- Ta muốn hỏi ngươi một chút.
Dương Khai nhìn Tử Mạch nói.
- Được!
Tử Mạch khẽ cười một tiếng, bước chậm rãi đến bên Dương Khai, mang theo một làn gió thơm mát, ngồi xuống không ngại ngần, hoàn toàn không bởi sự trừng phạt của Dương Khai mà có bất cứ sự bực bội nào.
Điều mà Dương Khai không nghĩ tới đó là Lãnh San cũng đi đến, ngồi xuống bên cạnh mình, nhưng không tự nhiên như Tử Mạch, thân hình có chút cứng nhắc.
Khi Dương Khai nhìn về phía nàng, nàng khẽ mỉm cười nhưng e rằng còn khó coi hơn khóc.
Nhướn mày, Dương Khai không biết hai nữ nhân có tâm hồn độc ác này đang muốn làm gì. Tuy nhiên hắn cũng không nhận thấy địch ý gì từ phía hai nàng nên không so đo nữa, chi nghĩ là các nàng đã nhận rõ tình thế trước mắt, không dám làm càn một lần nữa.
- Chủ nhân, người muốn hỏi gì vậy?
Tử Mạch dựa sát vào Dương Khai, cố ý áp một bên ngực căng mọng vào khuỷu tay Dương Khai, nhẹ nhàng hỏi.
- Khụ khụ ngươi gọi ta là gì?
Thần sắc Dương Khai kỳ quái.
- Chủ nhân ạ
Tử Mạch cười duyên dáng, bầu ngực cao ngất đàn hồi kinh người, giọng nói ngọt ngào.
Kiểu xưng hô này chẳng những Dương Khai không chịu nổi mà ngay cả Lãnh San ngồi bên kia cũng phải rùng mình, da gà nồi khắp cánh tay. Tự đáy lòng cảm thấy khâm phục Tử Mạch không biết liêm sĩ và xấu hổ này.
Bản thân mình không làm được một lần như vậy, Lãnh San thầm nghĩ.
Tử Mạch cười tươi như hoa:
- Ta lại không biết tên ngươi, hơn nữa sinh tử của ta bây giờ đều do ngươi nắm giữ, có khác gì những nô tì bị bán thân vào một gia đình giàu có? Ngươi chỉ đông ta không dám đi tây, ngươi kêu nằm ta đâu dám đứng
Nói xong liền liếc nhìn Dương Khai một cái đầy xấu hổ. Giọng lại hạ xuống:
- Ngươi bảo ta trần truồng, ta cũng phải trần truồng, đương nhiên ngươi là chủ nhân.
- Đừng có nói những lời này!
Dương Khai nhíu nhíu mày:
- Lời chủ nhân này không phải do ngươi can tâm tình nguyện, ta nghe cũng khó chịu. Ta nói rồi, khống chế các ngươi cũng chi là để bảo vệ mình. Chi cần các ngươi không nổi dậy làm loạn, ta cũng sẽ không làm khó các ngươi.
Tử Mạch sửng sốt, hé miệng nói:
- Chi đùa một chút thôi mà, vậy rốt cuộc ngươi tên gì?
- Dương Khai, các ngươi thì sao?
Hai nàng đều tự giác báo tên họ của mình.
Xuất thân của Lãnh San thì Dương Khai biết, đương nhiên không cần tìm hiểu, điều mà hắn tò mò chính là Tử Mạch.
- Nói cho ta nghe về sư môn của ngươi. Đừng có gạt ta, khi ngươi gạt người, thần hồn sẽ có dao động khác, ta có thể cảm nhận được.
Dương Khai cảnh cáo.
- Ta nào dám.
Tử Mạch liếc nhìn Dương Khai một cái, trầm ngâm một hồi mới nói:
- Ta đến từ Sâm La Điện của Thiên Lang Quốc. Ngươi đã từng nghe qua chưa?
Dương Khai khẽ lắc đầu, những gì hắn biết chi giới hạn trong Đại Hán, chuyện bên ngoài thì biết không nhiều. Nhưng sau khi nghe xong, Lãnh San không kìm nổi một tiếng hồ nghi.
- Nhìn bộ dạng Lãnh muội, có vẻ đã nghe rồi.
Tử Mạch khẽ cười.
Lãnh San khẽ gật đầu:
- Thế lực siêu cấp của Thiên Lang Quốc, đương nhiên có nghe rồi.
- Thế lực siêu cấp và Bát đại gia đều như nhau?
Dương Khai ngạc nhiên, hoàn toàn không ngờ tên tuổi của sư môn Từ Mạch lại vang dội như vậy.
- Gần như vậy.
Tử Mạch cười nhẹ, một bàn tay khẽ quàng vào cánh tay Dương Khai.
- Hơn nữa, ta còn là công chúa của Thiên Lang Quốc, nên tốt nhất ngươi đừng có giết ta. Nếu đem ta tới Thiên Lang Quốc, không chừng có thể được làm phò mã. Từ này về sau vinh hoa phú quý mấy đời không phải lo. Ha ha
Dương Khai tròn mắt nhìn nàng, đương nhiên không tin những lời nói vô căn cứ này.
Nữ tử này bản tính tình quái, tâm cơ khó lường, cực khó đối phó. Ngược lại Lãnh San lòng nghĩ sao biểu hiện vậy, Dương Khai ít áp lực hơn so với Từ Mạch.
- Mặc dù mấy huynh muội chúng ta đến từ Sâm La Điện nhưng cũng không thể đại diện cho toàn tông môn được. Nhưng nếu vì vậy mà các ngươi khinh thường thế lực siêu cấp Thiên Lang Quốc thì thật là nông cạn.
Tử Mạch lại nói:
- Mấy người chúng ta, chỉ là một nhánh trong số các đệ tử của Sâm La Điện, chủ yếu là nghiên cứu trùng tử. về điều này thì hai vị đều lĩnh giáo rồi.
- Vậy Khống Hồn Trùng là của ngươi?
Dương Khai cười khinh miệt.
Nhìn vẻ khinh thường của Dương Khai, Tử Mạch giận dữ:
- Thực lực của ta quá thấp, trùng tử được nuôi dường đương nhiên không phải đối thủ của các ngươi, nếu là Khống Hồn Trùng tốt, chắc chắn sẽ không sợ nhiệt.
- Hóa ra đám trùng tò đó sợ nhiệt à!
Dương Khai trong lúc vô tinh đã dò được tin tức.
Tử Mạch cũng ý thức được mình vừa lờ miệng, không còn gì để mất nên nói thẳng:
- ừ, khắc tình của chúng chính là nhiệt nên phàm là võ giả tu luyện thuộc tính dương hay thuộc tính hỏa đều không thể kiểm soát được.
Điều này có thể giải thích, vì sao mấy ngày trước, sau khi Lãnh San nói cho Tử Mạch công pháp Dương Khai tu luyện là thuộc tính dương, Từ Mạch lập tức muốn hạ thủ.
- Tuy nhiên chỗ trùng tử này vẫn có ích, ít nhất thì người Thiên Lang cũng dựa vào
chúng mà hoành hành khắp nơi.
Dương Khai nhớ đến Vũ Thừa Nghi cùng ba mươi người kia khi bị đuổi theo không đường thoát, trong lòng cũng có chút suy nghĩ.
Mình cũng là may mắn mới phát hiện ra bí mật của Khống Hồn Trùng, nếu không làm sao có thể chiến đấu với Tử Mạch. Chi cần vài chục con yêu thú kia, nàng có thể chiếm thế thượng phong rồi.
- Lợi thế tự nhiên rất nhiều, chúng ta có thể thông qua chỗ tràng tử đó mà khống chế yêu thú, lớn mạnh như quả cầu tuyết, gặp phải yêu thú và người luyện võ Đại Hán, thậm chí không cần tự mình ta tay cũng có thể đánh chết. Nhưng điểm hạn chế cũng rõ ràng, giả sử đụng đến người như ngươi, chúng ta phải đề phòng tràng tử bị thiêu cháy dẫn đến tốn thương cho thần hồn của mình.
Tử Mạch nhìn Dương Khai óan hận, vẻ mặt buồn bực.
- Cho nên người tu luyện công pháp thuộc tính dương và thuộc tính hỏa, là mục tiêu giết chết đầu tiên của các ngươi.
Dương Khai nói toạc ra.
- Đó là đương nhiên, không có hai loại người này, Khống Hồn Trùng của chúng ta mới phát huy sức mạnh lớn nhất!
Tử Mạch cao ngạo nói:
- Tuy nhiên thật ra cũng không cần lo lắng nhiều lắm. Khống Hồn Trùng quá nhỏ, thường thì dù cho người luyện võ Đại Hán các ngươi có giết chết yêu thú mà chúng ta khống chế, cũng sẽ không phát hiện được sự tồn tại của Khống Hồn Trùng. Chúng ta chi cần có được cơ hội thích hợp, sẽ mang Khống Hồn Trùng tập hợp lại. Ta thật sự nghĩ mãi không ra, vì sao ngươi lại phát hiện được bí mật này.
Tử Mạch tò mò dò xét Dương Khai.
Dương Khai nhếch mép cười:
- Tự đoán thôi.
Tử Mạch đắng họng, bộ ngực phập phồng bất định, lại càng không dám làm càn.
Cả dị địa, ngoại trừ những người luyện võ Thiên Lang Quốc, e là chi có mình Dương Khai hiểu rõ sự tồn tại của Khống Hồn Trùng. Những người khác bất kể là ai, chi là người Thiên Lang mới có thể khống chế nô dịch yêu thú để chiến đấu, căn bản không nghĩ đến sự tồn tại của Khống Hồn Trùng này.
- Đúng rồi, hôm đó bên hồ ta thấy Sâm La Điện các ngươi tồng cộng có bốn người, sao chi còn lại mình ngươi?
Dương Khai nghi ngờ nhìn Tử Mạch.
Nghe những lời này, trong mắt Tử Mạch hiện lên vẻ nhịn nhục và phẫn nộ, Lãnh San bên cạnh cũng khẽ cười.
- Không thể nói?
Dương Khai trầm giọng xuống, sắc mặt khó coi.
- Không phải không thể.
Tử Mạch hít một hơi sâu:
- Lãnh San cũng biết chuyện này, để nàng nói với ngươi.
Dương Khai không khỏi kinh ngạc, quay lại nhìn Lãnh San.
- ừ, ta biết.
Lãnh San gật đầu.
- Nói ta nghe.
Lãnh San trầm ngâm một chút, làm ra vẻ sắp xếp lại suy nghĩ, lát sau nói:
- Hơn nửa năm nay, việc làm càn và vây bắt của Tử Mạch và mấy người Thiên Lang khiến ta và sư huynh Kim Hào khổ sở không kể hết. Hầu như tất cả thời gian của chúng ta phải chạy trốn, nhưng khứu giác bọn yêu thú quá lợi hại nên thường xuyên bị phát hiện chỗ ẩn nấp, trốn hết chỗ này đến chỗ khác cho đến tháng trước.
- Hơn một tháng trước, chúng ta đụng phải một đám người luyện võ, người luyện võ Đại Hán, trên dưới ba mươi tên.
Thần sắc Dương Khai thay đổi, đương nhiên biết đám người đó là ai.
- Mặc dù Quỷ Vương Cốc của chúng ta có tiếng tăm không tốt, coi là tông môn tà ác
nhưng dù sao đều là người Đại Hán, nên ta và Kim Hào liền sát nhập vào đám người đó, vốn tưởng rằng tìm được chỗ dựa vững chắc. Ha ha
Lãnh San không nhịn được cười:
- Càng không thể tin trong vòng hai ngày, chúng ta bị yêu thú bao vây khắp nơi.
Bây giờ suy nghĩ một chút, lúc trước nếu hai người Kim Hào không gia nhập đám người đó, chắc không rơi vào tay địch nhanh như vậy. Hơn ba chục người, nhìn thì hùng mạnh nhưng thực sự mục tiêu cũng lớn hơn, không bằng nàng và Kim Hào tự hành động.
- Sau đó thì sao?
Dương Khai hỏi.
- Một trận khổ chiến, chết rất nhiều, đại đa số người còn lại đều bị bắt.
- Bị bắt?
Dương Khai ngạc nhiên:
- Làm sao có thể bị bắt? Không phải các ngươi đều là Chân Nguyên Cảnh sao? Phát hiện bất ổn sao ngự không bay lên?
- Chạy không thoát được.
Lãnh San tỏ vẻ cam chịu.
- Không phải bọn họ không thể!
Tử Mạch hít một hơi sâu chen miệng nói.
- Vậy nguyên nhân là gì?
- Do sư huynh Xích Huyết của ta quá mạnh!
Tử Mạch nhìn Dương Khai.
- Thực lực của y là gì?
- Chân Nguyên cảnh thất tầng, không phải thực lực bản thân mạnh. Tử Mạch lắc lắc đầu
- Là đám yêu thú nô dịch dưới ta có bao nhiều yêu thú? Dương Khai chau mày.
Tử Mạch giơ một ngón tay lên.
- Một trăm?
Tử Mạch lắc đầu.
- Không phải một ngàn chứ?
Dương Khai đột nhiên biến sắc.
Tử Mạch cười khổ:
- Ngươi nghĩ gì vậ chỉ có duy nhất một con yêu thú. Nhưng con yêu thú đó là yêu thú lục giai.
Ánh mắt Dương Khai lộ vẻ khiếp sợ.
- Đúng vậy, là yêu thú lục giai, tuy không phải yêu thú mạnh, nhưng đối phó với người luyện võ Chân Nguyên Cảnh là quá thừa rồi. Tất cả những người luyện võ Đại Hán có ý bỏ trốn đều chết dưới sự công kích yêu thú và sư huynh Xích Huyết của ta.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!