Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!
Nghe Lệ Dung nói xong, Dương Khai im lặng mãi rất lâu.

Nếu những gì nữ nhân này nói đều là sự thật, thì Dương Khai có thể lý giải được lý do tại sao bà lại thay đổi thái độ với hắn. Đó là vì bà đã nhận ra con mắt Diệt Thế Ma Nhãn của Đại Ma Thần.

Nhưng chỉ dựa vào lời nói đơn phương của bà, thì vẫn chưa đủ tin cậy.

- Việc đó chỉ là tình cờ thôi, sở dĩ ta ở đây, hoàn toàn vì vô tình bị Bối Quan Nhân bắt về. Bà có chắc thứ đồ chơi này là Diệt Thế Ma Nhãn gì gì đó không?

- Chắc chắn.

Lần này không chỉ Lệ Dung gật đầu, mà đến Hoa Mặc và Hàn Phi cũng tỏ vẻ khẳng định.

- Huyết mạch chảy trong người bọn thuộc hạ là huyết mạch Cổ Ma, tổ tiên bọn thuộc hạ là kẻ bề tôi của Đại Ma Thần, điều này thì bọn thuộc hạ sẽ không nhầm lẫn được. Vả lại, ai dám khẳng định là không có Đại Ma Thần dẫn dắt trong chuyện này?

- Dù vậy... Các người cũng không nhất thiết phải làm theo tổ tiên chứ. Tôn ta làm chủ, chuyện này... Ha ha, thứ cho ta nói thẳng, ta không có hứng cho lắm.

Dương Khai chậm rãi lắc đầu.

Lệ Dung ngạc nhiên, ngẫm một lúc, chợt hiểu ra Dương Khai đang do dự điều gì.

Dù hắn thi triển Ma Thần Biến có thể khắc chế tất cả các tộc nhân Cổ Ma, nhưng hiện giờ tu vi của hắn mới chỉ có Thần Du Cảnh bát tầng mà thôi. Không có Ma Thần Biến, rất nhiều tộc nhân đều có thể dồn hắn vào chỗ chết.

Muốn một chủng tộc thần phục, không có võ lực tuyệt đối thì không thể nào làm được.

- Nếu đại nhân đang e ngại vấn đề công lực của mình thì ngài khỏi phải lo. Ba thuộc hạ xin tỏ rõ tại đây, cái được xem trọng không phải là ngài của hiện tại, mà là ngài của tương lai! Thuộc hạ tin rằng, Diệt Thế Ma Nhãn đã chọn ngài, thì ngài trong tương lai chắc chắn sẽ lừng lẫy không kém gì Đại Ma Thần.

- Bà đề cao ta quá rồi.

Dương Khai lắc đầu cười mếu, chợt nghiêm mặt, trầm giọng nói:

- Việc này tạm thời không nói nữa. Ta có hứng thú với chuyện khác kia.

- Xin đại nhân cứ nói.

Lệ Dung không hề có ý định bức ép Dương Khai, bà biết nếu quá gắt gao, chỉ e sẽ phản tác dụng, hiện giờ tên loài người này vẫn còn đang ngờ vực tộc Cổ Ma của bà.

- Nghe nói trong Ma Thần Bảo, có một số võ kỹ chuyên để tu luyện Ma Thần Biến?

Lệ Dung mỉm cười tươi tắn:

- Đại nhân không nói thì thuộc hạ cũng sẽ dâng hết những bí điển đó cho ngài. Ma Thần Biến của đại nhân hẳn là có được từ Diệt Thế Ma Nhãn đúng không ạ? Nếu vậy thì đó chính là Ma Thần Biến chính thống nhất, trong nội thể của đại nhân có sức mạnh Ma Thần Biến, nên ắt sẽ hiểu được những bí điển này.

Dương Khai chẳng nói chẳng rằng gì.

Thật ra suy đoán này của Lệ Dung nhầm rồi. Trước khi đến Tiểu Huyền Giới, hắn chẳng hề biết Ma Thần Biến là cái gì. Hơn nữa khả năng nhập ma của hắn không phải có được từ Diệt Thế Ma Nhãn, mà là bí ẩn hắn khám phá ra từ trong Ngạo Cốt Kim Thân.

- Đại nhân, thuộc hạ xin nói một câu thật lòng, xin ngài chớ nóng giận ạ.

Lệ Dung che miệng khẽ cười, quan sát thần thái của Dương Khai.

Dương Khai nhún vai.

- Ma Thần Biến của ngài tuy rất mạnh, còn có đủ sức để chắc chế tất cả tộc nhân, nhưng hình như ngài vẫn chưa hiểu nhiều về chiêu thức này, và không thể phát huy toàn bộ uy lực của nó. Nói thế này vậy, Ma Thần Biến của ngài vẫn còn đang dừng ở giai đoạn sơ khai nhất.

Dương Khai ngạc nhiên, liền phản ứng lại, mừng rỡ nói:

- Ý bà là, Ma Thần Biến của ta vẫn còn có thể mang đến nhiều sức mạnh hơn cho ta?

- Không sai ạ.

Lệ Dung gật đầu.

- Nếu sau này ngài vẫn mãi như vậy, thì tộc Cổ Ma sao có thể thủ hộ bên cạnh ngài, chiến đấu cùng ngài đây?

Một khi Dương Khai thi triển Ma Thần Biến, tất cả tộc nhân Cổ Ma đều sẽ biến thành cọc gỗ, nhỡ đụng độ kẻ địch, thì chỉ e họ sẽ chết thảm một cách vô lý. Mạnh như Lệ Dung mà còn không nhúc nhích nổi tay chân, bất cứ võ giả nào cũng có thể giết chết bà.

- Tối thiểu thì ngài cũng phải tu luyện Ma Thần Biến đến giai đoạn hai, chỉ cần tới giai đoạn hai, ngài có thể kìm hãm sức mạnh khắc chế tộc nhân. Đến lúc đó, bọn thuộc hạ có thể sát cánh chiến đấu cùng ngài.

Lệ Dung trầm giọng nói.

- Cũng thú vị đấy.

Dương Khai mỉm cười. Trước khi chưa có sức mạnh tuyệt đối để hàng phục tộc Cổ Ma, Dương Khai không hề có hứng thú với tuyên bố sẽ cung phụng hắn của phía Lệ Dung. Vì khả năng của hắn không đủ để phục chúng, dù có đồng ý đi nữa, nếu không làm được gì, thì chỉ khiến họ dần dần nguội lạnh tâm cam, rồi khinh thường hắn mà thôi.

Từng trải qua đoạt đích chiến của Dương gia, Dương Khai ít nhiều cũng hiểu chút đỉnh về cách chỉ huy thuộc hạ.

Nhưng còn về Ma Thần Biến, thì quả thật hắn rất để tâm.

Phương pháp để khuếch đại sức mạnh bản thân, Dương Khai sẽ không đời nào bỏ qua.

- Ngài có thể đến tìm thuộc hạ để lấy những bí điển đó bất cứ lúc nào.

Lệ Dung khẽ gật đầu.

- Ngày mai đi, hôm nay bà nói với ta nhiều chuyện đến vậy, ta cần phải nghiền ngẫm đàng hoàng đã.

Dương Khai nói.

- Cũng được, thuộc hạ xin chờ đại nhân đến.

- Đừng có xưng hô kiểu đó, ta thấy cứ kỳ quặc thế nào ấy.

Dương Khai nhíu mày, càng nghe hai chữ “đại nhân” này, hắn càng cảm thấy khó chịu.

- Vậy... ngài muốn xưng hô thế nào ạ? Bọn thuộc hạ xin nghe theo.

- Như trước là được rồi.

Dương Khai cười bảo.

- Nhỡ tộc nhân của bà nghe thấy bà gọi ta là đại nhân, không biết sẽ nghĩ thế nào, khéo lại dẫn đến tranh chấp không đáng có nữa.

Lệ Dung phì cười:

- Ngài quá lo lắng rồi, trên dưới tộc Cổ Ma xưa nay luôn nghe lệnh thống lĩnh. Chỉ cần ba thuộc hạ công nhận, thì tất cả mọi người cũng sẽ công nhận. Có điều nếu ngài đã quyết vậy, thuộc hạ sẽ không miễn cưỡng. Những gì cần nói cũng đã nói rồi, ngài hãy nghỉ ngơi đi ạ. Bọn thuộc hạ xin cáo lui.

Dương Khai khẽ gật đầu.

Lệ Dung và Hoa Mặc gật đầu chào Dương Khai, linh thể thần hồn nhanh chóng rời đi.

Hàn Phi thì vẫn chưa đi, sắc mặt có hơi phúc tạp, vẫn đứng một chỗ.

- Có gì à?

Dương Khai nhướn mày.

- Không có gì, chỉ là muốn đa tạ ngươi đã cứu ta ở dưới Hỏa Sơn.

- Ngươi đã từng cứu ta, chúng ta chẳng ai nợ ai cả.

Dương Khai chậm rãi lắc đầu.

- Ừm, mấy ngày nữa ta sẽ đưa đến một thứ, có lẽ sẽ giúp ích được cho ngươi.

- Thứ gì vậy?

- Đến lúc đó ngươi sẽ biết.

Hàn Phi nói, rồi cũng mau lẹ thoát khỏi thức hải của Dương Khai.

Đến lúc Dương Khai mở mắt ra, phát hiện ba vị thống lĩnh còn chưa đi, vẫn đứng trước mặt hắn. Lệ Dung cười nói:

- Quên mất không hỏi, ngươi có cần đổi chỗ ở không, nơi này để lại làm đan phòng riêng.

Trước đây, khi không thể nắm chắc sự bí ẩn ở Dương Khai, Lệ Dung dù có quan tâm hắn tới đâu, cũng không cho hắn những điều kiện quá tốt, tránh để thuộc hạ nghi ngờ linh tinh. Bây giờ đã xác định được, thì dĩ nhiên bà sẽ muốn cho hắn một không gian tốt hơn, môi trường thích hợp hơn.

- Không cần đâu, chỗ này cũng rất thoải mái. Muốn luyện đan thì bắt đầu lúc nào cũng được.

Dương Khai lắc đầu hờ hững.

- Về việc luyện đan...

Lệ Dung hơi lúng túng.

- Trước đây đó là giao dịch hợp tác giữa ngươi và tộc ta, còn bây giờ là tộc ta thỉnh cầu, nếu ngươi không muốn luyện...

- Cái này thì bà khỏi phải lo, ta vốn muốn nghiên cứu thuật luyện đan, ta phải cảm ơn vì đã cho ta cơ hội tốt thế này mới phải.

Nghe vậy, Lệ Dung bất giác thở phào nhẹ nhõm, nhìn Dương Khai đầy cảm kích.

Nay thân phận đã đổi khác, Lệ Dung không thể nào đòi hỏi Dương Khai tiếp tục luyện đan nữa. Nếu hắn từ chối, Lệ Dung cũng đành chịu.

- Vậy có cần đưa đến vài tỳ nữ hầu hạ không? Thiếu nữ của tộc ta, bất luận là sắc đẹp hay khí chất, cũng không hề kém loài người...

Lệ Dung khẽ cắn môi, mặt hơi ửng hồng.

Hoa Mặc tỏ ra lãnh đạm, hình như cho rằng loài người háo sắc là chuyện đương nhiên.

Còn Hàn Phi thì không kìm được đằng hắng một tiếng, thần sắc mất tự nhiên, tránh né ánh mắt.

- Có Hoàn Nhi là được rồi, những người khác thì khỏi đi.

Dương Khai biết Lệ Dung đang ám chỉ điều gì. Một nam tử trẻ tuổi như hắn, có nhu cầu về mặt này là quá đỗi bình thường. Đến đây đã hơn một năm, Dương Khai cũng chưa gần nữ sắc bao giờ. Hiển nhiên là Lệ Dung đang suy nghĩ cho hắn, hoặc có lẽ còn có ý nghĩ nào đó sâu xa hơn nữa.

Nếu Dương Khai nảy sinh tình cảm với thiếu nữ trong tộc, thì việc ràng buộc hắn với họ sẽ càng dễ dàng hơn.

- Cũng được.

Lệ Dung nhẹ nhàng gật đầu, một tia hài lòng thoáng qua đôi mắt. Bà quay sang nói với Hoàn Nhi:

- Ngươi vẫn cứ chăm sóc hắn như trước, hắn có bất kỳ yêu cầu nào cũng phải đáp ứng.

- Bất kỳ yêu cầu gì? Cả những yêu cầu quá đáng sao ạ?

Hoàn Nhi ngạc nhiên.

- Đúng vậy, lời hắn nói chính là mệnh lệnh!

Lệ Dung khẽ quát.

Hoàn Nhi trợn tròn mắt. Lần trước khi nàng được phái đến chăm sóc Dương Khai, Lệ Dung đã nói, chỉ cần yêu cầu của hắn không quá đáng, thì cứ đáp ứng hết. Nhưng giờ thì bất cứ yêu cầu gì cũng phải đồng ý cho hắn!

Thái độ của Lệ đại nhân với tên loài người này đúng là đã đổi khác.

Trong lúc Hoàn Nhi đang thất thần, Lệ Dung và hai người kia đã đi khỏi. Đến lúc nàng hoàn hồn lại, thì chỉ còn nàng và Dương Khai trong thạch thất.

Khẽ hừ một tiếng, nàng bước đến hung dữ như con hổ con, nghiến răng bảo:

- Tên khốn này, rốt cuộc ngươi đã nói gì với đại nhân nhà ta, tại sao bây giờ đại nhân lại chiếu cố ngươi đến thế?

- Không nói gì cả, chỉ hàn thuyên vu vơ thôi.

- Con người quả đúng là nham hiểm xảo trá!

Hoàn Nhi một mực không tin, lại hục hặc:

- Đại nhân nói phải đáp ứng mọi yêu cầu của ngươi, liệu ngươi có đưa ra mấy yêu cầu bỉ ổi gì không đó?

- Không đâu.

- Thật không? Ta không tin ngươi, ngươi thề cho ta xem.

Dương Khai hít sâu một hơi, hắn đến là đau đầu với mấy câu lải nhải của cô nương này. Ngẫm một lúc, hắn lấy ra một viên tinh thạch đưa cho Hoàn Nhi:

- Đi chơi đi, đừng có làm phiền ta!

Hoàn Nhi tỏ ra khinh miệt, phỉ nhổ nói:

- Muốn mua chuộc ta bằng một viên tinh thạch ư? Ngươi coi thường người khác quá rồi thì phải?

Dương Khai lại đưa thêm một viên.

Hoàn Nhi thích thú nhận lấy, hớn hở chạy mất.

Thạch thất liền im lặng hẳn.

Hồi tưởng lại cuộc nói chuyện với ba vị thống lĩnh trong thức hải, Dương Khai vẫn cứ có cảm giác không thực cho lắm.

Một năm qua, tuy hắn thường vùi đầu vào luyện đan, nhưng vẫn luôn suy tính lối thoát và kế hoạch cho tương lai, hắn không thể để tộc Cổ Ma giam cầm mình ở đây cả đời được.

Nào ngờ, một biến cố bất ngờ đã đem lại cho hắn quyền chủ động hoàn toàn.

Từ đó, hắn không phải lo lắng vấn đề bị giam nữa. Lời của Lệ Dung có mấy phần đáng tin thì Dương Khai không biết, nhưng hắn cảm thấy, người phụ nữ này không cần phải lừa mình, vì kiểu cách xuống nước đó của bà chẳng hề đem lại lợi lộc gì cho bà.

Trong tiềm thức, Dương Khai vẫn có vài phần tin tưởng bà.

Có điều nhờ cuộc nói chuyện này, Dương Khai đã làm rõ được rất nhiều điều mà mình ngờ vực nhiều năm!

Tối thiểu thì hắn đã biết, chủ nhân của cuốn Vô Tự Hắc Thư đó chính là Đại Ma Thần!
Nhấn Mở Bình Luận