Trà My đi làm vừa đúng nửa tháng thì cùng đêm đó, buổi trình diễn bộ sưu tập thời trang của Gia Kỳ cũng diễn ra. Người được mời làm người mẫu toàn là các cô tiểu thư nhà giàu. Số lượng khách mời lớn, không chỉ trong giới thượng lưu mà còn cánh báo chí nữa. Gia Kỳ đặt nhiều tâm huyết vào đêm diễn này, toàn bộ các khâu đều chuẩn bị kỹ lưỡng.
"Vy à, cô đừng nhìn chằm chằm vào cái kẹp tóc hình bánh bao trên đầu người ta nữa. Họ không biết lại nghĩ cô thèm khát, có ý đồ xấu với họ đấy!"
Địa điểm Gia Kỳ chọn để ra mắt bộ sưu tập ở khách sạn sang trọng của gia đình. Trong khu vực hậu trường, Trà My và Vy ngồi trong góc phòng vừa trang điểm vừa làm tóc. Trà My thấy Vy cứ nhìn chằm chằm về phía trước, không nhịn được bèn tranh thủ lúc thợ trang điểm đi sang chỗ khác khều tay người bên cạnh nói nhỏ.
"Tôi thật sự rất đói đó Trà My, tôi còn chưa kịp ăn cơm chiều nữa đã bị lôi đến đây rồi. Gia Kỳ làm sao thế? Không cho tôi ăn gì, chỉ cho uống nước, tôi là người mà có phải cây đâu! Cô hiểu cảm giác bụng lõng bõng toàn nước không?"
Vy ôm bụng than vãn, cả người ủ rũ. Cô tự hỏi tại sao mình phải khổ sở như thế này?
"Tôi hiểu mà, chúng ta cùng cảnh ngộ. Tôi vừa tan làm liền bị đưa đến đây ngồi mốc meo nãy giờ."
Trà My thở dài thườn thượt, thấy Vy vẫn dùng ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống nhìn cài tóc trên đầu người ta, cô dở khóc dở cười. Vì muốn làm Vy phân tâm, cô bèn tìm chuyện để nói.
"Tại sao cô lại đồng ý với Gia Kỳ vậy? Tôi nhớ cô bảo mình không thích mấy kiểu tiệc tùng này mà."
Đây chính là điều Trà My thắc mắc, nó không đúng với những gì Vy nói. Nghĩ lại nếu cô ấy cương quyết từ chối Gia Kỳ thì bây giờ hai người đâu phải uống nước cầm hơi như vầy. Tại sao thế nhỉ?
"Cô tưởng tôi muốn chắc? Cô cũng biết tôi rồi đấy, toàn đi giày thể thao, mặc quần jean chứ có ham thích gì giày cao gót. Chẳng qua tại Gia Kỳ hăm dọa sẽ nói cho mọi người biết studio của tôi nên tôi mới phải bấm bụng đồng ý thôi. Mà tôi không ngờ là chúng ta lại dùng chung một chiêu, ý trời rồi!"
"Đúng vậy!", Trà My bật cười.
"Mà thôi kệ đi, ráng nhịn thêm chút nữa rồi chúng ta đi ăn khuya. Tôi vừa săn lùng được quán lẩu ngon lắm, bảo đảm không làm cô thất vọng!"
Vy có hai sở thích, một là chụp ảnh, hai là ẩm thực. Con người cô dễ hạnh phúc lắm, chỉ cần được ăn ngon sẽ cười híp cả mắt. Không nhắc thì thôi, nhắc tới cô liền thèm, nuốt nước miếng ừng ực.
"Được thôi! Nhưng chỗ đó có gần đây không? Cô phải biết là sáng mai tôi còn phải đi làm nữa. Lý do đến trễ vì ăn đêm với con gái ông chủ nghe không thuyết phục, ba cô vẫn sẽ trừ lương tôi thôi!", Trà My hóm hỉnh bảo.
Dẫu biết Trường Thịnh không phải người tốt lành gì nhưng Trà My thực sự nể cách ông ta điều hành tập đoàn. Khác với ông Tuấn bảo thủ, tự cho mình là hay thì Trường Thịnh khiến cấp dưới bởi lối quản lý linh hoạt, kỷ luật và công bằng. Nội quy đã đưa ra, bất kể ai vi phạm đều bị xử phạt, còn ai có công sẽ được thưởng hết sức hậu hĩnh. Thực lực thế nào sẽ ngồi vào vị trí tương ứng, sa thải hết những người nào làm biếng làm nhác. Trà My rất thích những môi trường như thế này.
"Cô đi làm vui không Trà My? Ba tôi lúc làm việc không dọa cô sợ chứ, anh tôi nghe chửi đầy lỗ tai."
Vy tỏ ra hứng thú với vấn đề này, ôm tay Trà My hỏi han. Cô suy nghĩ đơn giản lắm, Trà My vào Blue Diamond làm việc trăm đường lợi. Ba sẽ được ở gần cô ấy, tình cảm giữa hai người sẽ ngày càng nồng thắm. Ngoài ra đây cũng là cơ hội để anh trai hiểu rõ về con người Trà My, xóa bỏ mọi hiểu lầm. Vậy nên khi biết được Tường muốn mời Trà My đi làm, Vy mừng rỡ đồng ý.
"Vui lắm chứ Vy! Mỗi ngày đi làm là một ngày vui, sáng trưa chiều đều được quan tâm, chăm sóc, tôi cảm động lắm. Mới vào làm công việc không nhiều, nói chung cũng nhàn!"
Trà My mỉm cười phát biểu cảm nghĩ về chỗ làm hiện tại, tất nhiên không có lời nào thật lòng. Cô đang muốn điên lên vì ba và anh trai của Vy đây. Tường cứ bám lấy cô miết, mỗi khi như vậy Trường Thịnh sẽ ngứa mắt, sẽ kiếm cớ tách hai người ra. Chẳng rõ kết cục của Tường như thế nào nhưng Trà My bận ngập đầu. Cô cảm thấy Trường Thịnh cố tình, có lẽ ông ta muốn nhân cơ hội này trừng trị cô đây mà.
"Ôi nghe thích thế, muốn đi làm cùng cô ghê!"
Vy đã bị đánh lừa, cô ấy tin rằng ba người chung sống hòa hợp. Trà My nhìn nụ cười đơn thuần của cô ấy, bỗng thấy ghen tị. Đúng là còn cha thì gót đỏ như son, là công chúa được cưng chiều.
"Vy này, tôi đi vệ sinh cái, nhờ cô nói với thợ trang điểm chờ tôi một xíu!"
"Được rồi, cô nhớ về nhanh nhé, sắp tới giờ diễn rồi!"
Trong lòng không được thoải mái, Trà My muốn tìm chỗ nào đó yên tĩnh bình tâm lại. Vy không nghi ngờ gì, tiếp tục nhìn về cài tóc có gắn cái bánh bao nhỏ xinh.
Khách sạn rộng lớn nhưng chỗ nào cũng có người, Trà My rốt cuộc vẫn phải đi vào nhà vệ sinh. Ngắm mình trong gương, cô bỗng thở dài mệt mỏi. Cô không học giỏi các môn tự nhiên, càng không thích toan tính, thế mà những ngày qua cứ phải bày mưu tính kế. Cô hả hê vì khiến kẻ thù mình khốn đốn nhưng khi màn đêm buông xuống, cảm giác trống rỗng bủa vây. Dù hành hạ bọn họ sống dở chết dở thì sao chứ? Ba mẹ không thể sống lại, Luân vẫn cứ an tĩnh say giấc và cô trơ trọi một mình.
Trà My từng có suy nghĩ ngừng việc trả thù lại, cô không thể nhận ra bản thân mình nữa. Nhưng đó chỉ là ý nghĩ thoáng qua, dừng tay để rồi khoanh tay nhìn bọn họ sống nhởn nhơ ư? Không thể! Trừng trị kẻ thù hoặc bị họ hiếp đáp, trẻ con lên ba cũng biết phải chọn cái nào mà.
"Tỉnh táo lên nào Trà My!", Trà My trấn an bản thân.
Cô xoay người đi vào phòng vệ sinh phía sau, bỗng dưng cô bị ai đó xô mạnh. May là cô kịp thời chống tay vào tường không thì đầu đã nở hoa. Cửa đóng sập lại từ bên ngoài, Trà My cố gắng thế nào cũng không mở ra được.
"Ai đó? Mau mở cửa!"
Trà My vừa đập cửa vừa lớn tiếng nói, cô biết bên ngoài có người.
"Nằm mơ đi! Cô cứ ở đây mà lắc mông vòng quanh cái bồn cầu, không ai đến cứu cô đâu, họ bận xem trình diễn rồi!"
Trà My nhận ra giọng nói này, là Hồng Hạnh. Cô ta muốn trả thù cô đây mà! Nhưng làm sao Hồng Hạnh lại có mặt ở đây? Gia Kỳ chắc chắn sẽ gạch tên cô ta ra khỏi danh sách khách mời.
Hồng Hạnh không phải được mời, trong khi Trà My là người mẫu, là khách quý của Gia Kỳ thì cô ta xuất hiện ở đây với tư cách phục vụ quèn. Sở dĩ cô ta chấp nhận hạ thấp thân phận trà trộn vào cốt chỉ để tìm cơ hội trả thù Trà My. Sau bữa cơm ở nhà hàng, Gia Phúc đã cắt đứt mọi liên lạc với Hồng Hạnh, vạch rõ giới hạn. Hồng Hạnh không cam tâm bị vứt bỏ như thế, hận Trà My thấu xương.
"Hồng Hạnh, cô khôn ngoan thì nên thả tôi ra ngay, bằng không một khi tôi ra ngoài được sẽ không để cô yên đâu!"
"Đợi tới khi cô ra ngoài được đi rồi tính! Đừng có mà chết trong nhà vệ sinh, ở đây toàn người trong giới thượng lưu không đấy!"
Hồng Hạnh đá mạnh vào cửa như thể dằn mặt Trà My. Cô ta lột cái nơ trên cổ ra vứt vào sọt rác, hả hê rời đi. Nghe tiếng bước chân ngày một nhỏ dần, Trà My bất chợt bật cười. Gia Phúc đúng là ăn tạp, người phụ nữ ngu ngốc như vầy cũng qua lại cho được. Cầm điện thoại trên tay, cô còn sợ không ra khỏi đây được sao?
"Vy à, cô đến nhà vệ sinh cuối dãy mở cửa giùm tôi!"
Chưa tới năm phút thì cửa phòng vệ sinh đã được mở ra, Vy cầm cây lau nhà hùng hổ xuất hiện trước mắt Trà My. Cô ấy có vẻ tức giận, mặt sa sầm, điệu bộ cứ như thể chuẩn bị đánh nhau tới nơi.
"Ai làm cái trò hèn hạ này vậy? Cô nói tôi biết đi Trà My, tôi đòi lại công bằng cho cô!"
"Tôi nói cô cũng có biết đâu, để sau đi, chỉ ít phút nữa là tới giờ diễn rồi, quay lại trước đã!"
Trà My cầm cây lau nhà để về chỗ cũ, kéo tay Vy đi ra ngoài. Vy nào chịu bỏ qua, cứ hỏi truy cho bằng được. Cô ấy nghĩ là Trà My sợ mọi người xì xầm, bàn ra tán vào nên không muốn làm lớn chuyện. Thế là Trà My đành nói sơ qua về ân oán giữa mình và Hồng Hạnh cho cô ấy hiểu, tất nhiên đó chỉ là một phần của sự thật, những gì cần giấu thì phải giấu.
"Cái tên đó nhìn mặt là biết ăn chơi cỡ nào rồi, tại sao ông cô lại nỡ gả cô cho kẻ tồi như vậy? Cô chịu anh ta hả Trà My?"
"Chịu hay không cũng không phải do tôi quyết định. Nhưng chắc gì chuyện tôi với anh đã thành, mọi người toàn hiểu ngầm có tin tức chính thức nào đâu!"
"Hy vọng là chú rể của cô không phải anh ta!"
Vy không hề cố kỵ nói ra suy nghĩ trong lòng, thấy Trà My còn cười hùa theo, cô yên tâm thở phào. Xem ra Trà My chẳng yêu thích Gia Phúc, may quá. Hy vọng cô ấy và ba chung đụng, thấy đối phương hợp ý, tiến tới với nhau. Nếu được như vậy thì hay, không cũng mong Trà My sẽ gặp được người đàn ông tốt.
Hồng Hạnh nấp ở phía xa thấy Trà My dễ dàng thoát khỏi nhà vệ sinh, tức giận giậm chân. Nhưng không sao, cô ta đã chuẩn bị phương án dự phòng, dù Trà My về kịp lúc cũng chẳng thể lên sân khấu.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!