- Bây giờ hẳn con đã hiểu tại sao ta lại nói ở đó giết người không cần bất cứ lý do gì rồi chứ? Viên huyết châu có được sau khi giết người chính là lý do và cái cớ tốt nhất! Ở nơi đó, một mạng người chỉ là một nền tảng để trở nên mạnh hơn, nhất là con chỉ mới ở trình độ Ly Hợp cảnh tam tầng, càng dễ bị người khác ngắm vào.
Lăng Thái Hư trầm giọng.
Dương Khai lộ rõ vẻ kinh ngạc, nhưng hơn hết vẫn là sự hưng phấn và kinh hỉ.
Lăng Thái Hư quan sát tinh tường, nhìn nhận hết những biểu cảm trên mặt Dương Khai, ông không khỏi thầm than thở, bụng nghĩ tiểu tử này quả đúng là dĩ sát chứng vũ đạo thật rồi.
Đổi lại là một võ giả Ly Hợp cảnh tam tầng khác nghe được chuyện này, chỉ e sẽ sợ hãi bỏ trốn. Còn hắn thì nóng lòng muốn thử sức, hận một nỗi không thể chạy ngay đến đó, chìm đắm vào màn sát phạt vô tận.
Ở đó, không cần lo lắng đến việc liên lụy đến người vô tội, cho dù Dương Khai không chủ động giết người, thì cũng sẽ có kẻ đến giết hắn. Hơn nữa, ở đó còn có rất nhiều võ giả tà ác, đều là những kẻ đáng chết.
Trên đường đi, Lăng Thái Hư đã nói cho Dương Khai nghe rất nhiều thông tin liên quan đến nơi đó. Dù gì ông cũng đã từng tu luyện ở đấy nhiều năm, từng tự mình trải nghiệm, những trải nghiệm này đều là những bảo bối vô giá.
Dương Khai chăm chú lắng nghe, không dám để sót một chi tiết nào.
Theo lời Lăng Thái Hư thì vùng đất này ở U Minh Sơn, nhưng không thật sự thuộc về U Minh Sơn. Đó là một không gian độc lập rất đặc biệt, lối vào chính là một cái hồ nằm trong U Minh Sơn.
Không rõ bên trong đó rốt cuộc chứa thứ năng lượng kỳ lạ và quy luật thiên địa gì. Chỉ cần có sinh vật chết ở đó, năng lượng và tinh hoa huyết nhục toàn thân đều sẽ ngưng kết thành huyết châu, cả người và yêu thú đều vậy! Huyết châu này có thể tự mình dùng, cũng có thể mang ra ngoài cho người khác, giá trị không hề nhỏ. Hơn nữa, người hoặc yêu thú có thực lực càng mạnh, khi chết đi thì giá trị của huyết châu sẽ càng cao, lợi ích đem lại cũng sẽ càng lớn.
Mặc khác, ở nơi đó, tất cả mọi bí bảo phòng ngự hay tấn công đều vô dụng, ắt hẳn đã bị một sức mạnh vô hình nào đó phong ấn. Nghe thấy điều này, Dương Khai không khỏi rùng mình.
Thực lực hiện tại của hắn chỉ mới là Ly Hợp cảnh tam tầng, có quỷ mới biết có bao nhiêu cao thủ Chân Nguyên cảnh sẽ đến đó. Một khi đụng độ những cao thủ này, nếu Dương Khai không có Tu La Kiếm hay Thiên Nhị Huyết Hải Đường trợ lực, chắc chắn sẽ yếu thế, thậm chí có khả năng sẽ bị giết chết.
Nhưng vừa nhớ ra người khác cũng sẽ bị như vậy, Dương Khai bất giác cảm thấy thăng bằng hơn nhiều.
Nơi dị địa đó, cứ mười năm lại mở ra một lần. Lần này Dương Khai cũng coi như may mắn, vừa về đến Lăng Tiêu Các đã gặp đúng dịp tốt. Nếu về muộn hơn vài tháng thì chắc chắn đã bỏ lỡ rồi.
Cuối cùng, Lăng Thái Hư thận trọng đưa cho Dương Khai một cái túi vải nhỏ.
Cái túi này chỉ nhỏ bằng bàn tay, bên trên có khá nhiều hoa văn lạ lùng, chất liệu cổ quái, nhìn rất là tinh xảo.
- Cái gì vậy ạ?
Dương Khai thắc mắc.
- Ta gọi nó là túi Càn Khôn, đừng tưởng nó nhỏ, kỳ thực nó rất lợi hại, có thể chứa trọn một khối vật lớn.
Dương Khai lại biến đổi sắc mặt, kinh ngạc liếc nhìn Lăng Thái Hư. Hắn không ngờ bí bảo dùng cất giữ độ vật chỉ tồn tại trong truyền thuyết này mà Lăng Thái Hư cũng có.
- Đều là đồ của Tổ sư gia để lại đấy. Cả Đại Hán này e chỉ có một cái thôi, đến cả Bát Đại Gia ở Trung Đô các con cũng không có đâu.
Lăng Thái Hư điềm đạm nói.
À, không đúng. Có thể Mộng Vô Nhai cũng có. Có điều lão già đó toàn ém bảo bối đi, ngoài đồ đệ lão ra thì lão chẳng chịu đưa cho ai hết, đúng là hẹp hòi nhỏ nhen.
- Ta đã bỏ sẵn ít đan dược bên trong cho con, hãy giữ lấy mà dùng.
Lăng Thái Hư dặn dò.
- Dạ, tạ ơn Sư công! Khi nào trở về, con sẽ trả cái túi này lại cho người.
Dương Khai cẩn thận nhét vào trong ngực áo cất kỹ.
Thứ đồ này có thể nói là bí bảo vô thượng, có thể dùng để cất giữ đồ vật. Thế nhân cũng chỉ đồn đại nó đã từng xuất hiện, chứ chưa có ai được nhìn thấy.
Có điều, nội thể Dương Khai có một quyển Vô Tự Hắc Thư làm từ Trấn Hồn thạch. Vật này cũng có thể dùng luyện chế bí bảo tàng trữ đồ vật, hơn nữa cấp bậc chắc chắn còn cao hơn hẳn túi Càn Khôn.
Thế nhưng, Dương Khai hiện có cả một núi báu vật vậy mà không biết lợi dụng thế nào, thật đúng là bị kịch.
Lao đi vùn vụt được một ngày, một màn thâm u dài dằng dặc, dãy núi mà đâu đâu cũng toát lên hơi hướng quỷ dị hiện ra trước mắt Lăng Thái Hư và Dương Khai.
U Minh Sơn! Cấm địa duy nhất ở Đại Hán! Mùi vị thê lương hoang vắng ập đến, cấm địa này tựa như một con cự long nằm phủ phục từ xưa tại đây, khiến người ta rùng mình sợ hãi.
Họ bước đến trước ngọn núi, chưa kịp vào bên trong thì từ hai bên đột nhiên có một đám người lao ra.
Phía bên trái có sáu người, Dương Khai nhìn kỹ lại, hóa ra toàn là nữ tử. Cả sáu người do một lão bà và một mỹ phụ dẫn đầu, bốn người còn lại đều là thiếu nữ.
Trên tay chân bốn thiếu nữ này có đeo vài cái lục lạc xinh xắn. Họ lao vụt ra, âm thanh leng keng lanh lảnh vui tai liền vang lên, tựa như tiếng suối chảy róc rách nơi khe núi, rất lạ tai lạ mắt.
Hơn nữa đám nữ tử này đều sở hữu tư sắc bất phàm. Mỹ phụ kia trông sang trọng nhã nhặn, thân hình đẫy đà nở nang, mái tóc đen nhánh búi sau đầu, để lộ ra cái cổ trắng ngần thon dài, toàn bộ đều toát lên một vẻ đẹp diễm lệ trưởng thành. Nhất là đôi mắt ấy, tựa như sóng thu lưu chuyển, mê đắm lòng người. Đôi mắt long lanh ngấn nước như biết nói, khiến cả bầu trời cũng xanh thẳm, hoa cũng thơm ngào ngạt.
Bốn thiếu nữ kia lại càng xinh đẹp vạn phần. Họ đang ở tuổi mới lớn, thướt tha duyên dáng, cánh tay nõn nà lộ ra phân nửa, da trắng như tuyết, khi sương tái tuyết. Những ngón chân ngọc nhỏ nhắn, xinh xắn, phác họa lên một mỹ cảm khác hẳn. Mỗi người mỗi vẻ, mỉm cười thản nhiên, hoặc yêu kiều hoặc xinh đẹp, lạnh lùng băng giá mà cũng nhiệt tình niềm nở. Bốn nàng đứng cùng nhau, cũng đủ khiến mọi tên nam nhân phát cuồng. Những thiếu nữ này tuy khí chất chưa kịp trưởng thành, mê hoặc như mỹ phụ kia, nhưng cũng có những nét phong tình động lòng người.
Còn lão bà nọ tuy trông có vẻ rất lớn tuổi, nhưng vẫn có thể mơ hồ thấy rõ thời trẻ, bà nhất định là một mỹ nhân. Chỉ có điều năm tháng vô tình đã để lại quá nhiều dấu vết không thể xóa nhòa trên gương mặt bà.
Đám người này xông đến trước, cách Dương Khai và Lăng Thái Hư ba mươi dặm thì dừng lại, lão bà nọ điềm đạm quét tia nhìn qua hai người, khẽ hừ lên một tiếng.
Những người đến U Minh Sơn vào thời điểm này hiển nhiên đều có mục đích như nhau.
Vào không gian kỳ lạ có hạn đó, dĩ nhiên họ phải là đối thủ cạnh tranh rồi.
Lăng Thái Hư mỉm cười với bà lão đó, khẽ tiếng bảo Dương Khai:
- Là người của tông môn nhất đẳng, Vạn Hoa Cung, tuổi trẻ khí huyết sung mãn. Con vào đó nhớ cẩn thận, chớ có mắc bẫy của mấy tiểu nha đầu kia, bằng không chúng sẽ gặm nhấm con, đến tận xương cốt cũng không tha đấy.
Hai mắt Dương Khai đang sáng rực, giương ánh nhìn đau đáu quan sát bốn thiếu nữ nọ. Nghe Lăng Thái Hư nói vậy, lập tức chấn chỉnh sắc mặt:
- Sư công yên tâm, con sẽ cẩn thận.
Một chốc sau, nhóm người bên phải cũng đã đến. Trông qua thì thấy người dẫn đầu là một lão giả tuổi xấp sỉ Lăng Thái Hư, sau lưng lão còn có ba người khá trẻ, nam có nữ có. Người nào người nấy cũng thực lực bất phàm, có điều, bất kể là nam hay nữ, khí chất trên người họ cũng đều có chút tà ác.
Hai tên nam nhân đó còn suồng sã hơn cả Dương Khai, hai mắt chúng cơ hồ như dính chặt vào người mấy nữ đệ tử của Vạn Hoa Cung. Khiến thiếu nữ đi cùng chúng rất bất mãn, không kìm được đằng hắng lên một tiếng.
- Đấy là người của Quỷ Vương Cốc.
Sắc mặt Lăng Thái Hư sa sầm,
- Con gặp rắc rối rồi.
- Tại sao ạ?
Dương Khai thắc mắc.
- Bởi vì Sư công ta năm xưa từng đánh nhau mấy trận với lão giả đó trong này. Chúng là tà tông, nếu đụng độ thì nhất định phải cẩn thận mọi thủ thuật trên tay chúng.
Lăng Thái Hư đáp.
Dương Khai nhìn kỹ lại, quả nhiên nhận ra tay của ba người nọ đều có chút cổ quái, không hề có màu hồng như người thường, mà ngược lại trắng xám nhợt nhạt, trông tàn ác hệt như quỷ trảo.
Lão giả đứng đối diện đột nhiên bật lên tiếng cười gằn:
- Lăng Thái Hư! Ngươi vẫn chưa chết à!
Lăng Thái Hư khẽ đằng hắng:
- Quỷ Lệ ngươi cũng chưa chết!
- Tốt tốt tốt.
Quỷ Lệ cười độc ác,
- Lão phu còn lo ngươi chết rồi thì không thể tìm được người báo thù. Không ngờ hôm nay lại gặp ngươi ở đây, thật đúng là trời xanh rủ lòng thương.
- Sao nào? Màn giáo huấn năm mươi năm trước, ngươi vẫn chưa thấy đủ à? Hôm nay còn chủ động nạp mạng nữa?
Lăng Thái Hư cười nhạt, không có chút sợ sệt.
Quỷ Lệ tỏ vẻ dữ tợn:
- Chuyện cũ thời trẻ, nhắc lại thì có gì hay ho? Năm mươi năm trước ta đã thua ngươi một ván, không có nghĩa năm mươi năm sau kết quả cũng như vậy!
- Thế có muốn thử không?
Lăng Thái Hư cười ngạo nghễ.
Hai mắt Quỷ Lệ chợt u ám như quỷ hỏa, lão nhìn Lăng Thái Hư đầy thù hằn và cũng có chút kiêng dè.
Hai người đứng ở thế giằng co, cả ba tên đệ tử Quỷ Vương Cốc sau lưng Quỷ Lệ cũng trợn trừng mắt về phía Dương Khai.
Dương Khai nhếch miệng cười lại, thần sắc vẫn không thay đổi.
- Bịch!
Một tiếng động vang lên, thì ra là lão bà Vạn Hoa Cung đó dùng cây trượng long đầu của mình gõ xuống đất.
- Nếu hai vị không muốn đánh, chi bằng chúng ta liên thủ tiến vào U Minh Sơn, thế nào?
Lão bà điềm đạm nhìn Lăng Thái Hư và Quỷ Lệ.
Lăng Thái Hư và Quỷ Lệ tuy có ân oán, nhưng thực sự không muốn động thủ ngay bây giờ. Dù gì họ cũng lãnh trách nhiệm đưa đệ tử đi rèn luyện, nếu chậm trễ thì sẽ hỏng mất đại sự. Lão bà này cũng thật khôn ngoan, đã nhìn ra hai người họ đều cần một lối đi, nên mới lên tiếng.
Quỷ Lệ cười ha hả:
- Lão phu nể mặt Nhan cung chủ, hôm nay tạm không so tính với ngươi, đợi xong việc rồi thì Lăng Thái Hư, ta và ngươi nhất định phải đấu một trận!
- Lúc nào cũng được!
Quỷ Lệ nhìn Dương Khai đầy ma mãnh, lão không hề có chút kỵ húy, bảo ba tên đệ tử bên cạnh:
- Hãy nhớ rõ mặt tên tiểu tử này, vào bên trong rồi thì giết nó cho ta!
- Vâng!
Cả ba lạnh lùng tuân mệnh.
Dương Khai trầm sắc mặt xuống, cũng lẳng lặng ghi nhớ dáng vẻ của cả ba tên này.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!