Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Vòng Xoáy Hào Môn

Trà My nghỉ ngơi hơn một tuần thì quay lại tập đoàn Blue Diamond làm việc. Ở bệnh viện thì chán, không khí trong dinh thự lại ngột ngạt hết chỗ nói, cô chỉ muốn ra ngoài.

Bị ngất khi đang mây mưa với tình trẻ, chuyện này xấu hổ tới mức nào chứ? Dù ông Thành đã cho người xử lý, thông báo đó chỉ là bịa đặt, xóa bỏ hết mọi bài viết, kiện luôn cả các tòa soạn thì cũng không cứu vãn được gì. Mọi người có mắt, có tai đâu phải kẻ ngốc, thật giả thế nào ai nấy

rõ mười mươi.

Lần này ông Tuấn đã khiêu chiến giới hạn của ba mình, trước mặt hội đồng quản trị bị chủ tịch Thiên Thành bãi bỏ chức vụ. Nhục nhã nối tiếp nhau, ông ta không còn mặt mũi ra đường, cứ ru rú trong nhà. Rảnh rỗi sinh nông nỗi, cặp vợ chồng đầu hai thứ tóc cãi nhau ỏm tỏi. Trà My có

điên mới ở nhà nghe họ chọc ngoáy, mỉa mai nhau, nội dung người lớn không phù hợp với cô gái trinh nguyên.

Trà My cứ ngỡ là đi làm thì sẽ thoải mái hơn nhưng thực tế mọi việc không tốt đẹp như mong đợi. Trước khi nằm viện, công việc của Trà My là phiên dịch tuy nhiên khi quay trở lại, cô đã bị thuyên chuyển sang vị trí khác, trở thành trợ lý cho Tường. Ngay từ lúc nhìn thấy bàn làm việc, Trà My đã có linh cảm chẳng lành.

Đúng y như rằng, cô ngồi chưa nóng chỗ thì tài liệu đã chất cao hơn đầu. Trà My dám chắc chỉ cần một cơn gió mạnh thổi qua, mình sẽ bị chôn sống dưới đống giấy này. Bên trong toàn là các con số và những thuật ngữ mà cô không tài nào hiểu được. Làm người phải tự biết lượng sức, vậy nên Trà My đã uyển chuyển bày tỏ muốn quay về vị trí cũ với cấp trên hiện tại.

"Anh Tường à, em nghĩ là anh nên kiếm người khác đi, em chỉ biết phiên dịch thôi đâu có chuyên môn gì bên mảng tài chính đâu!"

Trà My không biết Tường đã ủ mưu sẵn rồi, anh ta cố tình điều cô đến bên cạnh để tiện bề làm khó làm dễ. Thế nên khi Trà My viện cớ, Tường tỏ ra khoan dung, thấu hiểu.

"Em đừng áp lực quá, có ai sinh ra đã biết hết đâu, công việc đơn giản thôi ấy mà hơn nữa cũng là hợp tác với bên Nhật. Anh tin em nhất định sẽ làm được, sẽ không khiến mọi người chậm trễ công việc. Chồng tài liệu tận cùng bên phải sáng mai mọi người sẽ đem ra bàn bạc, em giúp giùm anh. Không cần gấp, cứ từ từ mà làm, sáng mai còn xa!"

Tường đã nói đến vậy, Trà My có thể bắt bẻ được gì. Cô bắt đầu hiểu tại sao hai cha con nhà này lại bất hòa suốt rồi. Chính là bởi vì họ quá giống nhau, một rừng không thể có hai cọp, đạo lý hết sức đơn giản. Câu trước kêu cô đừng áp lực xong lại bảo tin tưởng cô sẽ theo kịp mọi người. Vừa đấm vừa xoa? Không cần gấp trong khi hạn cuối là sáng mai? Những ông chủ lớn đều suy nghĩ logic như vầy ư?

"Anh Tường đã nói vậy thì em chịu, thôi em ra ngoài làm việc!"

Trà My gượng cười quay về bàn làm việc đối diện văn phòng của Tường. Lợi dụng những chồng tài liệu cao quá đầu, cô lén lút gọi điện thoại.

Người nhận đương nhiên là Trường Thịnh, ông vừa nhìn thấy tên Trà My đã không muốn bắt máy. Nhưng nhớ tới lần trước mình làm vậy, cô nàng quỷ quái này giả vờ buồn phiền than vãn với Vy. Ông đã bị con gái cằn nhằn suốt mấy hôm liền, lời trách móc nhét đầy lỗ tai.

"Sao cô lắm chuyện vậy?"

"Cha con nhà ông mới lắm chuyện! Tôi có chuyên môn gì đâu mà anh ta kêu tôi làm trợ lý, ông mau chuyển tôi về chỗ cũ đi!"

Cô chỉ mới lật vài trang mà đầu choáng mắt hoa, thử hỏi làm sao cầm cự được đến sáng ngày mai? Giả sử có thể đi chăng nữa, thì với một người không chuyên, có thể tổng hợp số liệu đúng ngay từ lần đầu tiên ư? Căn bản không thể!

"Sao lại không có chuyên môn? Cô chuyên phiên dịch tiếng Nhật thương mại còn gì?"

Trường Thịnh không cho là đúng, với ông mà nói, chuyên

môn chỉ là thứ yếu, cốt lõi nằm ở tài năng và bản lĩnh mỗi người. Nhân viên của Blue Diamond có người còn học bác sĩ, nông nghiệp nữa kìa. Nhưng chỗ họ làm hiện tại là bên phòng kinh doanh, bên kế toán đấy thôi.

"Nhưng đó chỉ là lý thuyết thôi!"

Trà My như phát điên lên được, cô kích động hét vào điện thoại. Sau đó cô mới nhận ra mình đang ở đâu, vội vàng nhìn xung quanh, thở phào nhẹ nhõm khi mọi người đều tập trung làm việc.

"Có lý thuyết mới có thực hành, thay vì than vãn, cô nên chú tâm vào công việc thì hơn. Cô nên học kinh doanh đi là vừa, bằng không cô định làm gì với công ty của ba mình?"

"Ông đừng có ngụy biện, rõ ràng là ông bênh Tường!"

Trường Thịnh không ngờ mình lại bị Trà My bóc mẽ nhanh như vậy. Ông tưởng cô phải đầu choáng mắt hoa vì những con số rồi ấy chứ. Người phụ nữ này sao ngày càng khôn ra thế? Liệu có phải gần mực thì đen, gần đèn thì rạng không?

"Một giọt máu đào hơn ao nước lã! Nghĩ tình chúng ta có ràng buộc lợi ích, tôi nhắc cô một câu, tự lo cho mình đi, cấp trên đưa cô vào tầm ngắm rồi đấy!"

"Tôi biết thừa từ lâu rồi, không cần ông nói! Hiếp người quá đáng! Cha con ông đợi đó!"

Trà My tức giận cúp máy, cô cầm xấp tài liệu lên định ném xuống đất trút giận. Tuy nhiên cô vừa ngẩng đầu đã đối diện với tầm mắt của Tường. Cục tức như xương cá mắc trong cổ họng, nuốt nước miếng thôi cũng khó chịu. Trà My lật mặt nhanh hơn trỏ bánh tráng, vội cười tươi rạng rỡ, cắm cúi lật tài liệu ra xem. Anh ta cố tình sắp cô ngồi ngay trước phòng đúng không? Thâm thật!

Đúng như Trà My dự liệu, sáng ngày hôm sau khi xem bảng số liệu cô tổng kết, Tường chửi sa sả không thương tiếc. Cô nghĩ quá trình ấy phải kéo dài tầm mười lăm, hai chục phút. Đã lâu lắm rồi cô mới bị chửi đến không ngẩng nổi đầu, còn là ở trước mặt bao người, xấu hổ hết chỗ nói.

Những người may mắn chứng kiến bắt đầu hiểu ra quan hệ giữa Tường và Trà My. Hai người này đúng là có vấn đề nhưng xem ra không phải yêu đường nồng thắm gì, giống hiềm khích hơn. Chỉ trong nháy mắt, tin đồn trong tập đoàn đã đổi mới hoàn toàn.

Trà My vẫn chưa biết những lời đồn vô căn cứ ấy, hoặc nói trắng ra cô không quan tâm. Cô đang bận trải nghiệm mức độ thảo mai, lươn lẹo của cấp trên. Tường vừa đấm vừa xoa, sau khi họp xong đã kêu cô ở lại, nhỏ nhẹ phân bua.

"Trà My thông cảm cho anh, anh không có muốn nặng lời với em đâu. Nhưng mà, em hiểu đó, ngày thường nhân viên chỉ cần phạm một lỗi nhỏ thôi thì anh cũng bắt bẻ rồi. Làm việc phải rạch ròi, công tư rõ ràng người dưới mới phục."

Công bằng mà nói, bảng số liệu của Trà My không tới nỗi nào, mới làm lần đầu đã được thế là khá lắm. Tuy nhiên lỗi sai đầy ra, Tường đang cần cơ hội để bắt bẻ, làm khó làm dễ, đâu thể bỏ qua. Mắng mỏ Trà My trước mặt bao người với lý do chính đáng, anh rất hả hê. Khi ba anh hay tin người tình bé nhỏ bị ức hiếp sẽ có phản ứng như thế nào đây?

"Em hiểu anh không cố tình mà!"

Anh chỉ cố ý thôi đúng không?

Trà My thầm bổ sung trong lòng, cô tự hỏi mình đã đắc tội gì với Tường. Nghĩ đi nghĩ lại thì chưng quy vẫn do Trường Thịnh, con ông ta, trái tính trái nết thế này cũng do ông ta cả.

"Thôi để em ra ngoài chỉnh lại bảng số liệu!", Trà My nói với Tường.

"Em đi đi!"

Tường gật đầu, khi Trà My đi gần tới cửa đã bị Tường gọi giật ngược. Thấy anh ta nở nụ cười vô hại, cô đoán chắc mình xui xẻo tới nơi. Quả nhiên, Trà My nghĩ gì có nấy.

"Trà My à, chiều nay em đi thu thập thông tin giùm anh nhé, bên nhóm khảo sát vừa thông báo thiếu người."

"Dạ được chứ ạ!"

Trà My đã có kinh nghiệm, trực tiếp đồng ý, không cần Tường tốn công, đằng nào thì kết quả cũng như nhau. Thời đại học cô đi phát phiếu khảo sát miết, lần này Tường tính sai rồi. Trà My cứ đinh ninh như thế nhưng rồi thực tế vả thẳng vào mặt cô. Nay và xưa khác nhau, qua mấy tháng sống trong nhung lụa, thể lực yếu ớt hơn hẳn, đứng dưới trời nắng một buổi mà đầu choáng, mắt hoa.

Trà My cố cầm cự tới phút cuối cùng, cả người lâng lâng như bước trên mây. Cô ước gì giường xuất hiện ngay tức thì để nằm ngủ một giấc tới sáng. Nhưng đó là điều không thể, tài liệu vẫn chất đống trên bàn cần cô giải quyết. Trà My đã oanh liệt mang theo thân thể bệnh tật gia nhập vào hàng ngũ tinh anh cuồng công việc.

Trong người không khỏe, hiệu suất công việc bị ảnh hưởng nhiều. Trà My loay hoay vài tiếng mà chưa đâu vào đâu, bên ngoài tối mịch, phố thị lên đèn tự đời nào.

Trà My có một tật xấu, mỗi khi bị bệnh cực kỳ biếng ăn. Phần Sandwich từ lúc nóng đến khi nguội lạnh vẫn nằm yên trên bàn, không được chủ ngó ngàng tới. Trà My cứ đánh máy, gõ bàn phím lộc cộc, sau đó đối chiếu số liệu, vòng tuần hoàn cứ lặp đi lặp lại.

Cơ thể ngày càng mệt mỏi, Trà My không chống đỡ nổi, cuối cùng ngủ quên lúc nào không hay. Cô bắt đầu phát sốt, trán nóng hầm hập. Máy lạnh vẫn mở, văn phòng rộng lớn lạnh lẽo không chút hơi ấm, Trà My co ro ngả người trên chiếc ghế dựa mà ngủ, hai tay tự ôm lấy mình.

Đó là khung cảnh Trường Thịnh bắt gặp. Ông cứ tưởng mình là người tăng ca trễ nhất rồi, không ngờ lại có người muốn tranh giành ngôi vị quán quân. Bốn bề vắng lặng, ngoài Trà My và ông ra thì không còn ai khác. Trường Thịnh nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Trà My, giơ tay chạm vào trán.

Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận