(Ngày hôm sau)
Cả ba người cùng A Tề, Diệc Vương và Triều Hàn hồi cung, ba ngày sau về đến hoàng cung, A Tề cùng Diệc vương mặc xiêm y chỉnh tề yết kiến hoàng thượng, Triều Tống và Toàn Phong cũng được chỉnh chu lại quần áo, từ xa nhìn thấy A Tề phủi tay bước đến, từng bước từng bước chậm rãi, đầu ngẩng cao, nét mặt hiên ngang, khí khái ngút trời, Triều Tống và Toàn Phong thấy A Tề liền chắp tai hành đại lễ:
- Bái kiến Tề Vương điện hạ, bái kiến Diệc Vương điện hạ.
A Tề lập tức ngăn lại đưa tay đỡ lấy tay của hai người kia và nói:
- Sau này không cần phải hành đại lễ như thế đâu, còn nữa ta quen với việc hai người gọi ta là A Tề rồi hãy cứ gọi như cũ là được.
Toàn Phong cảm thấy không thỏa đáng nên lập tức trả lời:
- Ngày trước và bây giờ khác nhau, người quân ta thần, có câu quân thần khác biệt tuyệt không thể bất kính như vậy được.
A Tề hoàn toàn hiểu được lí lẽ đó nhưng cũng chính vì không muốn dùng những quy tắc ấy để áp đặt ràng buộc lên tình huynh đệ của bọn hạ nên liền nhìn sang Toàn Phong rồi khẳng khái nói:
- Đúng, huynh nói không sai, chính vì ta là quân nên lời nói của ta chính là mệnh lệnh, ta lệnh cho huynh sau này kêu ta là A Tề… đã rõ chưa?
Toàn Phong nhìn thấy dáng vẻ nghiêm trang của A Tề cùng lời nói dứt khoát khí thế hơn người, Toàn Phong dè chừng nói:
- Nhưng…
A Tề không đợi Toàn Phong nói xong liền ngắt lời nói:
- Không nhưng nhị gì hết, cứ nghe ta.
Toàn Phong liền mỉm cười nhẹ rồi lại nói:
- A Tề không thì không ổn chút nào, nếu vậy thần gọi là ngài A Tề đại nhân được không?
Triều Tống ngẫm nghĩ hồi lâu rồi nhìn vỗ vai Toàn Phong mỉm cười nói:
- A Tề đại nhân, được đấy nghe vẫn thân thiết như xưa nhưng cũng không thất lễ.
A Tề nhìn thấy hai người họ thoải mái như vậy lòng cũng mừng thầm liền cười rồi nói:
- Tuỳ huynh vậy.
Triều Tống nhìn A Tề nháy nháy mắt rồi nói:
- Hôm nay nhìn đệ ra dáng một thái tử hơn rồi đó.
Nụ cười trên môi của A Tề bỗng tắt nắng, liếc sang Triều Tống rồi nói:
- Chẳng phải nhìn giống tiểu nương tử sao?
Triều Tống biết mình phạm đại tội nên liền cười ngốc nghếch sửa miệng nói:
- Thật sao… ta có từng nói vậy sao… sao ta không nhớ nhỉ?
A Tề nhìn thấy Triều Tống giả ngu giả ngơ càng trừng mắt mặt đối mặt với Triều Tống rồi ghì giọng nói:
- Có… huynh có nói… không chỉ vậy… ta nhớ rất rõ từng câu từng chữ huynh đã nói.
Nghe vậy tất cả mọi người cười phá lên, Diệc Vương ráng nhịn cười nghiêm mặt nói:
- Được rồi….chúng ta mau vào trong thôi.
Nói xong tất cả đi vào tẩm điện của hoàng thượng, quân vương trước mặt Toàn Phong và Triều Tống lần đầu được chứng kiến long thể nên không khỏi ngỡ ngàng, A Tề và Diệc Vương bước đến quỳ xuống hành đại lễ:
- Thần nhi Ngô Nam Thiên, thần nhi Ngô Hoài An bái kiến phụ hoàng, phụ hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.
Thấy vậy Triều Hàn tướng quân kéo Toàn Phong Triều Tống quỳ xuống hành lễ:
- Thần Thiếu Toàn Phong, thần Triều Tống bái kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.
Hoàng thượng đảo mắt nhìn Toàn Phong và Triều Tống cười rồi nói:
- Miễn lễ, mọi chuyện ta đã nghe Triều khanh gia tường thuật lại rồi, Thiên Nhi, An Nhi lần này hai con lập đại công, muốn trọng thưởng gì cứ nói.
A Tề liếc mắt nhìn sang Toàn Phong và Triều Tống, cười nhếch mép một cái rồi tiến lên một bước chắp tay lại nói:
- Phụ hoàng phần thưởng của con là được ban Thiếu Toàn Phong và Triều Tống làm cận vệ của con.
Hoàng thượng ngạc nhiên nhìn A Tề với ý thăm dò:
- Cận vệ sao?
A Tề dường như hiểu được ý của Hoàng thượng liền đáp:
- Triều Tống dù sao cũng là con trai của Triều Hàn tướng quân tất là quân thần của phụ hoàng, còn về Thiếu Toàn Phong dù xuất thân không quá nổi bật nhưng người đời vẫn nói “ anh hùng không luận xuất thân” cơ mà…
Hoàng thượng nghe vậy liền khẽ gật đầu đồng tình, A Tề thấy vậy liền nói tiếp:
- Vả lại tài năng và thực lực của huynh ấy thì vượt trội hơn người nên con tin rằng huynh ấy nhất định có thể phụ giúp con trong tương lai.
Hoàng thượng lần lượt liếc mắt nhìn Toàn Phong và Triều Tống lòng vẫn còn chút hoài nghi, Diệc Vương thấy thế liền bẩm bảo:
- Phụ thân có thể yên tâm ạ, Triều Tống và Thiếu Toàn Phong đều là nhân tài xuất chúng, võ công cao cường, trong cuộc tỉ thí ở Quân Hiên, Triều Tống đứng đầu bảng, Toàn Phong cũng không kém cạnh được xếp hạng nhì đấy nên người có thể yên tâm họ nhất định có thể phò trợ tốt cho tam ca.
Hoàng thượng nhướng mày kinh ngạc nhưng trong lòng thì lại vạn phần vừa ý liền mỉm cười rồi hỏi:
- Nhất nhì đều ở đây vậy… Thiên Nhi còn con thì sao… xếp hạng bao nhiêu?
A Tề nhăn mặt lườm Toàn Phong và Triều Tống một cái rồi gượng gạo cúi đầu đáp:
- Hạng… hạng ba ạ, xếp sau… hai người họ.
Hoàng thượng nghe vậy liền cười phá lên rồi vỗ tay nói:
- Tốt… tốt lắm, Triều Tống và Thiếu Toàn…Toàn…
Toàn Phong nghe vậy liền chắp tay bẩm:
- Thưa bệ hạ là Thiếu Toàn Phong.
Hoàng thượng nhìn Toàn Phong gật gật đầu rồi nói:
- Thiếu Toàn Phong… khá lắm, sau này nhất định phải hết lòng hỗ trợ Thiên Nhi, đã rõ chưa?
A Tề nghe vậy lòng có chút bất mãn liền bỉu môi khẽ lẩm bẩm một mình nói:
- Tốt gì cơ chứ?
Hoàng thượng nhìn thấy dáng vẻ ỉu xìu của A Tề liền trêu chọc nói:
- Thiên Nhi sao nào… con không cam tâm sao?
Một câu hỏi của hoàng thượng đã khiến mọi sự chú ý đều đổ dồn về phía A Tề, A Tề quay đầu nhìn sang Triều Tống rồi nhìn sang Toàn Phong, A Tề mỉm cười rồi lắc đầu nói:
- Cam tâm… lần này con cam tâm bại dưới tay hai người họ.
Thấy vậy hoàng thượng liền nói:
- Không sao… bại một lần không có nghĩa là mãi mãi thất bại… chỉ cần con biết rút ra kinh nghiệm cho bản thân để rồi tiếp tục trau dồi rèn luyện… ta tin với tư chất của con nhất định sẽ làm được.
Đây là lần đầu tiên hoàng thượng nói những lời nói động viên, A Tề nghe vậy liền mừng rỡ gật đầu rồi nói:
- Thiên Nhi đã hiểu rõ… con sẽ không khiến phụ thân thất vọng.
Những lời nói ấy khiến hoàng thượng vô cùng hài lòng, cả ba người chắp tay cúi người tạ hoàng thượng, hoàng thượng nhìn sang Diệc Vương và hỏi:
- À đúng rồi, An Nhi còn con muốn được ban thưởng gì nào?
Diệc vương cười rồi đáp:
- Hiện con vẫn chưa nghĩ ra, khi nào nghĩ ra con sẽ nói sau được không?
Hoàng thượng mỉm cười gật gật đầu, Triều Hàn tướng quân thấy vậy liền nhìn hoàng thượng tỏ ý có chuyện muốn bẩm báo, hoàng thượng thấy vậy liền hỏi:
- Triều khanh gia có gì muốn nói chăng?
Triều Hàn nhìn sang A Tề và mọi người ngập ngừng, hoàng thượng đảo mắt ra lệnh kêu Ninh công công ra ngoài rồi nhìn mọi người cười rồi nói:
- Không cần phải giấu nữa, bọn chúng đều không còn nhỏ nữa, có những chuyện chúng cần phải biết rồi.
Triều Hàn tướng quân nghe vậy cũng mỉm cười gật đầu tán đồng với ý kiến của hoàng thượng rồi người nói:
- Gián điệp gửi mật báo về, trong thư có đề rõ rằng Chu Hoả đang tập hợp một đội quân lớn, số lượng lớn hơn nhiều so với những lần trước đây con số trước mắt đã lên tới năm mươi vạn, theo thần suy đoán rất có thể chúng đang chuẩn bị cho cuộc tổng tấn công Thanh Lôi ta .
Tất cả đều bất ngờ chỉ riêng A Tề là rất điềm tĩnh không chút hoang mang, hoàng thượng thấy vậy liền hỏi A Tề:
- A Tề con thấy sao về việc này?
A Tề phân tích cặn kẽ cho hoàng thượng nghe:
- Với dã tâm của Chu Hoả cuộc tấn công này vốn đã được dự liệu từ trước, chúng ta cứ tránh né như thế không phải là cách ngược lại vô tình chỉ khiến địch thừa cơ lần tới, nếu như nay chúng đã lên kế hoạch như vậy e rằng chúng đã có ý muốn quyết trận sinh tử với Thanh Lôi ta, lần này ta muốn tránh cũng khó lòng tránh khỏi.
Triều Hàn tướng quân cũng đồng ý với nghĩ của A Tề, hoàng thượng suy nghĩ hồi lâu liền nói:
- Thiên hạ thái bình an cư lập nghiệp là điều mà ta luôn mong mỏi nếu như lần này ta tuyệt đối không để chúng phá huỷ mong ước này .
Hoàng thượng tức giận hỏi A Tề:
- Con có ý kiến gì không?
Mọi người hướng mắt nhìn về A Tề, A Tề nghiêm mặt lại với đôi mắt đầy cương quyết bước lên một bước A Tề chắp tay quỳ xuống nói:
- Thần nhi thân là thái tử của Thanh Lôi lần nay xin được thay phụ hoàng giải toả bớt ưu phiền, thần nhi muốn dẫn binh ngăn chặn phá huỷ kế hoạch này của chúng cũng như củng cố lại biên giới Thanh Lôi ta.
Hoàng thượng nghe vậy không giấu được sự vui mừng trong lòng nghĩ:
- Chuyến đi Quân Hiên này quả không uổng phí, Thiên Nhi của ta cuối cùng cũng đã trưởng thành rồi, Thanh Lôi của ta cuối cùng cũng có người kế thừa rồi.
Hoàng thượng cười lớn rồi nói:
- Tốt… tốt, lần này đừng khiến ta thất vọng, ta và bá tánh chờ tin vui của con.
Vừa nói dứt lời hoàng thượng nhìn sang Triều Hàn nói:
- Triều khanh gia hãy đi cùng Thiên Nhi, Thiên Nhi tuy hữu dũng nhưng suy cho cùng đây cũng là lần đầu dẫn binh hẳn chưa có nhiều kinh nghiệm ta sợ không đủ mưu lược để ứng phó.
Triều Hàn tướng quân thì lại có suy nghĩ trái với hoàng thượng nên bạo dạn xin tâu:
- Thưa bệ hạ, thần thì lại có ý khác, thông qua chuyến đi ở Quân Hiên này dù là có chút sơ suất nhưng chung quy đều nhờ Tề Vương điện hạ có tầm nhìn xa dự liệu được mọi chuyện nên sớm đã có sẵn an bày, thần mạo mụi nhân định Tề Vương điện hạ đa mưu túc trí nhất định có thể đảm nhận trọng trách này, người ta vẫn nói “ vạn sự khởi đầu nan” bước đầu tiên tuy khó khăn nhưng nếu vượt qua được thần tin rằng đây sẽ là nền móng vững chắc cho Tề Vương điện hạ cũng như cho toàn bá tánh Thanh Lôi sau này ạ, nhưng nếu như bệ hạ không an tâm thần có thể âm thầm dẫn binh theo sau sẵn sàng chi viện nếu cần.
Diệc Vương nghe vậy liền tiếp lời:
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!