- Dương Khai, còn không mau mau quay lại đây dập đầu nhận sai với nhị sư huynh!
Tiếng gầm giận dữ truyền tới.
- Dương Khai, Giải sư huynh không muốn so đo với người bình thường, nhưng không có nghĩa là những sư huynh chúng ta sẽ tha thứ cho ngươi, hôm nay nếu ngươi không xin lỗi, từ nay về sau sẽ thành kẻ thù của chúng ta! Bọn ta cũng sẽ không coi ngươi là sư đệ nữa!
- Đúng thế, tên sư đệ nhà ngươi thật sự là không biết xấu hổ, thực lực đã kém lại còn ăn mày đòi xôi gấc, không biết tự lượng sức mình, cũng không biết đằng tự lấy gương ra mà soi, xem xem ngươi trông thế nào.
Chẳng những đám sư huynh kia kêu gào, mà cả một vị sử tỷ cũng tham gia đội ngũ thảo phạt Dương Khai, thanh âm sắc bén, giống như một mụ chanh chua chửi đổng.
Ánh mắt Dương Khai lãnh đạm, mặc kệ những lời này, hoàn toàn thờ ơ.
Lam Sơ Điệp lại kéo kéo Dương Khai, hạ giọng nói:
- Sư đệ, đừng cố chấp, nam tử hán đại trượng phu, co được dãn được, không phải chỉ là nói xin lỗi thôi sao? Không có gì to tát cả.
Dương Khai quay đầu, thản nhiên nhìn Lam Sơ Điệp.
Ánh mắt lạnh lẽo này làm cho Lam Sơ Điệp chợt thấy hơi chột dạ, nhíu mày hỏi:
- Làm sao vậy?
- Đừng có nói cho ta ngươi không biết ý đồ thật sự của tên Giải Hồng Trần. đừng có nói cho ta, ngươi không nghĩ tới sau khi ta đi qua đó thì sẽ nhận được những gì.
Tiếng nói Dương Khai lạnh như băng.
Lam Sơ Điệp buồn bực:
- Chuyện của các ngươi, làm sao ta biết được?
- Ta với ngươi tuy là sư tỷ đệ, đã nhiều ngày nay cùng nhau vượt những cửa ai khó khăn, nhưng giữa chúng ta cũng chẳng có giao tình gì, ngươi không cần vì bỏ lại ta ở đây mà thấy áy náy, chuyện của ta không cần ngươi quan tâm.
Lam Sơ Điệp bị nói trúng tim đen, sắc mặt không khỏi tái đi, tức giận nói:
- Con người ngươi sao lại không biết tốt xấu như thế?
Dậm chân, Lam Sơ Điệp không để ý tới Dương Khai nữa, mà đi về phía Giải Hồng Trần, đi được vài bước lại dừng lại, quay đầu lại nói:
- Ta không nợ nần ngươi gì hết, ngươi cũng đừng nói thanh cao như vậy.
Sau khi nói xong liền không quay lại nữa.
Bên phía Lăng Tiêu các, đám đang dùng lời nói xỉ vả Dương Khai vẫn chưa chịu dừng lại , khóe miệng Giải Hồng Trần nhếch lên lạnh lùng, đắc ý nhìn chăm chăm vào Dương Khai, còn tự đắc như kiểu đứng trên cao nhìn xuống.
Tình trạng hiện giờ, bất kể Dương Khai lựa chọn ra sao, hắn đều vui vẻ mong chờ.
Muốn gia nhập đội ngũ để bảo toàn bản thân? Có thể! Ngoan ngoãn lại đây nhận sau xin lỗi, quỳ xuống dập đầu!
Không muốn làm thế? Cũng được! Ngươi tự mình lăn lộn ở chốn nguy cơ rình rập này đi! Xem ngươi có thể sống được tới bao lâu!
Giải Hồng Trần cũng không biết Dương Khai sẽ chọn lựa ra sao.
Đang mong chờ, giọng nói Dương Khai lạnh như băng đột nhiên vang lên:
- Một đám chỉ biết lấy người sang bắt quàng làm họ, gió chiều nào xoay chiều áy! Dương mỗ không phụng bồi!
Lam Sơ Điệp đang đi về phía đám người của Giải Hồng Trần nghe được câu này, hơi dừng lại. Nàng cảm thấy câu nói này giống như Dương Khai đang nói với nàng vậy, ngực hơi nhói lên một chút khuất nhục, và khó chịu.
Nhưng chợt Lam Sơ Điệp liền nghĩ lại! Sao mình lại là thấy người sang bắt quàng làm họ, gió chiều nào xoay chiều ấy chứ? Ở chốn nguy hiểm như vậy, đương nhiên là đi theo người có thực lực cao mới an toàn, chẳng lẻ lại đi theo một tên Khai Nguyên Cảnh thất tầng hư Dương Khai? Bản thân ngươi không có thực lực còn oán người khác, có bản lãnh ngươi cũng tự tăng thực lực lên, đương nhiên sẽ có người đi theo bên người ngươi, đến lúc đó sư tỷ cũng sẽ hướng về ngươi.
Ta cũng không phải chưa từng khuyên ngươi. Ta cũng không phải thật sự vứt bỏ ngươi, là tự ngươi chọn lựa, ngươi sao lại trách ta? Nghĩ như vậy, trong lòng Lam Sơ Điệp càng ủy khuất, nhưng cũng bớt áy náy với Dương Khai hơn nhiều.
Trong rừng, bóng dáng Dương Khai dần dần lẫn vào màn đêm.
Nhưng câu nói đó lại giống như ném nắm muốn vào chậu nước sôi, Nhiếp Vịnh còn sợ thiên hạ chưa đủ loạn, :
- Dương Khai, ngươi làm càn, nhưng lại dám nói thế với sư huynh sư tỷ, còn muốn đi? Đứng lại cho ta!
Nói xong, đánh một quyền về hướng Dương Khai vừa rời đi.
Bốp… một tiếng, bóng đêm đột nhiên búng lên một đám lửa, khuôn mặt Dương Khai lạnh lùng chợt né.
Giọng nói lạnh lùng truyền tới:
- Giải Hồng Trần, ngươi làm chuyện gì tự ngươi hiểu rõ, món nợ này sư đệ sớm muộn gì cũng sẽ đòi lại!
Nghe được câu này, sắc mặt Giải Hồng Trần trầm xuống.
Y đương nhiên biết Dương Khai đang nói cái gì, đơn giản chính là chuyện lần trước y mật báo cho Long Huy, lần đó y còn tưởng rằng Long Huy sẽ không sai sót gì, không ngờ Long Huy lại thất thủ.
Trước đó mấy ngày, Dương Khai về tới Lăng Tiêu Các, Giải Hồng Trần còn lo lắng đề phòng mất mấy ngày, y không sợ Dương Khai, nhưng y sợ Mông Vô Nhai, dù sao lúc đó là ba người họ cùng nhau quay về Lăng Tiêu Các.
Chẳng qua Mộng Vô Nhai vẫn không tìm tới y, trong lòng y cũng tưởng mình làm việc đã chu toàn, cũng không lộ dấu vết gì.
Hôm nay nghe được câu này của Dương Khai, y mới biết chuyện đã lộ.
Sát khí bắt đầu động! Giải Hồng Trần vội liếc mắt ra hiệu cho Nhiếp Vịnh.
Nhiếp Vịnh mừng rỡ, vừa rồi chuyện gã rình xem Lam Sơ Điệp và Đỗ Ức Sương bị Dương Khai vạch trần, trong lòng hận Dương Khai thấu xương, giờ phút này lại nhận được sự ngầm đồng ý của Giải Hồng Trần, lập tức cả giận nói:
- Phản, phản rồi! Dương Khai ngươi dám nói với sư huynh như vậy, xem ta giáo huấn ngươi!
Đồng thời vung tay hô to:
- Vị sư huynh nào cùng ta lên trút giận cho Giải sư huynh!
Mấy bóng người liền chạy theo Nhiếp Vịnh.
Lam Sơ Điệp vươn tay, định nói gì rồi lại thôi, trơ mắt nhìn những tên kia đuổi theo Dương Khai.
Ngược lại, Đỗ Ức Sương của Phong Vũ lâu định đi giúp Dương Khai, lại bị Phương Tử Kỳ cản lại.
- Phương sư huynh, mấy ngày trước hắn đã cứu ta!
Đỗ Ức Sương vội nói.
- Chuyện của người khác, ngươi đừng để ý!
- Nhưng…
Phương Tử Kỳ lạnh lùng nhìn nàng một cái, quay sang nói với hai sư muội hai bên:
- Để ý nàng, đừng để nàng ta qua đó.
- Vâng.
Hai sư muội kia vội túm lấy hai bên cánh tay Đỗ Ức Sương.
Phương Tử Kỳ nhìn về phía bóng dáng Dương Khai biến mất, lại nhìn về phía Giải Hồng Trần, hạ giọng nói:
- Ở đây còn nội chiến, Lăng Tiêu các hóa ra cũng bình thường thôi.
Đỗ Ức Sương không ngừng giãy dụ nhưng vân không thoát khỏi hai vị sư tỷ của mình, Tả An không đành lòng, hạ giọng nói:
- Đừng lo, hắn tuy rằng chỉ là Khai Nguyên Cảnh thất tầng, nhưng mấy ngày nay luôn làm cho ta cảm thấy có cảm giác nguy hiểm, nói không chừng lần này kẻ chịu thua thiệt không phải hắn đâu!
- Ngươi khẳng định?
Đỗ Ức Sương thôi giãy dụa, nhẹ giọng hỏi.
- Không biết, đây chỉ là trực giác.
Tả An thản nhiên đáp lại, chính là trực giác nên mấy ngày nay hắn mới không trêu chọc gì Dương Khai.
Trong rừng, Dương Khai đang chạy vội, nhưng sau lưng hắn, đám người cũng chạy tới, giọng của Nhiếp Vịnh:
- Dương Khai, nhớ tình đồng môn, ngoan ngoãn chịu trói, còn có thể bớt chịu khổ, nếu không thì ngươi cố mà chịu!
- Tình nghĩa?
Dương Khai cười lạnh:
- Ta với ngươi không có lấy nửa phần tình nghĩa!
- Được được, được! Những lời này là ngươi nói ra.
Nhiếp Vịnh phẫn nộ, hô to một tiếng:
- Chư vị sư huynh, tiểu tử này mấy hôm trước được có được phương pháp tu luyện của một bộ Địa cấp thượng phẩm vũ kỹ, chúng ta được lợi rồi!
- Cái gì? Địa cấp thượng phẩm vũ kỹ?
Có người kinh hô, trong mắt sáng lên vẻ tham lam, bọn họ tiến vào đây, mấy ngày nay tuy rằng cũng thu hoạch không ít, nhưng vì cả đám người đông cùng tụ tập lại một chỗ, cho nên chia đều ra cũng chẳng được bao nhiêu. Giờ vừa nghe thấy Dương Khai chiếm được một bộ Địa cấp thượng phẩm vũ kỹ, kẻ nào không ghen tị chứ?
Thấy lợi, tốc độ truy đuổi của đám người đột nhiên tăng lên không ít, đã kéo gần khoảng cách với Dương Khai.
- Dương Khai, ngươi còn muốn dựa vào nơi hiểm yếu chống lại sao!
Một kẻ vừa hô vừa xuất kiếm. Kiếm quang như mây, lao thẳng tới sau lưng Dương Khai.
Phát hiện bị đánh úp, Dương Khai vội vàng tránh sang, còn chưa kịp đứng vững đã lại có người tập kích.
Lăn một vòng, né tránh đợt tập kích thứ hai, vừa mới đứng lên, thần sắc Dương Khai chợt lạnh lẽo.
Đám người đuổi theo hắn đã vây xung quanh.
Ngoại trừ Nhiếp Vịnh, còn có bốn người khác! Bốn tên này tuy rằng đều là Khí Động cảnh, nhưng thực lực đều cao hơn cả Nhiếp Vịnh.
Năm người thành một vòng tròn, vậy lấy Dương Khai ở giữa, mỗi tên đều cười lạnh nhìn hắn.
Nhiếp Vịnh càng vui vẻ hơn, âm trầm nhìn chăm chú vào Dương Khai:
- Dương sư đệ, ngươi phá hỏng chuyện tốt của ta, đã từng nghĩ tới mình sẽ rơi vào cảnh này chưa?
- Rình xem nữ nhân tắm rửa là chuyện tốt sao?
Dương Khai hừ lạnh một tiếng.
Sắc mặt Nhiếp Vịnh đỏ lên, chuyện này quả thật trở trẽn, mà ngay cả mấy tên đuổi theo Dương Khai cùng hắn cũng liếc nhìn hắn một cái, càng làm cho sắc mặt hắn càng khó coi.
Một tên bên trái thu hồi lại ánh mắt, ho nhẹ một tiếng nói:
- Dương Khai, ngươi là sư đệ của chúng ta, chúng ta cũng không lấy tính mạng của ngươi, nếu tự ngươi ngoan ngoãn nói ra phương pháp tu luyện vũ kỹ kia, chúng ta sẽ mang ngươi về giải thích với sư huynh, lại nói hộ ngươi mấy câu, nói không chừng Giải sư huynh sẽ tha thứ cho ngươi lần này.
- Ý tốt của mấy vị sư huynh, sư đệ xin nhận
Dương Khai cảm nhận được năm cỗ uy áp đánh lên người, ý chí bất khuất cùng ngạo khí đang bốc lên, thần sắc bình tĩnh:
- Nhưng muốn cướp đồ của ta thì phải tự dùng bản lĩnh mà lấy!
Một tên bên phải gầm lên:
- Rượu mời không uống lại uống rượu phạt! Đừng nghĩ rằng đồng môn nên chúng ta sẽ không làm gì ngươi! Đắc tội với Gỉải sư huynh, cho dù là giết ngươi tại đây, cũng không ai ra mặt giúp ngươi!
Trong năm người, Nhiếp Vịnh từng có xích mích với Dương Khai, vốn đã ghi hận, nghe xong cầu này trong lòng càng thêm hận, sát khí mạnh mẽ xuất hiện, khua tay nói:
- Đừng để hắn nhiều lời, đánh cho hắn tàn phế là có thể ép hắn nói ra phương pháp tu luyện môn vũ kỹ kia!
Lần trước chuyện tiểu thạch nhân, Nhiếp Vịnh cho rằng đó là một vũ kỹ không có lợi cho mình, đương nhiên là càng ghen tị với thu hoạch của Dương Khai, gã tuy rằng không biết Dương Khai lấy được cái gì, nhưng khẳng định là có ích hơn của mình.
Vừa nói, Nhiếp Vịnh là kẻ đầu tiên ra tay, Thanh Phong chưởng đánh ra, mang theo một luồng khí tức nguy hiểm đánh về phía Dương Khai.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!