa, cô ta giựt lấy tiền công của mình, đếm lia lịa. Người đàn ông để mặc, không thèm giành lại.

"Dĩ nhiên là không ai phát hiện rồi, tên đó còn đang hét khàn cả giọng ở dưới kia kìa!"

"Được rồi, cô rời khỏi đây ngay đi!"

"Ờ!"

Cô gái còn muốn ở lại chơi bời, không phải lúc nào cũng có nhiều tiền như vậy đâu. Tuy nhiên cô ta vẫn ngoan ngoãn nghe theo đối phương, e là gói bột màu trắng ấy có vấn đề.

Cô ta đi rồi, người đàn ông cũng nối gót theo sau. Ngồi vào chiếc xe hơi đậu ở bãi đất đối diện cửa vũ trường, anh ta liền gọi điện.

"Xin chào đồng ý cảnh sát, ở vũ trường Thiên Thần có người tàng trữ và sử dụng ma túy!"

Năm phút sau xe cảnh sát hú còi inh ỏi chạy đến. Thứ âm nhạc tra tấn lỗ tai người nghe bị tắt đi, tất cả đèn đều được bật lên, sáng choang như ban ngày. Cảnh sát ập vào, mọi người có tật giật mình hoảng hốt chạy tán loạn. Tú cũng làm theo số đông dù rằng đầu óc choáng váng, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Việc chạy trốn không khả thi vì cảnh sát đã chặn hết mọi lối ra, cố sức tới đâu thì chung quy cũng lẩn quẩn trong vũ trường. Từng người lần lượt bị soát người, cảnh sát thu được rất nhiều tang vật trái phép. Trái ngược với một số người nơm nớp lo sợ, Tú khá bình thản. Đêm nay may mắn làm sao, anh ta chỉ uống rượu, ngoài ra không đụng tới mấy thứ khác, có gì phải sợ?

Nhưng Tú đâu biết rằng trong túi quần mình đang chứa những gì. Khoảnh khắc nhìn thấy mấy gói bột trắng trên tay cảnh sát, anh ta điếng người, nháy mắt thanh tỉnh.

"Đây là cái gì vậy?"

"Tôi, tôi không biết! Anh cảnh sát, nó không phải của tôi đâu!"

Tú hoảng sợ giải thích, anh ta ăn chơi bao năm, thuộc hàng lão làng rồi sẽ không ngây thơ đến mức nghĩ đây là bột mì. Anh ta hung hăng lườm đám bạn, như thể muốn tìm ra hung thủ nhét mấy thứ hại người này vào túi quần mình. Nhưng Tú phải thất vọng rồi, ai nấy đều ngơ ngác lắc đầu.

"Trong túi quần của anh tìm thấy, không phải của anh thì của ai?"

"Tôi vô tội, tôi không biết gì cả, không phải của tôi!"

"Phải hay không thì về đồn sẽ rõ, mong anh phối hợp với chúng tôi!"

Tú không tình nguyện bị cảnh sát đưa đi. Khoảnh khắc anh ta bước ra ngoài với cái còng số tám đã được chụp lại. Giữa đêm khuya thanh vắng, Trà My bật cười khúc khích, nghe rợn người.

"Tung lên mạng đi!"

Cô ra lệnh cho người ở đầu dây bên kia. Nghĩ tới vợ chồng ông Tuấn sắp phải cuống cuồng chạy chọt giúp con thoát tội, Trà My lại cười phá lên. Rồi đây cả nhà bọn họ sẽ co rúm người vì cơn giận của ông Thành. Làm gì có đứa cháu nào thương ông như cô, sợ ông rảnh rỗi buồn bực nên tốn công kiếm chuyện cho ông giết thời gian.

Đúng như Trà My nghĩ, ông Tuấn sau khi biết tin Tú bị bắt vì tàng trữ chất cấm, cuống quít gọi điện khắp nơi. Ông ta mặc nhiên cho rằng số ma túy đó là của con trai, dẫu sao đây không phải lần đầu Tú dính dáng tới mấy thứ này. Đồng tiền có thể sai ma khiến quỷ, đổi trắng thay đen cũng dễ dàng thôi. Tuy nhiên tin tức tràn ngập các mặt báo lá cải, các quan chức không dám hành động lộ liễu, thế nên Tú chưa thể ngang nhiên rũ áo mà đi khỏi đồn cảnh sát được. Tới khi Tú tại ngoại thì éo le thay ông Thành đã về, anh ta khúm núm còn không kịp lấy đâu ra dũng cảm ưỡn ngực.

Tú mới bước chân vào phòng khách đã phải quỳ ở một bên. Ông Thành ngồi đọc báo, sắc mặt mỗi lúc một khó coi. Nội dung các bài báo đại khái cũng tương tự nhau, đều giật tít với cùng tiêu đề "người thừa kế tập đoàn Thiên Thành tàng trữ ma túy". Nhìn thấy tên tuổi tập đoàn mình vất vả gây dựng bị vấy bẩn, ông Thành gom hết xấp báo ném vào người Tú.

"Thằng nghiệp chướng, mày coi mày đã làm ra chuyện hay ho gì đi! Tôi mới đi vắng một chút mà gan anh to ra gấp mấy lần, ngay cả ma túy cũng thử."

Tú không dám tránh, cúi gằm mặt chịu trận cho ông hả lòng. Cả người anh ta lôi thôi lếch thếch, giờ thêm bộ dạng khúm núm, trông hèn hết sức. Cho tới giờ phút này, Tú vẫn không thể hiểu nổi tại sao trong túi quần lại có ma túy. Là ai muốn hại anh ta? Đừng để anh ta bắt được, bằng không nhất định sẽ khiến kẻ đó sống dở chết dở.

"Anh chị nhắm dạy được thì hãy đẻ, không thì hồi đó bóp cổ nó chết phức đi cho rồi!"

Chửi Tú xong, ông Thành quay sang con trai con dâu, lớn tiếng mắng. Ông giơ gậy đánh vào chân bà Quyên, cười lạnh:

"Tôi nghe nói chị ở nhà ngày nào cũng luyện giọng. Nếu chị chịu dành chút ít thời gian quan tâm con mình thì thằng Tú đâu đổ đốn tới nỗi này. Con hư tại mẹ!"

"Dạ, lỗi tại con, ba bớt giận kẻo hại thân!"

Gậy đập mạnh vào đầu gối, bà Quyên đau đến ứa nước mắt. Vợ chồng như chim liền cánh, như cây liền cành, ông Tuấn cũng ăn số gậy bằng với vợ. Dù rằng người đầy những mỡ nhưng lại không giúp ích được gì, ông ta đau kêu oai oái. Khi thấy cặp mắt chim ưng lạnh lùng liếc mình, ông ta vội ngậm chặt miệng.

Đối lập với bầu không khí nặng nề, Trà My đứng một bên ngược lại rất nhàn nhã. Cô tựa vào tường, vừa gọt táo vừa xem kịch vui. Tú thấy thế, bỗng lóe lên một suy nghĩ, âm thầm vái lạy Trà My. Người có thể cứu anh ta hiện giờ chỉ còn mỗi mình Trà My, ở đây ngoài cô ra ai dám lên tiếng nữa.

Trà My biết Tú cầu khẩn mình, tuy nhiên vẫn nhắm mắt làm ngơ để anh ta lạy lục hẳn dăm bảy cái. Sau đó cô mới giả vờ chú ý tới, cầm dao chỉ chỉ vào người mình. Tú không hiểu Trà My có ý gì nhưng cứ gật đầu như gà mổ thóc. Trà My cắt miếng táo nhai ngon lành, cô vỗ ngực ý bảo đã có mình.

"Ông ăn miếng táo cho lại sức, chuyện đâu còn có đó, lỡ mà trúng gió méo miệng thì mắc công anh Tú phải gánh vác trọng trách thừa kế sớm hơn. Đang tuổi ăn tuổi chơi mà công việc ngập đầu, tội lắm ông!"

Trà My hồn nhiên đưa trái táo cắt dở cho ông Thành. Mọi người xung quanh lấy làm kinh hãi như gặp ma. Tú vốn mừng rỡ tưởng đã thoạt nạn lại nhận ra lời Trà My nói có gì đó không đúng lắm. Vừa ngó sang ba mình, quả nhiên sắc mặt ông ấy sa sầm. Tình ngay lý gian, Tú tự hỏi, Trà My đang cứu hay muốn hại mình đây?

Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận