Một kích này của Văn Phi Trần không phải muốn giết người, chỉ là muốn ngăn cản đường lui của Hạ Ngưng Thường mà thôi.
Mà phản ứng của Hạ Ngưng Thường không hề chậm chạp. Tuy mất cảnh giác bị Dương Khai đẩy ra ngoài, nhưng trước lúc bị Văn Phi Trần tập kích đã kịp xoay người lại, mãnh liệt tung chưởng đỡ lấy đòn của Văn Phi Trần, mượn lực đạo của đối phương, lại nhẹ nhàng đáp xuống bên cạnh Dương Khai.
- Ai dà!
Dương Khai nhìn thấy cảnh này, trong lòng không khỏi thở dài. Có cao thủ Chân Nguyên cảnh trấn thủ, đối phương lại binh hùng tướng mạnh, sớm đã có tính toán, lúc này đây chỉ sợ là chạy trời không khỏi nắng rồi.
- Văn Đường chủ, giữ nữ tử này lại, nếu như nàng dám phản kháng….
Long Huy lạnh lùng âm hiểm cười:
- Đánh gãy tay chân cũng không sao, chỉ cần đừng làm hỏng dung nhan nàng là được! Ta muốn nhìn xem dưới lớp khăn che mặt này là dung nhan tuyệt thế như thế nào!
Văn Phi Trần ha hả cười:
- Long thiếu gia yên tâm, Văn mỗ nhất định không phụ sự ủy thác của người.
Vốn gã còn có chút lo lắng trong lúc chiến đấu làm Hạ Ngưng Thường bị thương sẽ bị Long Huy trách cứ, nhưng nếu y nói đánh gãy tay chân cũng được, vậy Văn Phi Trần còn gì phải băn khoăn?
Vị thiếu gia Long gia này, tuy rất có hứng thú nhưng cũng tự biết mình. Biết mình không phải đối thủ của nữ tử này, nếu có thể phế bỏ tay chân của nàng thì có thể muốn làm gì thì làm.
Đối thoại của hai người lọt vào tai của Dương Khai và Hạ Ngưng Thường, trong mắt họ đều lóe lên tia tức giận!
Văn Phi Trần cao giọng cười:
- Tiểu cô nương, ngươi cũng nghe thấy lời của Long gia rồi đấy, nếu như thức thời ngoan ngoãn bó tay chịu trói, ta cam đoan ngươi sẽ không bị thương. Nếu vẫn cố ý phản kháng, vậy thì đừng trách Long mỗ ta vùi hoa dập liễu.
Hạ Ngưng Thường khẽ gắt lên:
- Đừng hòng!
- Được được được!
Văn Phi Trần lạnh lùng cười:
- Đây là ngươi tự tìm lấy.
Lời vừa dứt, song chưởng xuất ra liên tục như phi yến bay lên bầu trời, thực lực của cao thủ Chân Nguyên cảnh bộc phát dữ dội, chỉ nghe thấy trong tiếng gió gào thét có tiếng hổ gầm truyền ra, chưởng phong đẩy ra bỗng nhiên hóa thành những đầu hổ, nhe răng trợn mắt vồ tới Hạ Ngưng Thường.
Cảm nhận được uy lực chất chứa trong mấy chưởng này, thần sắc Hạ Ngưng Thường cũng trở nên nghiêm túc. Hai bàn tay ngọc nhẹ nhàng nhảy múa, nhanh chóng điểm xuất mấy đạo chỉ phong đón nhận, miếng lam bảo thạch trên trán chợt sáng lên, một thân nguyên khí mãnh liệt sôi sục.
Tuy uy lực của mấy cỗ chỉ phong không nhỏ, nhưng cũng không ngăn được công kích của Văn Phi Trần, chẳng qua chỉ là chống đỡ được chút tốc độ của những đầu hổ kia rồi bị nuốt gọn.
Ngay sau đó, công kích liền đánh đến trước mặt Hạ Ngưng Thường.
Một loạt biến cố xảy ra nhanh như vậy, lúc Dương Khai có phản ứng thì đã quá muộn.
Những đầu hổ kia liên tục vồ tới cắn Hạ Ngưng Thường, tình hình là muốn nàng trọng thương. Bỗng nhiên, miếng lam bảo thạch trên trán nàng tạo nên một vòng gợn sóng kỳ ảo, nương theo vòng gợn sóng này, một quầng sáng hình bán nguyệt bỗng nhiên hiện ra, giống như một cái chén lớn úp ngược, bao quanh người nàng và Dương Khai.
Công kích của Văn Phi Trần cuối cùng cũng tới, nhưng những đầu hổ uy phong lẫm liệt kia vừa mới tiếp xúc với quần sáng, liền kêu thảm một tiếng rồi tiêu tan!
Hạ Ngưng Thường thân mình bất động, vẻ mặt bình thản.
Văn Phi Trần ngã xuống mặt đất, đôi mắt khiếp sợ vạn phần nhìn chằm chằm vào quầng sáng kia, thất thanh nói:
- Thiên cấp bí bảo!
Lời kia vừa thốt ra, ánh mắt mọi người đều trở nên rực lửa, bao gồm cả ánh mắt lộ ra tia dâm tục của Long Huy!
- Cái gì?
Cuối cùng Long Huy cũng chuyển lực chú ý trên người Hạ Ngưng Thường sang nơi khác, quay đầu nhìn Văn Phi Trần, thanh âm có chút run rẩy:
- Văn Đường chủ, ngươi vừa nói cái gì?
Da mặt Văn Phi Trần khẽ co giật, trong mắt lóe ra tia nhìn tham lam, nuốt nước miếng nói:
- Thiên cấp bí bảo! Có thể dễ dàng đỡ công kích của tại hạ, đây nhất định là Thiên cấp bí bảo, không còn nghi ngờ gì nữa!
- Thật sao?
Long Huy không khỏi hưng phấn. Y không nghĩ rằng, chẳng qua lần này mình chỉ là muốn diệt trừ tên tiểu tử Dương Khai này, không ngờ “vô tình cắm liễu, liễu mọc thành rừng”. Chẳng những sắp sửa có được một mỹ nhân, lại còn thu hoạch được Thiên cấp bí bảo! Hơn nữa lại là Hộ Hình bí bảo, cái này còn quý hơn cả Công Kích Hình nữa.
Thiên cấp bí bảo là vô giá. Huyết Chiến Bang chỉ có một bộ mà thôi, lại còn nằm trong tay Hồ Man.
Nếu mình đem bí bảo này đưa cho gia gia, sức mạnh của gia gia sẽ cao thêm một bước, chỉ sợ Hồ Man cũng không phải là đối thủ của gia gia nữa.
Nhất định phải đoạt được! Long Huy hưng phấn hô:
- Văn Đường chủ, ngươi có thể đoạt được thứ này, chức Phó bang chủ Huyết Chiến Bang ngày sau chắc chắn sẽ do ngươi đảm nhiệm!
Văn Phi Trần nghe vậy, vẻ mặt chấn động:
- Đa tạ Long thiếu gia nâng đỡ!
Tuy là nói như vậy, nhưng Văn Phi trần biết, muốn phá được phòng ngự của Thiên cấp bí bảo này không dễ dàng như vậy. Chỉ cần nhìn một kích lúc nãy của mình hoàn toàn không có hiệu quả, Văn Phi Trần biết đây là một khúc xương khó gặm.
Tuy nhiên, may mắn chính là, tiểu nha đầu này thực lực không cao, tuyệt đối không thể duy trì trong thời gian quá dài, chỉ cần mình không ngừng tấn công, nhất định sẽ có cơ hội đánh vỡ quầng sáng đó!
- Động thủ!
Vừa nghĩ đến đây, Văn Phi Trần khẽ quát một tiếng, ra tay trước đánh vào quầng sáng. Cùng lúc đó, mấy vị cao thủ hung mãnh của Huyết Chiến Bang cũng đem những thứ học được của mình ra thi triển.
Trong nháy mắt trên quầng sáng liền nổi lên từng tầng gợn sóng, nhưng Hạ Ngưng Thường và Dương Khai ở bên trong không hề bị ảnh hưởng gì. Tất cả công kích kia đều bị quầng sáng chặn lại.
Sự việc đột nhiên xuất hiện này khiến Dương Khai có chút hy vọng chạy trốn, trong ánh mắt cũng lóe ra ánh hào quang tinh minh, tâm tư nhanh chóng chuyển động, muốn tìm được đường ra trước khi quầng sáng bị phá.
- Sư đệ, đệ có sợ không?
Hạ Ngưng Thường đột nhiên mở miệng hỏi.
- Hả?
Dương Khai quay đầu nhìn nàng.
- Chúng ta có thể sẽ chết, đệ có sợ không?
- Sợ cái gì, tỷ cũng đừng sợ!
Dương Khai lên tiếng, cách vài chục trượng lạnh lùng nhìn Long Huy. Nếu có thể bắt giữ được tên này, vậy mình có thể có lợi thế cò kè mặc cả rồi.
Nhưng, muốn phá bỏ được nhiều cao thủ của Huyết Chiến Bang như vậy để bắt Long Huy là vô cùng khó khăn, cho dù là Hạ Ngưng Thường ra tay chỉ sợ cũng không làm được.
- Ta không sợ!
Hạ Ngưng Thường nhẹ nhàng cười,
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!