Dương Khai không biết ba người này với hai tỷ muội Hòa Tảo, Hòa Miêu có ân oán gì, nhưng từ những gì bọn chúng nói thì hắn có thể suy đoán ra, chúng cũng e ngại những nguy hiểm trong vực sâu hỗn loạn này.
Cho nên sau khi thăm dò được một ít tin tức đáng tin cậy, họ bèn khẩn cấp về báo cáo, rời khỏi nơi này.
Bất kể bọn chúng muốn quay về đâu, chỉ cần có thể theo chân chúng, Dương Khai cảm thấy hắn có thể rời khỏi cái chốn đã vây khốn hắn biết bao lâu nay rồi.
Sau khi rời khỏi nơi này, chỉ cần tìm được cơ hội thích hợp, thoát khỏi ba người bọn chúng là được rồi.
Biểu hiện trên đường đi của Dương Khai cũng khá là biết hợp tác, trầm mặc ít lời, khiến cho ba người kia giảm cảnh giác với hắn.
Nhập Thánh nhất tầng cảnh, ba người cũng không quá để ý.
Cuộc nói chuyện của bọn chúng vô tình đã để lộ ra một chút tin tức, để Dương Khai biết được, bọn chúng thuộc một thế lực tên Tử Tinh, cái tên nam tử vạm vỡ tên là Liễu Sơn, tên nhỏ gầy như độc xà kia là Lưu Sa, còn mỹ phụ đó tên là Bích Nhã.
Tinh Toa của ba người bọn chúng, cấp bậc còn cao hơn hẳn của Dương Khai, tốc độ bay trong hư không cũng nhanh hơn không ít.
Nhận ra điều này, Dương Khai thầm nhủ may mắn, lúc đầu khi cảm thấy đươc khí tức của bọn chúng, không ngay trốn đi ngay là chính xác, bởi vì lúc ấy mà trốn đi cũng coi như không thoát khỏi sự truy kích của đối phương.
Bay liên tục vài ngày, Dương Khai cuối cùng không nhịn được, dò hỏi vị mỹ phụ kia:
- Chúng ta đang đi đâu vậy?
- Đừng có nóng, chờ chốc nữa ngươi sẽ biết.
Bích Nhã khẽ cười khanh khách, cũng không trả lời câu hỏi của hắn.
Lưu Sa nhìn Dương Khai một cái đầy thâm ý, khẽ cười hề hề.
- Nhìn này, đến rồi đó.
Bích Nhã bỗng chỉ về phía trước, ánh mắt phấn chấn.
Theo phương hướng nàng ta chỉ, Dương Khai nheo mắt lại, suýt chút nữa thì hô lên một tiếng.
Trong một góc Tinh Không tối đen lạnh lẽo, có một cái bóng to lớn tựa như mãnh thú đang bay nhanh tới, nó dài chừng trên trăm trượng, nguy nga đồ sộ,
Thân hình tuy lớn, nhưng hành động lại quỷ dị không tiếng động, hơn nữa lại nhanh vô cùng.
Khi nhìn thấy bóng dáng khổng lồ này, Liễu Sơn, Lưu Sa, Bích Nhã đều bất giác lộ vẻ nhẹ nhõm, tựa như có cảm giác an toàn khi về nhà vậy.
Bọn chúng hành động trong vực sâu hỗn loạn cũng vẫn luôn phải đề phòng không thôi.
- Thú dữ?
Dương Khai nhíu mày, quát lên, sau đó thả thần niệm ra, hướng tới bên kia, lại phát hiện thứ đó không hề có chút sinh khí nào, ngược lại còn phát ra sóng năng lượng như bí bảo vậy.
- Thú dữ?
Bích Nhã kinh ngạc nhìn Dương Khai, đưa tay lên che miệng cười:
- Tiểu tử này thực đáng yêu, làm sao có thể là thú dữ chứ? Đây là thượng phẩm chiến hạm Thánh Vương cấp của Tử Tinh bọn ta!
- Chiến hạm?
Dương Khai bối rối, bỗng nhớ lại con tàu rách nát ở trong cấm địa Ma Đô.
Liễu Sơn đưa mắt nhìn về phía Dương Khai, chậm rãi lắc đầu, cười một tiếng, tỏ vẻ khinh thường.
Câu nói này của Dương Khai đã thể hiện rõ một điều, hắn tới từ đại lục cấp thấp hơn, bằng không thì làm gì có chuyện chưa từng thấy những loại bí bảo loại đại hình này.
Lúc trước, Dương Khai trả lời y như thế, Liễu Sơn cũng không hề truy hỏi tận tường, bởi vì y không định để cho Dương Khai còn sống. Hiện giờ y càng thêm xác định, cái tên không đầu óc này đúng là đến từ một đại lục cấp thấp thật.
Khoảng cách gần lại, Dương Khai rốt cuộc mới nhận ra thứ mà mình ngộ nhận là thú dữ đó rốt cuộc là cái gì.
Một con thuyền đồng thau dài tầm trăm trượng, có vài nét giống với con tàu nát ở Ma Đô, chỉ là nó lớn hơn con tàu ở Ma Đô một chút..
Mấy nghìn năm trước Cốt tộc đã dùng thứ này để tới Thông Huyền đại lục?
Dương Khai kinh ngạc thất thần, thật lâu sau cũng không nói gì.
Hắn bỗng hiểu ra, dự định của hắn có lẽ khó mà thực hiện được rồi.
Hắn vốn tưởng rằng ba người này sẽ ngồi trên Tinh Toa để rời khỏi vực sâu hỗn loạn, cho nên hắn mới ngoan ngoãn hợp tác, đồng thời tìm kiếm cơ hội sống. Nhưng hiện giờ đối mặt với con thuyền khổng lồ như vậy, hắn phát hiện, mình thực là nhỏ bé.
Nếu thực sự đi theo đám người kia vào thuyền, thì hắn sẽ biến thành cá chậu chim lồng.
Ở trong này, chắc chắn phải có cường nhân Thánh Vương Cảnh!
Ngay trong khi hắn đang suy nghĩ tìm cách thoát thân, Liễu Sơn đã rút ra một bí bảo la bàn lớn cỡ bàn tay từ trong ngực ra.
Trên la bàn lóe lên hào quang, thần niệm của y thả ra, đưa vào trong la bàn, hình như đang bắt đầu trao đổi cùng ai đó.
Chả mấy chốc sau, y thu hồi lại bí bảo kia, một hồi âm thanh vang lên, ở dưới đáy chiếc thuyền kia hiện lên một khe hở.
- Đi thôi!
Liễu Sơn vẫy vẫy tay, dẫn đầu bay về về phía khe hở đó, Lưu Sa với Bích Nhã cũng theo sát phia sau.
Trong chốc lát, ba người đã dẫn theo Dương Khai tới thông đạo đó, dần bước vào bên trong khoang thuyền.
Sau khi ba người đặt chân lên con thuyền lớn kia, thì cánh cửa đó liền đóng lại.
Dương Khai thấy hoa hết cả mắt, tựa như một tên nhà quê mới tới một thành trì phồn vinh, đâu đâu cũng đầy những điều mới mẻ.
Trong lòng đắng như ăn phải hoàng liên, bởi vì khi hắn bước chân lên con thuyền này, hắn cảm giác được từ bốn phương tám hướng truyền tới những dao động vô cùng dũng mãnh và khí tức của sức mạnh.
Đám khí tức này đều là Nhập Thánh Cảnh, trong đó còn có hai ba khí tức nồng đậm, khiến cho tim hắn đập nhanh bất ổn, nhưng lại không kìm được sinh ra một loại cảm giác vô lực phản kháng.
Như thể chỉ cần một luồng khí tức đó thôi cũng có thể phá hủy được ý chí của hắn.
Thánh Vương Cảnh!
Trong con thuyền này quả nhiên là có cường nhân Thánh Vương Cảnh trấn thủ thật.
- Liễu Sơn, các ngươi về trễ đấy.
Một tên cường giả Nhập Thánh tam tầng cảnh trầm giọng quát lên.
- Do đi lòng vòng thêm một chút, có điều cũng đã thăm dò được một ít tin tức.
- Hả?
Người nọ nhướn mày:
- Tin tức gì?
- Hai tiểu tiện nhân kia quả thực dã tới vực sâu hỗn loạn này, hơn nữa Tinh Toa của bọn chúng vì chiến đấu mà bị hư hỏng, bản đồ tinh Vực cũng mất đi hiệu lực, hiện giờ đã bị lạc ở nơi này rồi.
- Tin tức từ đâu mà có? Đáng tin hay không?
Trong mắt người nọ hiện lên một chút tinh mang.
- Tiểu tử này nói cho chúng ta biết, hắn đụng phải hai tỷ muội kia, toàn bộ tinh thạch và đan dược mang trên người đều bị cướp mất, cho nên ta phỏng đoán hai tiện nhân kia cũng không thể cầm cự được bao lâu nữa.
Liễu Sơn chỉ vào Dương Khai.
Người nọ lúc này mới chú ý tới sự hiện diện của Dương Khai, chỉ đưa mắt nhìn hắn một cái, rồi gật đầu như không quan tâm:
- Như thế cũng tốt, chỉ cần bọn chúng còn ở trong vực sâu hỗn loạn, thì đừng hòng thoát khỏi tay chúng ta, tin tức này cần phải mau thông báo cho đại nhân, để ngài còn quyết định nên làm sao!
- Ta đang định đi đây, ngươi có muốn đi cùng không?
Liễu Sơn hỏi.
- Vậy thì cùng đi thôi!
Nói xong, hai người cùng đi vào sâu bên trong thuyền.
- Ta không đi đâu, ta đưa hắn về nghỉ ngơi trước đây.
Bích Nhã khẽ khàng cười, kéo cánh tay Dương Khai đi về một hướng khác.
Liễu Sơn hơi nhíu mày, có vẻ không vui, nhưng không ngăn cản, chỉ nói một câu:
- Đừng có cuồng quá đấy.
- Biết rồi, ta biết chừng mực mà!
Bích Nhã cười nũng nịu.
Đi theo Bích Nhã trong khoang thuyền, nàng có vẻ quen đường, tỏ ra rất quen thuộc với cấu trúc bên trong con thuyền, dọc đường cũng gặp không ít võ giả, những kẻ này không có ai tu vi kém hơn Siêu Phàm Cảnh, Nhập Thánh Cảnh đâu đâu cũng có.
Nhưng những người này khi nhìn thấy Bích Nhã, thì đều lộ ra vẻ mặt sợ hãi, tránh như tránh bọ cạp, thần sắc vô cùng căng thẳng, chỉ khi nào nàng đi xa rồi mới bình thường trở lại.
Bọn họ nhìn thấy Dương Khai đang bị nàng khoác vai, trên mặt đều hiện ra thần sắc thông cảm, lại có phần như vui mừng khi người khác gặp họa.
Trong lòng Dương Khai cũng có chút khó chịu.
Hắn gần như có thể dự liệu ra được vị mỹ phụ này đang đưa mình đi làm gì, mà từ thần thái của những kẻ kia, thì có thể hiểu được, nếu để nàng làm gì đó, hẳn là kết cục sẽ thê thảm vô cùng.
“Tiện tỳ!”
Dương Khai mắng thầm trong bụng, trên măt thì không có ý gì, rồi đổi hướng suy nghĩ, không ngừng quan sát đường lối, ghi nhớ thật kỹ, để sau này còn có thể tìm đường sống.
Một lát sau, Bích Nhã đã dẫn Dương Khai đi tới một gian phòng, đẩy cửa ra, Bích Nhã ngoắc tay với hắn:
- Vào đi.
Dương Khai ngoan ngoãn đi vào, hắn nhìn một chút, liền nhận ra nơi này hẳn là chỗ ở của Bích Nhã, toàn bộ căn phòng dấy lên một mùi hương thoang thoảng, không nồng nặc mà vừa đủ, trong phòng khắp nơi đều có sắc hồng, khiến cho nơi này có vẻ vô cùng ấm cúng, có thể khiến cho bất kỳ kẻ nào bước vào đều cảm thấy dễ chịu, từ đó thả lỏng thể xác và đề phòng về tinh thần.
Trong sương phòng có một lư hương nho nhỏ, không biết đốt gì bên trong mà có một mùi thơm lạ lùng. Dương Khai hít một hơi, thân thể không tự chủ được có chút phản ứng, máu cũng dần chảy nhanh hơn, bản năng trong lòng hắn cũng dần bị đánh thức.
Hai tròng mắt cũng hiện lên một lớp hồng quang.
Bên tai vang lên những âm thanh thì thào rất nhỏ, từng tiếng nỉ non câu hồn đoạt phách truyền vào tai, khiến cho hơi thở của hắn trở nên nặng nhọc.
Bích Nhã không biết từ lúc nào đã bước đến phía trước Dương Khai, đôi mắt hoa đào hiện lên hoa quang, bàn tay ngọc ngà đưa lên xoa ngực Dương Khai, mặt ửng đỏ, vô cùng mê người.
Nàng hài lòng nhìn Dương Khai, thân thể mềm mại bốc lửa chủ động tiến tới, ép cả bộ ngực sung mẩy lên lồng ngực rắn chắc của hắn, hai nhũ hoa như hồng ngọc khẽ động đậy, từng âm thanh rên rỉ truyền ra từ trong cổ họng truyền ra.
Nàng nhẹ nhàng đẩy Dương Khai, hướng hắn tới phía chiếc giường.
- Ngươi làm cái gì thế?
Dương Khai thở phì phò, kinh nhạc nhìn nàng ta, tựa như một tên ngốc vậy…
- Ha ha...
Bích Nhã có vẻ rất hài lòng với phản ứng của Dương Khai, biểu cảm đó thể hiện dục vọng đó là cái mà nàng ta thích nhìn thấy nhất, mỗi lần như vậy nàng đều hủy hoại lí trí của nam nhân, biến bọn họ thành dã thú chỉ có dục vọng, để nàng ta có thể đạt được thỏa mãn lớn nhất.
Bích Nhã bước từng bước về phía Dương Khai, khiến cho hắn không ngừng lùi lại, hơi thở phả ra tựa như lan:
- Đây là phòng của tỷ tỷ, không ai vào đâu, ngươi muốn làm gì thì cứ làm.
Hơi thở của nàng cũng nặng nề thêm, thân thể mềm mại không ngừng vặn vẹo, hai hạt trước ngực căng cứng lên, trong lúc cọ ngực với Dương Khai, đem lại cho hắn những khoái cảm khó tả.
Giờ phút này, Bích Nhã tựa như đã biến thành oán phụ khuê phòng chưa thỏa mãn được dục vọng.
Dương Khai thuận thế ngã lên giường, nàng ta cũng chủ động cưỡi lên người hắn, không hề khách khí, bắt đầu giúp hắn cởi dây lưng,
Dương Khai không ngừng nuốt nước miếng, tựa như đã bị bị đánh chìm vào chốn nữ sắc của nàng, không còn chút nghi ngờ nào, hai bàn tay bắt đầu chộp về hướng hai ngọn nhũ phong.