Nghĩ như vậy, mọi người đều không bình tĩnh.
Công tử Dương gia Trung Đô, là thân phận tôn quý như thế nào?
Cái gọi là nhất đẳng thế gia, trước mặt Trung Đô Bát đại gia căn bản không là gì cả. Huống chi, Dương gia đứng đầu Bát đại gia, địa vị càng thêm tôn sùng.
Không chừng vị Dương gia công tử ở nơi này có thể trở thành chủ nhân của Dương gia sau này. Bây giờ khi thực lực của hắn thấp kém giao đãi tốt, về sau dễ bề qua lại, ai dám đắc tội đây?
Bất giác, Hướng Sở và Nam Sênh đều thu khí thế ương ngạnh lại, ánh mắt ngưng trọng nhìn đám người dò xét, dường như đột nhiên bọn họ liền co rụt người lại.
Nhưng bọn người Huyết Chiến Bang và Phong Vũ Lâu lại kinh ngạc và nhìn Dương Khai chờ mong. Họ đều biết tính danh Dương Khai, lúc này tự dưng liên hệ thân phận hắn với Hướng gia công tử, chỉ có điều không tiện hỏi, mỗi người đều mỏi mắt chờ mong xem vẻ mặt hắn để trông ra một chút manh mối.
Dương Khai sắc mặt bình thản, vẻ mặt tự nhiên, cũng không có chút bất bình thường, càng làm cho bọn họ ngờ vực.
Hướng Sở cười khổ một tiếng, chắp quyền, cao giọng hỏi:
- Ai là Dương công tử?
Cũng không phải y không biết tính danh Dương Khai, chỉ có điều trong tiềm thức không dám đánh đồng hắn và Dương gia công tử với nhau. Hướng Sở hiện tại chỉ hy vọng vị Dương gia công tử ẩn nấp kia ở bên trận doanh của chính mình thì tốt rồi.
Một tiếng hỏi, không người trả lời.
Dương Khai ha hả cười quái dị hai tiếng.
Soạt soạt soạt...
Vô số ánh mắt nhìn hắn, trước mặt bao nhiêu người, giao long đen kịt đang xoay trên đỉnh đầu hắn bỗng nhiên lao xuống.
Thời gian trong nháy mắt, giao long dài dai hai, ba mươi trượng liền chui vào trong cơ thể Dương Khai, biến mất không thấy gì nữa.
Cùng lúc đó, sát khí ngất trời kia cũng biến mất, hiện lên trong tầm mắt mọi người, chỉ là một người luyện võ Chân Nguyên Cảnh lục tầng bình thường.
Thần sắc đám người của Hướng gia và Nam gia trở nên bất định
Vào lúc này Dương Khai lại phân tán đi hết điểm dựa cuối cùng, bọn họ không thể không liên tưởng đến vài thứ
Ngẩng đầu nhìn không trung, Ngân Huyết Kim Vũ Ưng vẫn lẩn quẩn như cũ, trong miệng kêu lên những tiếng kêu gấp rút
Dương Khai vòng ngón tay lại bỏ vào trong miệng, tiếng huýt sáo vang lên.
Như thể được mệnh lệnh, Ngân Huyết Kim Vũ Ưng vui vẻ đáp lại một tiếng, dang hai cánh, lao thẳng mấy trăm trượng xuống dưới
Tới trên đỉnh đầu mọi người, đôi mắt ưng sáng ngời, cảnh giác mà thù hận nhìn chằm chằm vào ba người Nam gia, từ từ đậu xuống vai Dương Khai
Thu cánh lại, Ngân Huyết Kim Vũ Ưng nhằm vào ba người Nam gia gáy thị uy
Sắc mặt của bọn Nam gia, Hướng gia trắng bệch đi, da mặt Hướng Sở lai hơi co giật nhìn về phía Dương Khai, dường như không thể tin vào mắt mình
Dương gia độc hữu chính là Ngân Huyết Kim Vũ Ưng, giờ phút này đậu trên vai Dương Khai, thân phận chân chính của Dương Khai đã không cần nghĩ nhiều.
Tỷ muội Hồ gia nhìn chằm chằm Dương Khai, dường như mới quen biết hắn, trong đôi mắt đẹp hiện lên tia sáng kì dị.
Thân mình Tạ Vinh của Lôi Quang và Lê Phù của Phi Hồng Viện mềm nhũn, té trên mặt đất. Hai người họ hao tổn tâm trí, dốc hết sức lấy lòng Hướng Sở, giúp kẻ xấu làm điều ác, cực lực nói xấu Dương Khai. Không ngờ lại dại dột đắc tội với người mà đến Hướng Sở không dám đắc tội
Đây mới thực sự là có mắt không tròng, tầm nhìn hạn hẹp!
Người trong phái bọn họ đều chết thê thảm, lại có vị Thần Du Cảnh chết trên tay Dương Khai, mong chờ Hướng Sở thay họ báo thù rửa hận, thuận tiện bám chân cây đại thụ Hướng gia, nhưng giờ thì.
Hết thảy đã thành uổng công, đừng nói báo thù, đắc tội với công tử Dương gia, họ còn có thể sống được hay không là chuyện khó nói
Trách sao hắn nói cái giá đắc tội với hắn hai phái không chịu nổi
Quả thực chịu không nổi!
- Dương công tử?
Hướng Sở lúng túng nhìn Dương Khai, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, nhưng lại không thể bạo miệng hỏi một tiếng.
Nam Sênh há miệng thở dốc, hối hận đầy bụng
Y lần này đúng là tai bay vạ gió, mình chẳng qua chỉ là trên đường về nhà đi qua nơi này, không ngờ lại gặp phải rắc rối lớn như thế này. Sớm biết vậy còn xem náo nhiệt gì nữa, cưỡi Đạp Vân Câu về thẳng nhà không phải là xong rồi sao?
Đối mặt với câu hỏi của Hướng Sở, Dương Khai cũng chỉ thản nhiên nhìn y một cái, sau đó chuyên tâm vuốt lông Ngân Huyết Kim Vũ Ưng
Yêu thú ngũ giai này tương đối đặc biệt, lông chim vàng óng, kim quang lấp lánh, hơn nữa được Dương gia nuôi dưỡng nhiều năm, cũng được người của Dương gia đối xử tốt, mỗi cái lông chim đều sắc bén như dao, độ cứng và sức bén không thua kém bí bảo Địa cấp trung phẩm bình thường. Hơn nữa lại thêm cái mỏ cong như lưỡi câu và móng vuốt sắc nhọn, Chân Nguyên Cảnh bình thường chống lại nó cũng chưa chắc là đối thủ, tối thiểu Chân Nguyên Cảnh thất tầng mới thắng nổi nó.
Dương Khai không nói lời nào, trong bụng có chút ủy khuất và phẫn uất cũng không dám mảy may biểu lộ, liền ôm quyền đứng đó, vẻ mặt cẩn thận
Nam Sênh sắc mặt đỏ hồng, mặt dày nói:
- Dương công tử, Nam mỗ có mắt không tròng rồi, chuyện vừa rồi là Nam mỗ không phải, kính xin Dương công tử không để bụng
Hồ Kiều Nhi không khỏi khinh miệt cười. Vừa rồi Nam Sênh hống hách kiêu ngạo, đối mặt mười mấy đệ tử của tông môn nhị đẳng, quyền sinh sát trong tay, không cần phản kháng.
Nhưng khi đối mặt với một công tử thế lực siêu cấp, lại biểu hiện hèn mọn, kém nỗi là chưa quỳ xuống dập đầu nhận sai với Dương Khai
Trước sau như hai người, thái độ khác biệt khiến người ta lác mắt
Tiếng cười truyền đến tai Nam Sênh, khiến cho lòng y lo lắng, sắc mặt xởi lởi, cười khan:
-Cô nương cũng xin đừng trách, Nam mỗ xin lỗi cô nương.
- Hừ!
Hồ Kiều Nhi cười lạnh, không thèm nhìn gương mặt đó.
Bốn Thần Du Cảnh Nam gia Hướng gia cũng không thể không sa sầm mặt mày, nhất loạt ôm quyền:
- Dương công tử đại nhân đại lượng, xin hãy tha thứ tại hạ vừa rồi vô lễ!
Dương Khai nhẹ nhàng thở ra một hơi, thần sắc lạnh nhạt nhìn bọn họ, khẽ cười nói:
- Người không biết không trách.
Nghe hắn nói như vậy, sắc mặt của bọn người Nam gia, Hướng gia đều vui mừng
Chuyện ngày hôm nay, chỉ cần Dương Khai không đi truy cứu, mọi sự đều thuận lợi. Hơn nữa Dương gia đoạt đích chi chiến sắp bắt đầu, Dương Khai thân là công tử dòng chính của Dương gia, tự nhiên cũng là phải lôi kéo trợ lực, tập kết vây cánh mới có thể có hy vọng đoạt lấy vị trí gia chủ kế nhiệm.
Hướng gia và Nam gia đều là nhất đẳng thế gia! Trợ lực hùng mạnh như vậy, chỉ cần Dương Khai muốn thắng trong đoạt đích chi chiến, tất nhiên sẽ lôi kéo. Tục ngữ nói, người làm việc lớn không quan tâm tới chuyện tiểu tiết, chuyện hôm nay Dương Khai cũng không có gì tổn thất, rộng lượng một chút, đương nhiên có thể bỏ qua chuyện cũ
Không chừng hôm nay cũng có thể giao hảo với Dương gia công tử, đúng như câu nói không đánh nhau thì không quen
Trong đầu chuyển động linh hoạt đủ loại ý nghĩ xoẹt qua, thần sắc Nam Sênh và Hướng Sở vô cùng vui sướng và mong chờ
Chính lúc đang vui vẻ, Ngân Huyết Kim Vũ Ưng trên vai Dương Khai bỗng kêu lên một tiếng thảm thiết, tựa hồ như bị người ta làm bị thương, vỗ cánh liền bay lên trời cao
- Sao lại thế này?
Hướng Sở vội vàng hỏi, lời vừa nói ra, thần sắc liền ngạc nhiên mà nhìn Dương Khai, vẻ mặt mê man và khó hiểu.
Ngững người khác cũng như vậy
Chỉ thấy trên tay Dương Khai lúc này đang nắm hai sợi lông kim sắc, hai sợi lông này sáng lấp lánh, sắc nhọn như dao, dài ngắn bình thường, tạo hình sắc nét, rõ ràng là nhổ từ thân Ngân Huyết Kim Vũ Ưng
Chẳng trách hùng ưng bỗng nhiên chấn kinh bay lên.
Nhổ lông chim xong, Dương Khai không thèm nhìn lấy một cái liền vứt xuống đất
- Dương công tử, huynh có ý gì?
Nam Sênh mờ mịt, nhíu mày nhìn Dương Khai.
Ngân Huyết Kim Vũ Ưng này rất đẹp mã, bề ngoài lộng lẫy, lại là dị thú quý giá, còn là công thần tìm kiếm Dương Khai, cho dù Dương Khai có không thích nó thế nào đi nữa cũng không thể xuống tay với nó như thế
Làm cái quái gì vậy? Nam Sênh nghĩ mãi không rõ
Tâm tư Hướng Sở so với Nam Sênh lanh lợi hơn, nhìn hai sợi lông vũ trên tay Dương Khai mơ hồ có chút cảm giác không tốt, nhưng không đợi y nghĩ thấu đáo, hai bóng người đã bay đến gần.
Tốc độ hai người cực nhanh, hoa quang lưu chuyển trên người vừa nhìn là biết thực lực không thấp
Khoảng cách mấy trăm trượng, giây lát đã đến.
Người đến là một nam một nữ, nam dáng người khôi ngô, thần sắc ác nghiệt, trên mặt một vết sẹo ngang thật dài, như một con giun dữ tợn ở trên sống mũi, cả người khí thế như đao, sát khí nghiêm nghị, nhìn như trải qua trăm trận chiến kinh người.
Nữ phong nhã hào hoa, dáng người thướt tha, nhìn không đoán được tuổi, đoan trang xinh đẹp, một đôi mắt phượng có ánh sao hiện lên, khuôn mặt trái xoan không vui không buồn, thần tình lạnh lùng.
Bất kể nam nữ, đều là cao thủ Thần Du Cảnh, nhưng bọn họ làm cho người ta cảm giác hùng mạnh hơn so với cao thủ của Hướng gia và Nam gia
Trong chớp mắt nhìn thấy bọn họ, tất cả mọi người đều bất giác đem so sánh họ với bốn vị Thần Du Cảnh Nam gia và Hướng gia, nhưng tất cả đều có kết luận chung. Nếu đánh đơn thì không người nào trong bốn người là đối thủ của nam, nữ này
Sau một con Ngân Huyết Kim Vũ Ưng của Dương gia đều có cao thủ của Dương gia, để thuận tiện cho việc một khi tìm được công tử dòng chính Dương gia, liền hộ tống người đó về nhà
Hai người trước mắt này đương nhiên là đi theo Ngân Huyết Kim Vũ Ưng tới chỗ này
Hai người bên hông đều treo một khối ngọc bài, bên trên có một Dương tự đỏ như máu.
- Dương gia huyết thị!
Phương lão không khỏi hô nhỏ một tiếng.
Dương gia huyết thị, nhiều thế hệ phụng dưỡng Dương gia, đối với Dương gia trung thành và tận tâm. Mỗi người trong bọn họ đều thiên tư xuất chúng, từ nhỏ bắt đầu bồi dưỡng, tiêu phí rất nhiều nhân lực, vật lực, tài lực để giúp họ trưởng thành.
Xuất thân của họ có thể không tôn quý như các công tử, tiểu thư thế gia, nhưng bọn họn có thể đạt được thành tựu không hề thấp hơn những tiểu thư, công tử đó
Dương gia có một vị Thần Du Chi Thượng trưởng lão. Năm đó là thân phận huyết thị, nhưng hiện nay, Dương gia tôn sùng là thượng khách, mặc dù là đệ tử dòng chính gặp lão, cũng phải hành đại lễ khấu bái.
Cho nên Dương gia huyết thị cũng đại diện cho sức chiến đấu hùng mạnh. Tất cả huyết thị cơ hồ đều có năng lực vượt cấp tác chiến, ở cảnh giới ngang nhau, bọn họ cơ bản có thể nói vô địch.
Đáng quý nhất là lòng trung thành của bọn họ, có thể hiến dâng tất cả vì Dương gia
Dù sao, từ lúc nhỏ Dương gia đã cho bọn họ nhập vào gia tộc tối thượng như vậy, bồi dưỡng cho họ, cái giá đó là rất lớn!